Trưởng công chúa lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, "Bổn cung không uống rượu ở bên ngoài.
"
Nghe thấy giọng điệu cứng nhắc này, Ngụy Quốc phu nhân có vẻ lúng túng xấu hổ, Nam Cung Nguyệt nhanh chân chạy đến giải vây: "Trường tỷ, phu nhân cũng chỉ có ý tốt, nếu chúng ta không uống nhiều chỉ uống một ít để góp vui thôi là được.
"
Đồng thời, nàng ta nháy mắt Trưởng công chúa.
Không phải là Trưởng công chúa là muốn thay Sở Diệp Hàn kết giao quan hệ sao?
Đã muốn vậy thì rượu này không thể không uống.
Trưởng công chúa thấy vậy, đành điều chỉnh lại biểu cảm lạnh lùng chảnh của mình một chút, nàng ta cười mà còn khó coi hơn cả khóc, miễn cưỡng tươi cười nói: "Được rồi, bổn cung đây sẽ uống chút.
"
"Vậy thì mời công chúa đi bên này.
" Ngụy Quốc phu nhân tranh thủ tiến tới mời.
Trưởng công chúa vừa cười xong, lại khoi phục vẻ mặt như lúc trước
Ngụy Quốc phu nở nụ cười nham hiểm, bà ta sẽ để Trưởng công chúa kiêu ngạo một chút, đợi một lúc xem nàng ta có kiêu ngạo nổi không.
Thấy Ngụy Quốc phu nhân nịnh bợ Trưởng công chúa, Vân Nhược Linh cảm thấy hơi nghi ngờ, Ngụy Quốc phu nhân là muội muội của hoàng hậu tại sao lại thân thiết với Trưởng công chúa như vậy?
Nàng cảm thấy chuyện này rất lạ.
Nàng vốn không muốn quan tâm Trưởng công chúa, nhưng nàng ta là người của Ly Vương phủ, nếu như xảy ra chuyện ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ liên lụy đến Ly Vương phủ.
Do đó, nàng giả vờ đi theo phía sau đoàn người để thưởng hoa mai, nhưng ánh mắt vẫn luôn chăm chú quan sát Trưởng công chúa.
Chờ mọi người ra khỏi sảnh, đi qua dãy hành lang và cánh cửa cung trăng, tới một rừng mai thì tất cả đều bị thu hút bởi mười dặm mai kia.
Quay đầu nhìn lại, tất cả đều là mai, trên cây những đóa mai đổ tươi thi nhau đua nở, điểm thêm tuyết trắng, những bông hoa kiều diễm ướt át, đẹp đến say lòng người khiến tất cả mọi người đều không thể rời mắt.
Bỗng có cơn gió nhẹ thổi qua, hương thơm kéo tới làm cho người ta thật mát lòng mát dạ.
Lúc này bên cạnh rừng mai đã có các quý công tử đang đứng hoặc ngồi trong bộ trang phục đẹp đẽ, nhìn thấy Ngụy Quốc phu nhân đến bọn họ đều cúi đầu một cái.
Các nữ khách vừa nhìn thấy những khách nam này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên.
Vẻ mặt mấy nam khách có người bình tĩnh, có người lạnh lùng và cũng có người cởi mở, trong đó có một công tử ca mặc bộ thanh sắc cẩm bào, tướng mạo trông bình thường, trong tay còn đang phe phẩy cái quạt, khi thấy Ngụy Quốc phu nhân đến thì nhìn nàng ta một cách thân thiết, gọi một tiếng nương.
Đồng thời, ánh mắt của hắn ta đang đảo qua đảo lại nhìn các vị cô nương trông rất lỗ mảng.
Cuối cùng, hắn ta nhìn sang Trưởng công chúa bằng ánh mắt không nghiêm túc, ánh mắt đó cứ nhìn vào mặt của Trưởng công chúa mãi, giống như đã mọc rễ không thể nhổ nổi.
Còn Trưởng công chúa hoàn toàn không để ý tới hắn ta, chỉ lạnh mặt ngắm hoa mai.
Vân Nhược Linh nghe được có người đang bàn tán xì xào, "Đây không phải là Giang Hằng độc tử của Ngụy Quốc phu nhân sao? Không ngờ hôm nay hắn ta cũng ở đây.
"
"Bình thường hắn ta chỉ thích đến những nơi pháo hoa rộn rã, nào có thích tham gia loại yến tiệc như này chứ? Sao hôm nay hắn ta lại tới?"
"Chả biết, có lẽ là đã nhìn trúng nha đầu nhà ai nên muốn làm mai cho mình đấy mà.
"
"Hừ! Nữ nhi nhà ta không thích làm mai với loại người như thế, các ngươi nói xem vì sao cả đời Ngụy Quốc Công trung thành dũng cảm, mà lại có một nhi tử hư hỏng như thế?"
"Ai biết được, Ngụy Quốc phu nhân lại là quả phụ tự mình chăm sóc hài tử, thực sự rất cực khổ, vì không có sự quản giáo của phụ thân nên hài tử này rất dễ sa ngã, nếu ta là Ngụy Quốc phu nhân có một nhi tử như vậy còn không bằng sinh một miếng xoa thiêu.
"
Nghe thấy mọi người bàn tán, Vân Nhược Linh nhịn không được hạ thấp giọng rồi hiếu kỳ hỏi: "Giang Hằng này là ai thế, tại sao mọi người đều không thích hắn ta vậy?"