“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không phải có ý này, Vương gia là người ưu tú nhất, lợi hại nhất, sớm muộn gì thì Vương phi cũng sẽ phải quỳ gối dưới sự quyến rũ của Vương gia mà thôi.” Mạch Liên nói với giọng điệu nịnh hót, lấy lòng.
Sở Diệp Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Đó là chuyện đương nhiên, cũng không thử nhìn xem bổn vương là ai.”
Hắn nói lời này nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.
Xét cho cùng thì tối hôm qua vốn dĩ chẳng có chuyện gì thành chuyện tốt cả.
Sáng hôm nay còn suýt chút nữa bị giết bởi chính thê tử của mình.
Chỉ có điều chuyện này cũng không thể để cho Mạch Liên bọn hắn biết được, nếu không thì bọn hắn sẽ cười nhạo hắn mất.
Còn Mạch Lan bên cạnh, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này, vẻ mặt ngay lập tức trở nên phiền não không thôi, đến miệng cũng bĩu môi xuống.
Chao ôi, trái tim của nữ thần của hắn ta cuối cùng cũng thuộc về Vương gia.
…
Sáng sớm tinh mơ, vừa mới sáng ra mà Tô Thường Tiếu đã cố ý ăn mặc rồi trang điểm, sau đó mang theo nha hoàn Phương Phương và Viên Viên tiến vào cung.
Hôm nay nàng ta phụng mệnh của Hoàng hậu Tô Nhược Tuyết, đến Dung Hoa Cung để cùng thương lượng một số chuyện với Hoàng hậu.
Dung Hoa Cung chiếm một diện tích rộng lớn, trông vô cùng tráng lệ, nguy nga lộng lẫy.
Trong đại điện xinh đẹp đặt những bình rượu làm từ ngọc bích, khay làm từ phỉ thuý, vàng bạc, đồ ngọc, ngọc trai và những món đồ làm từ minh châu, trên mặt đất khảm rất nhiều những đóa hoa sen, cánh hoa rất tinh tế, tươi tắn và tỉ mỉ, phía trên hoa sen trải một tấm thảm mềm mại và tinh tế màu vàng, khiến cho người đi trên đó có cảm giác như đang đi trên mây vậy.
Một cung điện như vậy, bảo vật chồng chất, danh khí trùng trùng trùng điệp điệp như vậy thật sự là cực kỳ xa hoa.
Tô Thường Tiếu đi vào đại điện ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm cuốn hút, nàng ta ta ngửi thêm một hơi rồi nhanh chóng đi về phía giữa đại điện nơi mà Hoàng hậu đang ngồi.
Hoàng hậu mặc phượng bào màu đỏ thẫm, trên áo bào thêu chín cánh phượng hoàng, phía trên còn có kim tuyến bọc xung quanh, tơ bạc làm phụ kiện, phượng bào này được làm từ gấm hoa Vân Nam, tơ lụa rất đẹp và rực rỡ, lóe lên ánh sáng vàng mơ hồ, vừa nhìn đã biết là rất đáng giá và vô cùng quý hiếm.
Bà ta đeo một chiếc vương miện vàng chín cánh trên đầu, khuôn mặt của bà ta được trang điểm một cách tinh tế, mọi cử chỉ đều thể hiện sự uy nghi.
Và bên cạnh bà ta còn có một mỹ nhân tầm bốn mươi tuổi mặc tố y đang đứng.
Mỹ nhân mặc một bộ tố y màu trắng của trăng non, nhìn bề ngoài thì bộ xiêm y này có vẻ đơn giản nhưng nhìn kỹ vào thì mới thấy phía trên lại lóe lên ánh bạc mơ hồ, bà ta cử động thôi là giống như trên xiêm y có ánh bạc đang lấp lánh, giống như dải ngân hà rực rỡ trên bầu trời, quả thật vô cùng thần kỳ.
Bà ta là muội muội của Hoàng hậu Tô Nhược Tuyết, bây giờ là Ngụy Quốc phu nhân Tô Nhược Thanh.
Trượng phu của Tô Nhược Thanh là Võ tướng Giang Tĩnh, lúc trước đã thay Hoàng đế xây dựng giang sơn, sau đó được Hoàng đế phong làm Ngụy Quốc công, ban phong chức Ngụy Quốc, cho nên Tô Nhược Thanh chính là Ngụy Quốc phu nhân có danh tiếng lớn.
Giang Tĩnh này được phong làm Ngụy Quốc công cũng không phải vì ông ta có nhiều công trạng xuất sắc.
Mà là bởi vì năm đó, khi Hành Nguyên Đế tạo phản, thiếu chút nữa bị tướng trung thành của tiên đế đâm chết, chính Giang Tĩnh này đã đỡ một kiếm này thay Hoàng đế.
Cuối cùng, Giang Tĩnh chết vì đã dùng thân thể cứu Hành Nguyên Đế một mạng.
Cho nên Hành Nguyên Đế đã tạo phản thành công, sau đó đã truy phong ông ta ta làm Ngụy Quốc công, phong Tô Nhược Thanh trở thành Ngụy Quốc phu nhân, là mệnh chính nhất phẩm.
Bây giờ, Tô Nhược Thanh toàn quyền phụ trách toàn bộ thuộc địa của nước Ngụy, nhưng tâm tư của bà ta không ở trên thuộc địa xa xôi kia mà vẫn luôn đau đáu ở trong kinh thành.
Bà ta là muội muội của Hoàng hậu, trượng phu đã mất của bà ta lại là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, cho nên vì cái chức danh Ngụy Quốc phu nhân này nên bà ta rất có tiếng nói, và cũng rất được hoan nghênh ở khắp cái kinh thành này.
Hơn nữa, bởi vì bà ta luôn giỏi kết giao với người khác, lại là góa phụ của tướng trung thành, nên rất được lòng dân, rất có danh tiếng ở thành Thượng Kinh.
“Mẫu hậu, nhị di.” Tô Thường Tiếu vừa bước vào liền mỉm cười hành lễ, chào hỏi hai người.
“Thường Tiếu đến rồi đấy à, mau đến lên ngồi đi.” Hoàng hậu rất vui mừng khi nhìn thấy Tô Thường Tiếu, cũng đã lâu rồi bà ta không gặp được đứa con dâu này.