Bây giờ bà ta đâm lao phải theo lao, trong lòng rất lo lắng.
Chỉ hy vọng tất cả những người này đều rời khỏi đây.
Nhưng dường như mọi người cố tình muốn chống lại bà ta, từng người một đều muốn xem chuyện vui, bộ dạng không muốn rời đi.
"Lúc nãy, khi ngươi tóm được bổn cung, tại sao không nghĩ đến việc cho bổn cung một cơ hội?" Trưởng công chúa giận giữ nói: "Phu nhân, trước kia bổn cung và bà không quen biết nhau, đây là lần đầu tiên bà mời ta đến tham gia yến tiệc, bổn cung suýt chút nữa đã lao thân mình vào song sắt rồi.
Bình thường bổn cung uống mười chén rượu cũng không hề hấn gì, tại sao mới uống có ba chén của bà đã say thành thế này rồi? Chẳng lẽ, chuyện này có gì đó không thể cho người khác biết hay là có người âm mưu cố ý muốn hãm hại bổn cung?"
Nguỵ Quốc phu nhân nghe thấy những lời này của Trưởng công chúa, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Giọng điệu này của Trưởng công chúa giống như đã biết được âm mưu của bà ta.
Cái cảm giác làm chuyện xấu bị người khác vạch trần vừa không dễ chịu vừa sợ hãi.
Cả người bà ta lập tức run lên: "Công chúa nói gì vậy chứ? Ta mời người tới tham gia yến tiệc là vì người rất ít khi ra khỏi cung.
Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài nghệ của người, muốn cùng người kết giao làm bằng hữu, hơn nữa người hiếm khi ra ngoài cung một chuyến nên mới nhân cơ hội này mời người tới đây, người không nên hiểu lầm."
Trưởng công chúa và Vân Nhược Linh chỉ nghi ngờ đây là âm mưu của Ngụy Quốc phu nhân, cũng không có chứng cứ cụ thể.
Nên hai người không trực tiếp nói ra, chỉ có thể dùng cách nói bóng nói gió để cảnh cáo Ngụy Quốc phu nhân.
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta rất muốn biết rốt cuộc người trong tủ quần áo là người nào mà lại khiến phu nhân bảo vệ như vậy." Trưởng công chúa nói xong, nhanh chóng bước lên trước, một mạch kéo cửa tủ ra.
Việc kéo cửa này khiến hai người bên trong bất ngờ ngã lăn ra ngoài.
Tất cả mọi người đều vây lại xem, thấy người lăn xuống lại là Giang Hằng, nhi tử độc nhất của Ngụy Quốc phu nhân và tiểu thiếp Lâm Lang của Điển Nghi phủ.
Giang Hằng cởi trần, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Còn Lâm Lang mặc một chiếc áo yếm và quần ngủ, lộ ra một nửa bả vai trắng như tuyết.
Mọi người nhìn thấy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trời ạ! Hai người này không phải là Giang thế tử và Lâm Lang phu nhân đó sao, đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, vậy mà hai người bọn hắn lại vụng trộm với nhau, Điển Nghi đại nhân mà biết thì ngài ấy có tức đến hộc máu hay không?"
"Ta còn tưởng là Trưởng công chúa, không ngờ lại là Lâm Lang.
Nghe nói Đại phu nhân của Điển Nghi phủ bị bệnh nặng, cũng sắp chết rồi, Điển Nghi đại nhân hứa với nàng ta, đợi đến lúc Đại phu nhân chết sẽ nâng Lâm Lang lên làm chính thất, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi."
"Bình thường Lâm Lang này luôn bày ra bộ dạng ngoan hiền, thế mà lại đi vụng trộm ở đây với Giang Hằng, đời này của nàng ta coi như xong."
"Chẳng trách Ngụy Quốc phu nhân không chịu mở tủ, nhất định là bà ta đã nhìn thấy người ở bên trong, muốn bảo vệ nhi tử của mình nên mới không chịu mở.
Thế tử của Ngụy Quốc phủ dan díu với tiểu thiếp của Điển Nghi phủ, chuyện này không nhỏ đâu, chờ xem Ngụy Quốc phu nhân xử lý chuyện này như thế nào."
"Hai người này ở trước mặt mọi người mà dám làm ra loại chuyện trái với luân thường, có phải nên bị dìm xuống sông hay là ngâm lồng heo không?" Câu nói này là của Vân Nhược Linh.
Vừa nãy, khi mọi người còn tưởng là Trưởng công chúa, không phải các nàng đều nổi giận muốn bắt nàng ta đi ngâm lồng heo sao?
Bây giờ nàng muốn xem xem các nàng sẽ nói như thế nào?
Những con chó hai mặt này lập tức lên tiếng: "Có thể đưa Lâm Lang đi ngâm lồng heo nhưng thế tử thì nhất định không được, nhỡ may là do Lâm Lang lẳng lơ, câu dẫn thế tử trước thì sao? Thế tử cũng là người bị hại, tại sao ngài ấy lại bị dìm xuống sông chứ?"
"Đúng, là Lâm Lang không tuân thủ nữ tắc, câu dẫn thế tử, thế tử không cưỡng lại được nên mới bị tiện nhân kia làm hại, ngài ấy trong sạch, vô tội."