Trưởng công chúa lập tức ngẩn người, lắc đầu không dám tin: "Ngươi nói linh tinh, Nguyệt nhi không phải là hạng người như vậy, muội ấy chắc chắn sẽ không đối xử với ta như vậy."
Nếu như Trưởng công chúa không tin, vậy Vân Nhược Linh cũng không còn cách nào.
Nàng không muốn tiếp tục tranh luận với nàng ta về vấn đề này.
Nàng liếc nhìn Thu Nhi: "Chúng ta chuẩn bị một chút là có thể ra ngoài rồi."
Trong phòng, mọi người còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ về cái tủ và bàn luận sôi nổi.
Mọi người đều muốn mở cửa tủ này ra và xem kết quả.
Nguỵ Quốc phu nhân nhận nhiệm vụ của Hoàng hậu nên phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Lúc này mới hoàn thành được một nửa, bà ta vẫn chưa để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Trưởng công chúa là chưa thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Bà ta bèn nói: "Cho dù có phải là Trưởng công chúa hay không thì nơi này cũng là Quốc Công phủ của ta, ai dám làm ra loại chuyện mất hết phẩm hạnh như vậy ở trong Quốc Công phủ, ảnh hưởng đến danh dự của Quốc Công phủ thỉ bổn phu nhân sẽ không chịu để yên đâu.
Người đâu, mở tủ quần áo ra rồi lôi người ở bên trong ra cho bổn phu nhân."
"Phu nhân hãy khoan đã, người bắt Trưởng công chúa ra ngoài ngay trước mặt mọi người thì đặt Ly vương phủ của bọn ta ở đâu? Mong ngươi nể mặt Ly vương phủ một chút mà giữ lại thể diện cho Trưởng công chúa." Nam Cung Nguyệt biết "Trưởng công chúa" đang ở trong tủ, vì để không khiến cho Trưởng công chúa nghi ngờ nên quyết định nói giúp nàng ta một câu.
Nguỵ Quốc phu nhân lại nói: "Nguyệt phu nhân, không phải bổn phu nhân không giữ thể diện cho Ly vương phủ mà người thật sự đã làm ra chuyện trái với đạo lý.
Bây giờ mọi người đều biết rồi, chuyện này lại liên quan đến danh dự của Quốc Công phủ ta.
Chủ nhân của Quốc Công phủ chỉ có một mình ta và một nhi tử, bây giờ trong phủ lại xảy ra chuyện như vậy đã làm tổn hại đến danh dự của ta nên đương nhiên ta phải bắt người lại để nói rõ với mọi người.
Nếu không, chuyện này sẽ khiến mọi người đồn đoán lung tung, người ta không biết còn tưởng rằng Quốc Công phủ của ta trở thành cái nơi gì đó, ta không thể gánh nổi chuyện này."
Nam Cung Nguyệt thấy vậy thì chỉ khóc lóc nói: "Vậy, vậy tuỳ ngươi."
"Được, người đâu, mở cửa tủ ra rồi lôi cái người bên trong ra cho ta.
Ta xem người còn có thể trốn đến khi nào." Nguỵ Quốc phu nhân tràn ngập khí thế, giọng nói mạnh mẽ vang dội.
Khi đám hạ nhân đang định chạy đến kéo cửa tủ ra thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và gấp gáp vang lên từ bên ngoài, Vân Nhược Linh mặc áo dài trắng hình hoa mộc lan, dẫn đầu bước vào trong: "Khoan đã, ai nói người bên trong là Trưởng công chúa? Ăn cơm có thể ăn linh tinh nhưng nói không được nói vớ vẩn.
Nếu như các ngươi dám nói ác ý phỉ báng thì phải chịu trách nghiệm."
Nhìn thấy Vân Nhược Linh đi đến, mọi người đều kinh ngạc.
"Ly vương phi, ngươi nói như vậy là có ý gì? Là nha hoàn của ta đưa Trưởng công chúa đến đây nghỉ ngơi, người trốn trong đó không phải là ngài thì còn là ai được?" Nguỵ Quốc phu nhân lạnh lùng nói.
"Đây là phủ đệ của bà nên bổn vương phi không biết, nhưng bổn vương phi dám cam đoan rằng người ở bên trong chắc chắn không phải là Trưởng công chúa.
Chuyện này liên quan đến danh dự của Ly vương phủ, mong phu nhân cẩn thận lời nói." Vân Nhược Linh lạnh lùng nói rồi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khí thế cũng không thua kém gì Nguỵ Quốc phu nhân.
Nguỵ Quốc phu nhân lạnh lùng nhìn nàng: "Sao ngươi dám chắc chắn người bên trong không phải là Trưởng công chúa? Chẳng lẽ ngươi vì bảo vệ danh dự của Ly vương phủ mà cố tình nói như vậy sao?"
"Hay là chúng ta đánh cược đi? Nếu như người bên trong là Trưởng công chúa thì ta sẽ xin lỗi phu nhân và Quốc Công phủ, nếu như người bên trong không phải là Trưởng công chúa thì phu nhân phải xin lỗi Ly vương phủ ta và Trưởng công chúa." Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nguỵ Quốc phu nhân lập tức nheo mắt lại, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
Tại sao Ly vương phi lại chắc chắn như vậy?