“Ba cô có đứa con gái nhận giặc làm chồng như cô chỉ sợ chết không nhắm mắt!”
Trịnh Ngọc Lâm bỗng châm chọc.
Phong Thiên Tuyết đừng lại, quay đầu chất vấn bà ta: “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả” Trịnh Ngọc Lâm cười nhếch mép, nói: “Tự nghĩ đi!”
Sau đó bà ta xoay người đi luôn…
Phong Thiên Tuyết ngẫm lại câu nói vừa rồi, tâm trạng hết sức phức tạp.
Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ cũng từng ám chỉ cái chết của ba cố có liên quan đến Dạ Chẩn Đình, bây giờ Trịnh Ngọc Lâm cũng nói những điều kỳ quái.
Lẽ nào…
Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an, nhưng rồi cô lại nghĩ, họ đều đứng ở phe đối lập với cô, người nào cũng chỉ muốn cô chết đi.
Không thể tin lời nói của những người đó.
“Mę ơi, me, mę…”
Lúc này ba đứa bé đã trở lại.
Thần Thần cầm một chiếc xe đồ chơi và nói với giọng phấn khích: “Mẹ ơi, vừa nãy con tham gia cuộc thi đua xe đồ chơi ở đằng kia được giải nhất đấy, họ thưởng cho con một chiếc xe ô tô này.”
“Oa, Đại Bảo con giỏi quá” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống hôn Thần Thần một cái.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con vừa mới leo lên mỏm đá cao nhất, đây là phần thưởng của con!” Hai tay Long Long giơ cao khủng long nhồi bông: “Đẹp không mẹ?”
“Đẹp lắm, Nhị Bảo cũng rất giỏi.” Phong Thiên Tuyết ôm Long Long.
“Mẹ, con không được thưởng gì cả.” Nguyệt Nguyệt bĩu môi tủi hờn.
“Không sao, anh đưa xe đồ chơi cho em” Thần Thần đưa món đồ chơi trong tay cho Nguyệt Nguyệt.
“Khủng long bự của anh cũng cho em này” Long Long
đưa khủng long nhồi bông cho em gái.
“Cảm ơn các anh” Nguyệt Nguyệt cười tươi giơ túi tiền hoạt hình xinh đẹp của mình ra: “Em mời hai anh ăn kẹo bông gòn!”
“Được, cảm ơn Tam Bảo.”
Ba anh em nắm tay nhau đi mua kẹo bông gòn.
“Đi thôi, cẩn thận kẻo ngã” Thím Chu mỉm cười nhắc.
Nhìn bọn nhỏ tươi cười vui vẻ, Phong Thiên Tuyết cũng nở nụ cười xán lạn, cô tự khuyên nhủ bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy quý trọng hiện tại….