Mộ Dung Tĩnh thấy Tiêu Nguyệt nhìn mình thản nhiên như vậy làm nàng cảm thấy khó chịu. Đối với nàng đây là cảm giác bị khinh thường, nỗi phẩn uất trào ra, nàng gắt giọng.
“Ngươi không nghe ta nói sao? Đi ra ngoài. Một khách sạn rẻ tiền như vầy cũng dám trái ý ta sao? Có tinh ta gọi người kéo sập nơi này không?”
Tiêu Nguyệt vẫn ngồi trên giường nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Tĩnh nổi xung thiên, nàng cũng lười nói. Vừa ngáp vừa vòng qua Mộ Dung Tĩnh, vỗ vỗ vai tiểu nhị.
“ Đừng lo, nàng ta không dám làm gì đâu, nếu có thể kéo sập thì nàng ta đã kéo từ nãy giờ rồi.”
Nói xong Tiêu Nguyệt đi thẳng ra khỏi phòng để lại Mộ Dung Tĩnh sắc mặt đen thui ở đó. Mộ Dung Tĩnh nàng chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy (Ấy ấy, chỉ là phớt lờ thôi mà, cứ làm quá.)
Mộ Dung Tĩnh nàng là con cưng của Mộ Dung gia quyền lực, muốn nhan sác có nhan sắc, muốn tiềm lực có tiềm lực, muốn bối cảnh có bối cảnh. Mười ba năm qua chưa từng có ai dám nói nặng nàng, vậy mà chỉ là một nha đầu cũng dám bất kính với nàng? Nàng sẽ cho nó biết thế nào là nhục nhã.
Bất quá, lúc này đang ở kinh thành không phải Thiên Thành, nàng không thể manh động. Dưới chân thiên tử tốt nhất là không nên làm gì hết.
Mộ Dung Tĩnh phẩn hận thầm nghĩ còn những công tử còn lại thì nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Chúng ta lấy ba gian phòng cũng được, ta và Vương huynh sẽ ở chung.”
Một vị công tử khoác lục bào tiếng lên cười nói, Mộ Dung Tĩnh cũng không thèm nói gì. Nàng ta bèn đi vào gian phòng thượng đẳng xa phòng Tiêu Nguyệt nhất. Đóng sầm cửa lại, bây giờ nàng ta phải hảo hảo tu luyện thật tốt để có thể vào học viện Thánh Hỏa trước đã. Học viện Thánh Hỏa sẽ là một bậc thang để nàng ta bước cao hơn.
- - -
Trước khi xuống đại sảnh, Tiêu Nguyệt bảo Tiểu Bạch thu nhỏ bản thân lại, tránh đụng người ta.
Tiêu Nguyệt đi xuống đại sảnh khách sạn thì cảm thấy khách điếm đông hơn rất nhiều, đa số là các thiếu niên có tùy tùng đi cùng. Ngồi xuống một cái bàn cạnh cửa sổ, rót một ly trà. Nàng nghi hoặc gọi một tiểu nhị hỏi hang.
“Đại ca, tại sao khách điếm lại đông thế ạ?”
Tiểu nhị gãi gãi đầu thật thà đáp tới mức nàng suýt làm nàng phun cả trà ra ngoài.
“Khách quan không biết chứ, hằng ngày khách điếm rất ít người vì khách điếm này có thể xem là khách điếm tệ nhất kinh thành nên đâu ai thèm vô. Vì bảy ngày nữa là học viện Thánh Hỏa chiêu sinh nên các khách điếm khác đều chật chỗ hết rồi, chúng ta được hưởng lại số khách thừa ạ.”
Nghe tiểu nhị thật thà khai báo làm nàng cảm thấy rất hảo cảm với khách điếm này. Nàng lấy ra một tử tệ đưa cho tiểu nhị.
“Đại ca cho ta một bàn thức ăn gồm mười lăm món mặn, hai món xào, một món canh. Còn bao nhiêu đại ca cứ giữ, không cần thối.”
Lần trước ăn cơm ở một tửu lâu chỉ mất tử tệ. Nàng nghĩ một tử tệ là dư rồi, còn bao nhiêu thì cho tiểu nhị đi. Đúng như Tiêu Nguyệt nghĩ, tiểu nhị đã chọn những món đắc nhất cho nàng nhưng khách điếm này rất rẻ, đa số nguyên liệu đều tự trồng tại thôn nên không tốn quá nhiều tiền.
Các món ăn cũng rất rẻ, tổng cộng chỉ có mười kim tệ, aizz phải nói phòng thượng đẳng cũng chỉ có đồng tệ một ngày cơ mà.
Nhìn các món ăn được dọn lên, nàng thả Tiểu Bạch lên bàn, lấy phần của mình qua một bên rồi ăn cơm. Tiểu Bạch thì hí hửng ăn hết mười mấy món mặn.
Ai nhìn vào cũng nhìn thấy một tổ hợp kỳ lạ, một chú cún lông trắng ham ăn và một tiểu cô nương khả ái.
Đang ăn thì Thiên Lam từ Hỗn Độn Giới Chỉ truyền âm ra.
“Tiêu Nguyệt ăn cơm xong thì đi đến cửa hàng dược liệu đi, ta giúp ngươi học luyện đan.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì kinh hỉ, Thiên Lam đã nói với nàng ai có linh lực hệ hỏa thì có thiên phú luyện đan. Nàng đã kêu hắn chỉ nàng luyện đan nhưng Thiên Lam chỉ vứt cho nàng những quyển kiến thức luyện đan trụ cột mà thôi.
Tiêu Nguyệt ra sức ăn cơm rồi ôm Tiểu Bạch đi đến cửa hàng dược liệu. Nàng rất mong chờ.