Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

quyển 1 chương 48: tiểu bạch chạy mau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Tiểu Bạch chạy mau. Editor: Thanh Vân “Tiểu Bạch, ngươi chạy mau, đi tìm mẫu thân tới cứu ta!” Còn chưa kịp chạy ra khỏi Tụ Bảo đường, Vân Tiểu Mặc thấy sau lưng vô số truy binh tiến tới gần, lúc này bé quyết đóan, để Tiểu Bạch trước đi phủ tướng quân báo tin, mình thì xoay người lại ngăn cản cao thủ đuổi theo.

Vóc dáng nho nhỏ, nhưng thân hình linh hoạt thoăn thoắt, thân pháp so với bông tuyết phất phới còn nhẹ nhàng hơn khiến cả đám hộ vệ cao thủ lấy làm kinh hãi. Một tiểu hài tử năm tuổi lại có thân thủ đẹp như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nếu bọn họ không có nhìn lầm, thì quanh thân bé rõ ràng thì có một tầng huyền khí màu lam cùng màu tím vây quanh, bọn hộ vệ nhìn nhau, từng người đều choáng váng, đứa nhỏ này chẳng lẽ muốn tấn thức sao? Bọn họ không biết là, Vân Tiểu Mặc vừa mới từ thanh huyền chi cảnh tấn thức đến Lam Huyền, hiện tại hay bởi vì ăn vào gần mười viên Huyền Linh quả, huyền khí trong cơ thể đã sớm tràn đầy, tấn thức là chuyện sớm hay muộn, chỉ là thiếu một cơ hội. Nhưng nếu bọn họ biết, hài tử trước mắt chỉ một buổi tối có thể tăng lên hai cấp, bọn họ nhất định sẽ đố kị đến chết.

Thử nghĩ xem, bản thân những người này không có thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa cũng không có ngoại lực cùng bảo vật phụ trợ, muốn tấn thức lên một Huyền giai ít nhất phải tốn mấy năm thậm chí vài chục năm.

Mà Vân Tiểu Mặc thì sao? Năm tuổi, thiên tư thông minh, hơn nữa cơ duyên xảo hợp chẳng những đã để cho bé thu nạp huyền khí trong Ngọc Thiềm, còn ăn vào huyền linh quả thiên hạ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí còn không chỉ một viên mà là gần mười viên.

Ông trời, việc này không khỏi quá không công bằng, quá ưu đãi đối với đứa bé này đi?

“Tiểu Bạch, chạy mau!”

Tiểu Bạch dừng lại tại nguyên chỗ, chần chờ sau khi thấy truy binh càng ngày càng nhiều, hai mắt nó tinh quang chớp lóe rồi như một đạo sấm sét xông tới.

Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch không thể bỏ lại một mình ngươi.

Để Tiểu Bạch tới bảo vệ ngươi.

Bọn hộ vệ đang đuổi tới đã rất kinh ngạc với thực lực của tiểu nam hài, lúc này, đột nhiên xuất hiện lại có một con thú sủng màu trắng như chớp điện trái đụng phải đụng, hơn nữa thế công của nó hung mãnh, đem vòng vây vốn khít tới nước chảy không lọt từ từ tách ra. Cho nên nói có loại chủ biến thái gì thì sẽ có cái dạng thú sủng biến thái đó.

Vân Tiểu Mặc bây giờ đã bị bọn hộ vệ qui là một kẻ biến thái bởi vì người tầm thường thì không thể nào xuất hiện tất cả những dị trạng kỳ lạ đó.

“Không tốt. Răng của thú sủng kia có độc mọi người coi chừng.”

Trong đó đã có mấy hộ vệ bị hàm răng của Tiểu Bạch cắn trúng, co quắp mấy liền cái ngất đi, những hộ vệ khác rối rít cảnh giác, không dám tùy ý cùng Tiểu Bạch ngay mặt đối kháng.

“Bày trận thiên la địa võng nhìn xem nó còn có thể chạy trốn tới đâu?”

Trên bầu trời, lưới lớn trong nháy mắt giăng ra giống như là lưới cá muốn đem Vân Tiểu Mặc bắt vào bên trong.

Vân Tiểu Mặc không chút hoang mang, bàn chân như bôi dầu, trượt một cái, bé ngẩng thân thể lên, xoạt xoạt một cái từ phía trên lưới trượt đi ra ngoài. Cũng đều nhờ vào thân thể nhỏ bé của bé, bằng không khẳng định khó thoát khỏi thiên võng bao phủ.

“Một đám người lớn, lại làm khó một đứa bé, lêu lêu.”

Hướng phía mọi người làm mặt quỷ, bé ôm lấy Tiểu Bạch đang nhảy vào trong ngực, tiếp tục hướng ngoài cửa chạy trốn.

Lối cửa ra, một đám hộ vệ đã sớm ôm cây đợi thỏ ngăn lại.

Vân Tiểu Mặc thấy tình thế không ổn, chỉ có thể một lần nữa đi vòng vèo, chạy trốn ở giữa những khách nhân gây ra hỗn loạn.

“Con thỏ nhỏ chết tiệt kia xem ngươi chạy trốn nơi nào?”

“Kết trận. Nhất định phải bắt sống nó.”

Cả Tụ Bảo Đường bị Vân Tiểu Mặc huyên náo long trời lỡ đất, đang tiến hành bán đấu giá cũng bị cắt đứt, những khách nhân ngược lại nổi lên lòng thưởng thức trò chơi truy đuổi, nổi lên nghị luận ầm ĩ.

“Người của Tụ Bảo Đường cũng quá kỳ cục rồi, cả đám liên kết đối phó một tiểu hài tử.”

“Nhìn kìa, thân thủ đứa bé kia thật không tệ!”

“A, Lam Huyền chi cảnh. Không sai, là Lam Huyền chi cảnh.Trời ơi, thế giới này có phải quá kỳ lạ rồi hay không, tiểu hài tử năm, sáu tuổi lại là lam huyền cao thủ!”

“......”

Mạnh Lạc Thu cho đây chỉ là chút chuyện nhỏ, người phía dưới nhất định có thể thuận lợi giải quyết, hắn liền một mình trở lại sương phòng dành riêng cho mình tiếp tục xử lý sự vụ của Tụ Bảo Đường, ai ngờ ngoài cửa động tĩnh càng lúc càng lớn, tiếng này nối tiếp tiếng kia không ngưng. Nên hắn không thể không thả công việc trong tay xuống, ra ngoài điều tra rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi hắn đi ra khỏi sương phòng, liếc mắt liền thấy được thân ảnh nho nhỏ xuyên qua ở trong đám người, nhìn sơ qua như đang điên cuồng chạy trối chết, kì thực ổn mà không loạn, mỗi một lần công thủ cũng rất có kết cấu.

“Di?” Hắn híp lại mắt, đối với đứa bé này sinh ra hứng thú nồng hậu. Có thực lực lam huyền chi cảnh, cũng đã là tinh hoa tuyệt thế của thế gian rồi, nhưng chân chính làm hắn cảm thấy hứng thú chính là thân pháp kỳ dị của đứa bé kia.

Điều này cũng khó trách, Vân Tiểu Mặc sử dụng thân pháp là Vân Khê truyền thụ, đó là Teakwondo, triệt quyền đạo, quyền anh. Đây là hỗn hợp các loại võ của hiện đại sau khi cải biến bộ pháp, bước chân nhìn không lớn, nhưng bộ pháp lại linh hoạt, nhiều thay đổi, có thể ứng đối các loại góc độ công kích. Hay a!

Mạnh Lạc Thu hoàn toàn quên mất, bé chính là “nằm vùng” đã đánh cắp Huyền Linh quả, lúc này chỉ bắt đầu thưởng thức thân pháp kỳ diệu của nam hài. Còn có thú sủng màu trắng bên cạnh nam hài, cũng là khác lạ trong các loại a.

Hành động của nó mau lẹ như chớp điện, đi xuyên qua đám người giống như là một đoàn khói trắng đột nhiên bay hướng đông, rồi đột nhiên bay tới hướng tây, làm cho người ta vĩnh viễn cũng đoán không ra, một khắc sau nó sẽ đi hướng nào.

Lúc này, Mạnh quản sự rốt cuộc đã tỉnh, hắn tập tễnh chạy tới, hướng Mạnh đại thiếu gia bẩm báo toàn bộ tổn thất trong mật thất.

“Ngươi nói cái gì?”

Mạnh Lạc Thu đỉnh đầu bắt đầu bốc khói trắng, bộ mặt vô cùng dữ tợn.

Mạnh quản sự vội vàng lui về sau một bước, lui tới phạm vi an toàn, Mạnh đại thiếu gia nổi đóa, không phải là chuyện đùa.

“Ngươi nói, hắn không chỉ đánh cắp Huyền Linh quả, còn đem vật quý giá của ta Băng Sơn Tuyết Liên cùng linh chi ngàn năm ăn mất?”

Khói trắng càng bốc càng mạnh, sau đó từ từ có dấu hiệu chuyển thành khói đen.

Mạnh quản sự đột nhiên gật đầu, liếc nhìn thần sắc của hắn, lại cẩn thận thêm câu: “Còn có ngàn năm nhân sâm, hỏa long quả cùng......”

Không đợi hắn nói hết danh sách, Mạnh Lạc Thu gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên, như một con chim ưng giận dữ đánh về thân ảnh nho nhỏ phía trong đám người.

Mạnh quản sự vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, thật may phản ứng đầu tiên của Mạnh đại thiếu gia là không có đem hắn đánh bay. Đưa mắt nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ đang linh hoạt né tránh kia, hắn cũng bốc lên cơn giận dữ, ngàn vạn không nghĩ tới mình sẽ dẫn sói vào nhà, hành vi của đứa nhỏ này thật sự là nhân thần công phẫn.

Vân Tiểu Mặc đang ứng phó cao thủ trái phải trước sau không ngừng giáp công, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu một có cỗ uy lực cường đại bao phủ xuống, ép tới bé thở không nổi.

Bé ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời, bóng người màu xanh chớp động, một bàn tay to mang theo tiếng gió bén nhọn hướng bé chộp tới, muốn đem bé băm thành thịt vụn.

Sắc mặt của Vân Tiểu Mặc bỗng chốc biến hóa, lại rất mau khôi phục yên tĩnh, và ngay sau đó, bé đột nhiên không hề báo trước nằm dài trên mặt đất, “Oa” một tiếng khóc rống lên.

Giữa không trung Mạnh Lạc Thu hoàn toàn choáng váng, chưởng phong nửa đường biến ảo, lấy chưởng thành quyền, đem một cỗ lực đạo cường đại thẳng tắp đánh vào bên người Vân Tiểu Mặc, trên mặt đất thủng một cái hố thật sâu.

Những người vây xem hít một hơi, không hổ là Mạnh gia đại thiếu gia, người nắm quyền Tụ Bảo Đường, công lực sâu không lường được. Một quyền mạnh mẽ của hắn nếu như đánh vào trên người tiểu nam hài, thì nam hài không chết cũng tàn tật rồi.

Mọi người quay đầu nhìn hài tử, bé dáng dấp tuấn tú đáng yêu, da nõn nà, mềm mại, chọc người thương tiếc. Hiện tại bé ngã trên mặt đất, khóc bù lu bù loa, làm người xem đau lòng, đứa nhỏ này không phải là thật bị thương chứ?

“Tụ Bảo Đường các ngươi thật là quá đáng tại sao có thể hợp nhau tấn công, đối phó một hài tử như thế?”

“Đúng, thật là không có nhân tính. Cho dù hài tử có lỗi, các ngươi cũng không nên dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với nó”

“Cao thủ của Tụ Bảo Đường liền một cái hài tử cũng không đối phó được, hiện tại ngay cả Mạnh đại thiếu gia cũng tự mình ra tay, thì ra là Tụ Bảo Đường chẳng qua cũng chỉ như thế.”

” Đúng. Đem một hài tử xinh đẹp đả thương, thật không có nhân tính. Cho nên nói, thương nhân là không có lương tâm nhất, vì kiếm bạc chuyện ác gì cũng làm được”

“......”

Nghe tiếng nghị luận thay nhau vang lên của đám khách nhân, sắc mặt Mạnh Lạc Thu chợt hồng chợt tím khó coi tới cực điểm. Những người ngu xuẩn này, các ngươi đừng nói chuyện không biết suy nghĩ thế, các ngươi có bản lãnh, thì tới bắt đứa bé này xem một chút? Còn nữa…, hiện tại người bị hại là Tụ Bảo Đường chúng ta có được hay không? Không biết chuyện thì không cần nói bậy.

“Ô ô, nơi này có rất nhiều người xấu. Ta muốn tìm phụ thân, ta muốn tìm mẫu thân. Ô ô......”

Lệ quang trong suốt, nhưng ánh mắt giảo hoạt, Vân Tiểu Mặc khóc đến rất thương tâm. Tiểu Bạch cũng vùi ở trong ngực của bé cùng bé khóc, ô ô vang dội.

Một người một thú nằm trên đất kết hợp với biểu lộ đáng thương, chọc người đau lòng, nơi nào còn bóng dángdũng mãnh mới vừa đại náo Tụ Bảo Đường chứ?

Bọn hộ vệ bị thương từng người một đều choáng váng, đây...... Đây là một người một thú mới vừa đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, cắn bọn họ đến sắc mặt đen thui sao?

Thế nhưng giả bộ đáng thương để được đồng tình......

Vô sỉ, quá vô sỉ.

Truyện Chữ Hay