Chỉ là hiện tại nàng ta muốn níu kéo trái tim Vương gia sẽ càng khó hơn.
Vừa rồi Sở Diệp Hàn không vạch trần nàng ta, giữ lại mặt mũi cho nàng ta tức là hắn vẫn để ý đến nàng ta.
Bắt đầu từ bây giờ, nàng ta không thể tiếp tục phạm sai lầm, phải ngoan ngoãn làm một tiểu thiếp sau đó đi cầu xin hắn tha thứ.
Nàng ta tin, hắn nhất định sẽ tha thứ cho nàng ta.
Phi Nguyệt Các.
Lúc này Vân Nhược Linh đã chuẩn bị đi ngủ, hôm nay nàng đã mệt mỏi cả ngày, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Đúng lúc mí mắt nàng đang díu lại thì bên ngoài liền truyền đến giọng của Thu Nhi: “Vương gia, sao ngài lại tới đây?”
“Trước đó bổn vương đã nói rõ với Vương phi muốn ngủ lại đây.
” Giọng nói lạnh lùng của Sở Diệp Hàn vang lên.
Giọng nói này dọa cho Vân Nhược Linh mở to mắt, nàng bật dậy giữa giường.
Chết tiệt, sao ôn thần này lại tới nữa?
“Nương nương, Vương gia lại tới rồi, ngài ấy nói vẫn muốn nghỉ ngơi ở chỗ của người.
” Thu Nhi hớn hở chạy vào.
“Ta nghe thấy rồi.
” Vân Nhược Linh tức giận vén rèm ra, xỏ giày vào.
Cái tên ôn thần này, rõ ràng đã đến chỗ Nam Cung Nguyệt rồi còn đến chỗ nàng làm gì?
Lại còn khiến nàng phải ra ngoài nghênh tiếp, ai bảo hắn là Vương gia chứ?
Lúc này Sở Diệp Hàn đã ngồi ở bên ngoài bắt đầu uống trà.
Vân Nhược Linh vừa đi ra liền nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của hắn ngồi ở đó, bàn tay đẹp đẽ bưng một tách trà chậm rãi thưởng thức.
Quả nhiên là quân nhân, tư thế ngồi này cũng quá mức tiêu chuẩn, quá anh tuấn rồi.
“Chẳng phải ngươi đến Vũ Nguyệt Các ngủ sao, sao lại quay lại đây?” Vân Nhược Linh tức giận nói.
“Trước đó bổn vương đã nói với ngươi, bổn vương không thể nuốt lời.
” Sở Diệp Hàn nhíu mày, dáng vẻ bình tĩnh.
“Không sao, dù ngươi có nuốt lời ta cũng sẽ không để ý, ngươi cứ bỏ đi như vậy, Nam Cung Nguyệt không tức giận chứ?” Vân Nhược Linh nói.
“Bổn vương đã đồng ý với ngươi trước thì sao nàng ấy lại tức giận?”
Nữ nhân này, tại sao lại muốn đẩy hắn ra ngoài.
Được rồi, Vân Nhược Linh không nói nổi nữa.
“Vương gia, ngài và nương nương có muốn dùng chút điểm tâm không?” Tửu Nhi hỏi.
“Không cần, ban đêm ăn quá nhiều không tốt, các ngươi ra ngoài đi, bổn vương và Vương phi muốn nghỉ ngơi.
” Sở Diệp Hàn nói xong liền đặt tách trà xuống, đứng dậy dắt tay Vân Nhược Linh.
Thu Nhi và Tửu Nhi thấy vậy, hai người vui mừng nhìn nhau một cái rồi vội vàng lui ra ngoài.
Sau đó Sở Diệp Hàn lôi tay Vân Nhược Linh đi thẳng vào bên trong.
Lúc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, trong lòng Vân Nhược Linh cũng muốn chửi thề.
Sự bực tức trong lòng nàng trước đó đổ hết lên người Sở Diệp Hàn, mà nói lời không được nuốt lời, nàng chỉ có thể cùng hắn đi vào trong.
Vừa vào phòng nàng liền chỉ lên giường: “Tối nay ngươi ngủ trên giường đi, ta nằm dưới đất.
”
Thời đại này cũng không có ghế sô pha, chỉ có ghế ngồi cứng cáp, nàng chỉ có thể ngủ trên đất.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn nàng: “Bổn vương ngủ lại đây không phải là để ngươi ngủ đất, lên giường.
”
Nói xong hắn đã cởi áo ngoài, bởi vì Vân Nhược Linh chỉ mặc một chiếc áo trong màu trắng nên hắn trực tiếp ôm nàng lên, sau đó ném nàng lên giường, thách thức nói: “Tối nay, ngươi đừng mong trốn.
”
Nói xong hắn nằm lên giường, đồng thời thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, bàn tay to lớn đặt lên người Vân Nhược Linh.
Toàn thân cũng áp lên người nàng.
Vân Nhược Linh kinh sợ kêu một tiếng, tên này định làm vậy thật sao.
Nàng nhanh chóng lùi về sau, vừa trốn vừa nói: “Chờ một chút, ta đến kỳ kinh nguyệt rồi, nam nhân như ngươi cũng không muốn thấy máu, không muốn gặp họa diệt thân chứ?”