“Bây giờ con mới biết tính nghiêm trọng của sự việc này sao? Còn không mau quỳ xuống, nhận lỗi với Tần đại nhân đi?” Ngụy quốc phu nhân tức giận nói.
Giang Hằng vừa nghe, sợ tới mức quỳ rạp xuống đến trước mặt Tần Hồng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tần đại nhân, ta biết sai rồi, ta không nên đá ngài, uy hiếp ngài.
Thế nhưng ta cũng dám thề, ta không có chạm vào tiểu thiếp của ngài, dựa vào khuôn mặt của nàng ta cũng không thể khơi dậy được hứng thú của ta.
Lúc đấy ta bị người ta đánh thuốc mê, đợi đến lúc ta tỉnh dậy nàng ta đã nằm trong lòng ta, quàng cánh tay để dưới thân ta rồi, ta thật sự không chạm vào nàng ta, ta là bị người ta hãm hại.”
Tần Hồng nghe xong những lời này lại càng thêm tức giận hơn.
Giang Hằng này, thế mà chê Lâm Lang không xinh đẹp, còn ở trước mặt mọi người nói Lâm Lang nằm trong lòng hắn ta, quàng cánh tay để dưới thân hắn ta.
Điều này quả thật là quá xúc phạm người ta rồi.
“Vô liêm sỉ, ngươi quản cái miệng của ngươi cho tốt đi, bổn quan không cần lời xin lỗi của ngươi, hôm nay bổn quan muốn mạng của ngươi!” Tần Hồng tức giận quát lên.
“Tần đại nhân, nhi tử không biết cách nói chuyện, là bị ta dạy hư, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với nó.” Ngụy quốc phu nhân nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ không để cho Lâm Lang phải chịu ủy khuất đâu, ta sẽ tìm lại công đạo cho nàng.
Như vậy đi, ta sẽ đi tìm mấy mỹ nhân ở Thiên Sơn Tự để bù đắp lại tổn thất cho ngài, còn có ta sẽ bồi thường cho ngài một khoản tiền, muốn bao nhiêu tiền ngài cứ việc đưa ra, chỉ cần ngài ra giá, chúng ta đều sẽ đưa.
Ta chỉ cầu xin ngài một chuyện, tha cho Hằng Nhi của ta một mạng.”
Nói xong bà ta cúi thấp đầu, dùng tay áo lau nước mắt, bắt đầu khóc.
Tần Hồng vừa nghe thấy có thể nhận được tiền còn có vài đại mỹ nhân ở Thiên Sơn Tự, nhất thời có chút động tâm.
Nhưng Lâm Lang bên cạnh cũng không thể đi theo ông ta nữa.
Đến Thiên Sơn rồi, nàng ta xem là cái gì chứ?
Có những người kia ở Thiên Sơn rồi, liệu vị trí của nàng ta trong Điển Nghi Phủ còn ổn định không?
Tên ngốc cũng sẽ đứng lên từ chối, đúng không?
Nàng ta nhanh chóng làm bộ dáng ủy khuất lau nước mắt, nhìn chằm chằm Ngụy quốc phu nhân, tức giận nói: “Phu nhân, bà đây là có gì? Bà cho rằng Lão gia nhà ta là người đứng núi này trông núi nọ, là người chần chừ sao? Bà cho rằng dùng tiền bồi thường thì lão gia nhà ta sẽ tha thứ cho các người sao? Lão gia nhà ta thanh liêm, vô cùng chính nghĩa, ngài ấy làm sao có thể nhận hối lộ chứ, bà đừng mơ có thể hủy hoại thanh danh của lão gia.
Chúng ta không cần các ngươi bồi thường, cũng không cần nữ nhân, những nữ nhân đó, bà nên để cho quý công tử hưởng dụng đi.
Lão gia nhà ta cương nghị chính trực không thể chịu nổi những nữ nhân đó đâu.”
Tần Hồng nghe Lâm Lang nói như vậy, ông ta nhất thời đau lòng tiếc nuối liếc nhìn nàng ta một cái, chưa hỏi qua ý kiến của ông ta sao nàng ta có thể từ chối chứ?
Lâm Lang mặc dù là thê thiếp của ông ta ta thế nhưng ông cũng chỉ là hưởng thụ thân thể trẻ trung của nàng ta thôi.
Ông ta vẫn chưa gặp nữ nhân nào xinh đẹp hơn, nếu gặp được người đó mà người này lại yêu một lòng một dạ với ông ta như Lâm Lang, nhất định ông ta sẽ thay lòng đổi dạ.
Ông ta đã hứa với Lâm Lang sẽ đưa nàng ta vào chính phòng, cũng là một trong những thủ đoạn mà đàn ông dỗ dành phụ nữ.
Không nói đến chính thất của ông ta vẫn chưa chết, mà thật sự chết rồi thì ông ta cũng không để cho Lâm Lang ngồi ở vị trí này.
Như vậy ông ta sẽ bị mọi người mắng là sủng thiếp diệt thê, ông ta không gánh nổi cái danh này.
Đến lúc đó, ông ta sẽ chỉ chọn một nữ nhân môn đăng hộ đối để trở thành vợ kế, mà vị trí này mãi mãi không dành cho Lâm Lang.
Không thể ngờ, Lâm Lang thật sự cho rằng mình là nữ chủ nhân của Điển Nghi Phủ, mà ông ta còn chưa đồng ý mà nàng ta đã từ chối nhiều lợi ích như vậy.
Lúc này thật sự ông ta chỉ muốn nói, ông ta một chút cũng không thanh liêm, ông ta chần chừ, đứng núi này trông núi nọ, muốn có cả Thiên Sơn lẫn tiền tài.
Dùng Lâm Lang mà đổi được nhiều lợi ích như vậy, xứng đáng.
Nhưng Lâm Lang đã lên tiếng rồi, ông ta cũng không thể nói thêm gì, ông ta tiếc nuối nhìn chằm chằm Lâm Lang, đồng thời hy vọng Ngụy quốc phu nhân sẽ cùng ông ta đàm phán riêng.