Nghe thấy giọng nói của Vân Nhược Linh, cơ thể Sở Diệp Hàn bỗng chốc phản ứng lại.
Hắn lập tức cảm thấy toàn thân nóng bỏng, tay không kiềm chế được mà hướng từ từ về phía cổ.
"Thu nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Vân Nhược Linh phát hiện bàn tay của Thu nhi sờ đến chỗ không nên sờ, nàng bỗng mở ánh mắt cảnh giác, rồi nắm lấy tay của Thu nhi.
Nhưng vừa mới nắm lấy, thì nàng phát hiện bàn tay này sao lại thô rát như vậy chứ?
Nàng lại mở mắt nhìn, đây căn bản không phải là bàn tay tinh tế nõn nà của Thu nhi, mà là đôi bàn tay thanh tú có lực, xương cốt được phân biệt rõ nét, bên trên còn có vết chai nhàn nhạt, vừa nhìn biết ngay là bàn tay của nam nhân luyện võ.
Mặc dù trên tay có vết chai, nhưng bàn tay này lại thon dài đẹp đẽ kỳ lạ, đầy mùi nam nhân.
Nhưng lúc này Vân Nhược Linh lấy đâu ra tâm trạng để thưởng thức bàn tay này chứ, nàng vừa nhìn thấy là tay của nam nhân, nhất thời giật mình suýt chút nữa nhảy ra khỏi bồn nước tắm.
May mắn là trong lúc nàng sắp nhảy lên, phát hiện bản thân trần truồng như vậy, nàng nhanh chóng vòng hai tay vào ngực và chìm người xuống nước.
Cùng lúc này, nàng quay đầu, dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào nam nhân ở phía sau.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, nam nhân này là Sở Diệp Hàn!
Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là kẻ hái hoa xa lạ nào cả.
Nàng nắm lấy tay của Sở Diệp Hàn, giận đến nhếch đôi lông mày lên: “Cầm thú, ngươi chạy đến phòng ta làm gì vậy? Còn không mau ra ngoài?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhếch đuôi lông mày, sắc mặt không chút biểu tình mà cử động đôi lông mày: “Bổn vương là trượng phu của ngươi, vào phòng ngươi là lẽ chính đáng.”
"Ngươi thật sự không biết liêm sỉ!" Sau khi Vân Nhược Linh mắng một câu, bỗng nhiên cúi đầu xuống, rồi cắn mạnh vào tay của Sở Diệp Hàn.
"Nữ nhân, ngươi là chó sao?" Phát cắn của Vân Nhược Linh khiến Sở Diệp Hàn lập tức đau đớn, sắc mặt của hắn tối sầm nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, lạnh lùng vùng vẫy, giật mạnh tay của mình lại.
Kết quả là hắn nhìn thấy bên trên cánh tay mình không chỉ có hai dấu răng giống chó con, mà còn bị cắn chảy ra máu.
Sắc mặt của hắn đen như đáy nồi, hắn tức giận nghiến răng, đôi mắt xinh đẹp giận dữ không ngừng nhìn chằm vào Vân Nhược Linh: “Ngươi đúng là thuộc tính chó, dám tấn công Hoàng tộc, bổn vương có thể xử ngươi tội chết.”
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác: “Là ngươi xông vào phòng của ta khi chưa được sự đồng ý của ta, còn mưu đồ cợt nhả ta, ngươi còn không thấy xấu hổ mà đòi xử tội ta sao.
Đường đường là Ly Vương, lại không biết liêm sỉ cợt nhả nữ nhân, nếu như truyền ra ngoài, sẽ là trò cười đó.”
“Bổn vương sủng ái ngươi là chuyện thường tình, có bao nhiêu nữ nhân nằm mơ cũng mơ đến chuyện này, vậy mà ngươi lại từ chối.” Khuôn mặt Sở Diệp Hàn cực kỳ khó coi.
Hắn cảm thấy, chắc chắn đầu của Vân Nhược Linh có vấn đề.
Hắn thực sự muốn gõ vỡ đầu của nàng để xem xem, bên trong có chứa bùn hay không.
Vân Nhược Linh kiêu ngạo ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng: “Nam nhân các người cũng chẳng phải là thứ gì cao quý, đây có tính là gì? Đây cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì, ngươi tránh ta xa chút đi, đừng lại gần ta, đó mới là chuyện tốt.”
Trong con ngươi của Sở Diệp Hàn lóe lên sự giận dữ, hàng lông mày không kiềm chế được khẽ động đậy, gân xanh trên trán lộ ra, hắn bất ngờ nắm chặt lấy bờ vai Vân Nhược Linh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn vương là trượng phu của ngươi, dựa vào cái gì mà tránh xa ngươi? Đêm nay bổn vương sẽ ở lại Phi Nguyệt Các, bổn vương sẽ không đi nữa!”
Lần trước bị nàng đuổi đi, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
Đêm nay hắn sẽ không đi nữa, sẽ ngủ lại nơi này.
Vân Nhược Linh chỉ cảm thấy nam nhân này thật sự quá cường thế, còn vô lại, nàng tức giận ôm chặt lấy hai tay, giận dữ nhìn hắn: “Đồ vô liêm sỉ nhà ngươi, ngươi ra ngoài cho ta, đừng có ở đây chiếm tiện nghi của ta.