Vân Nhược Linh bước ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng mặc y phục trắng cao lớn đang đứng trước hành lang của nàng, ngẩng đầu nhìn sấm sét trên nền trời.
Bóng dáng cô độc đó, dường như có hàng ngàn tâm sự.
Vậy mà hắn còn chưa đi.
Nàng còn tưởng hắn sẽ trở về Tinh Thần Các rồi chút nữa mới ghé lại đây.
Ngay lúc này, có cơn mưa nặng hạt rơi xuống, hạt mưa lộp bộp lộp bộp rơi trên mặt đất kèm theo tiếng gió thổi vù vù.
Nhất thời cảm thấy rất lạnh.
"Hắt xì!" Vân Nhược Linh bất giác hắt xì một cái.
Sở Diệp Hàn nghe thấy tiếng động này, hắn lập tức quay đầu và nhìn thấy Vân Nhược Linh đang ôm hai cánh tay, cả người khẽ run đứng ngay đó dường như cảm thấy rất lạnh.
Hắn nhất thời chau mày: “Vừa nãy ngươi lén nhìn bổn vương sao? Còn không mau đi vào trong.”
Ý trong lời nói của hắn là bảo Vân Nhược Linh mau vào trong phòng, dù sao bên ngoài trời đang lạnh như vậy.
Nhưng Vân Nhược Linh lại không nghe ra ý sâu xa trong lời nói của hắn.
Nàng lạnh lùng nói: “Đây là chỗ của ta, ngươi không có tư cách bảo ta vào, muốn đi thì phải là ngươi đi mới đúng.”
Lúc này Sở Diệp Hàn cười lạnh: “Đây là chỗ của ngươi sao? Chẳng phải đây là Ly Vương phủ sao?”
Tất cả những gì của Ly Vương phủ đều là của hắn, kể cả nàng.
Huống hồ lầu các này.
Vân Nhược Linh ngây người ra, đây quả thật chính là địa bàn của hắn.
Lần sau nàng phải kiếm bạc, mua cho mình một căn nhà để đỡ phải chịu sự tức giận ở nơi này.
Nhưng nàng cũng không ích kỷ như vậy.
Khi nhìn Tinh Thần Các bên cạnh và cơn mưa lớn trước mặt, nàng lạnh lùng cười: “Trời mưa lớn như vậy, lẽ nào ngươi nỡ lòng nào để cho thiếp thân của ngươi tiếp tục quỳ dưới mưa sao?”
Vừa nãy Sở Diệp Hàn nhìn vô định lên bầu trời, có lẽ là đang nghĩ về Nam Cung Nguyệt.
Con ngươi Sở Diệp Hàn lạnh lẽo, ánh mắt trầm xuống nhìn Vân Nhược Linh: “Chuyện đó, bổn vương không tin là nàng ấy không biết, nàng ấy và Thúy Nhi đã mưu hại ngươi như vậy, vậy mà ngươi còn quan tâm đến nàng ấy sao?”
Vân Nhược Linh nói: “Nhưng ngươi đã cứu ta, bây giờ ta đã bình an vô sự, cho nên ta cũng không tính toán gì với nàng ta nữa.
Trời lạnh như vậy, lại còn có sấm sét và mưa lớn, ngươi nhẫn tâm để một nữ tử yếu đuối quỳ ở đó như vậy sao? Ngươi nên nhanh chóng đến với nàng ta đi, lúc này nàng ta rất cần ngươi đó.”
Sở Diệp Hàn không dám tin nhìn Vân Nhược Linh.
Đó là những lời thật lòng của nàng ta sao?
Lẽ nào nàng ta không biết ghen sao?
Sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống: “Bổn vương không đi, bổn vương đã nói đêm nay sẽ nghỉ ở Phi Nguyệt Các, không muốn quan tâm đến những chuyện khác.”
Vân Nhược Linh hoảng hốt khi nghe hắn nói vậy.
Chính vì hắn muốn nghỉ lại ở Phi Nguyệt Các cho nên nàng mới nói như vậy.
Nàng không muốn ngủ chung giường với hắn, đương nhiên là phải tìm cách đuổi hắn đi rồi.
“Ta nghe Mạch Liên nói, trước đây Nam Cung Nguyệt người ta đã từng cứu mạng ngươi, ngươi không thể máu lạnh vô tình, lật mặt không nhận người ta như vậy được? Nếu vậy, người ta sẽ nói ngươi vong ân bội nghĩa đấy.” Vân Nhược Linh lại nói.
Nói xong, nàng còn bộc lộ ra bộ mặt rất ghét bỏ Sở Diệp Hàn, hận không thể đuổi hắn rời đi.
Sở Diệp Hàn nhất thời hiểu được ý tứ của nàng.
Hắn cười lạnh lùng, giận đến nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi đang muốn đuổi bổn vương đi đúng không?”
Vân Nhược Linh tỏ ra hoảng hốt phủ nhận: “Đâu có, chuyện mà ta đã đồng ý với ngươi, ta sẽ không hối hận, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, ngươi vẫn nên đi đi.”
Ý của nàng là mau đi đi, nàng không muốn chào đón hắn.
Sở Diệp Hàn cắn răng, đưa tay lên, lạnh lùng chỉ về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi ghét bổn vương như vậy, muốn đuổi bổn vương đi luôn? Được, sau này đừng xin bổn vương ở lại đây nữa.”
Hắn cho nàng cơ hội mà nàng lại không trân trọng thì hắn sẽ khiến nàng hối hận.
Vân Nhược Linh cười nhẹ: “Vương gia yên tâm, ta sẽ không cầu xin ngươi đâu, mãi mãi cũng không có ngày này đâu.”