Phiến đá không bằng phẳng, trên đó có những đường vân gồ ghề khiến cho đầu gối của nàng ta bị đau.
Nhưng mà, nàng ta không sợ, thẳng tắp quỳ xuống, buồn bã nói: “Vương gia, ta biết sai rồi, xin chàng tha thứ cho ta, ngày nào mà chàng còn chưa tha thứ cho ta thì ta sẽ không đứng lên.
”
Cho dù phải quỳ đến khi Thiên hoang địa lão thì nàng ta cũng phải quỳ.
Mạch Liên và Mạch Lan nhìn thấy nàng ta như vậy, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Mạch Lan phớt lờ nàng ta, nhưng Mạch Liên đã đi vào bẩm báo việc này với Vương gia rồi.
Khi Sở Diệp Hàn nghe Mạch Liên bẩm báo, hắn không đi ra đỡ Nam Cung Nguyệt dậy mà giọng nói trầm xuống, ánh mắt có vẻ như không mấy quan tâm và nói: “Nàng thích quỳ thì để cho nàng quỳ đi.
”
Vân Nhược Linh cũng xem xong vở kịch của nàng ta, nàng cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Nữ nhân này đối thật sự quá tàn nhẫn với chính mình, trên phiến đá kia có rất nhiều đường vân gồ ghề, chỉ nhìn thôi đã thấy hoảng rồi mà nàng ta còn thẳng tắp quỳ xuống.
Nữ nhân này có được loại tàn nhẫn này, sử dụng nó vào việc khác thì có gì mà không làm được chứ?
Tại sao lại phải đòi sống đòi chết chỉ vì một người nam nhân.
Nàng mới không tự nguyện quỳ vì một người nam nhân như vậy.
Chỉ là, Nam Cung Nguyệt đúng là đáng đời.
Khi Nam Cung Nguyệt quỳ, Vân Nhược Linh quyết định quay về phòng tắm rửa, ngủ một giấc ngon lành.
Nàng đang muốn đi vào Phi Nguyệt Các thì Thu nhi ngăn nàng lại, chỉ vào một cái chậu than ở bên cửa, nói: “Nương nương, chúng nô tỳ chuẩn bị cho người một chậu than, người bước qua chậu than này đi để trừ bỏ xui xẻo.
Biến xui xẻo thành phúc lộc, để những ngọn lửa này đốt cháy những điều xui xẻo trước kia đi, khiến cho nó càng cháy càng thịnh vượng, tránh xa điềm dữ, vượt qua núi đao biển lửa, như vậy thì sau này người sẽ càng ngày càng phát lộc, hưng thịnh phồn vinh.
”
Mặc dù Vân Nhược Linh không tin những điều này nhưng nàng vẫn bị đám người Thu nhi làm cho cảm động, nói: “Được rồi.
”
Dưới sự giúp đỡ của Thu nhi và Tửu nhi, cuối cùng nàng đã bước qua chậu than.
Nhưng mà nàng chẳng cảm nhận được cái gì mà may mắn thịnh vượng, chỉ cảm thấy dưới chậu than nóng bỏng, lửa hơi lớn, suýt chút nữa thiêu cháy cả đáy quần của nàng.
May mà nàng đang mặc một chiếc quần dày dặn.
Sau khi bước qua chậu than, Vân Nhược Linh ngáp một cái nói: “Thu nhi, người chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm.
”
“Rõ, thưa nương nương.
” Thu nhi nghe thấy vậy vội vàng đi làm việc.
Không bao lâu sau, đám người Thu nhi đã đun sôi nước, đổ tất cả nước vào bồn tắm gỗ.
Cái bồn tắm gỗ này rất lớn, nước bên trong rất ấm áp.
Thu nhi còn thả vào trong đó rất nhiều cánh hoa mai, cả căn phòng lập tức tràn ngập hương hoa, vô cùng dễ chịu.
Sau khi giúp Vân Nhược Linh cởi bỏ y phục, Thu nhi đỡ nàng ngồi vào trong bồn tắm gỗ.
Vừa ngồi vào trong bồn tắm gỗ, Vân Nhược Linh vô cùng thoải mái mà cảm thán: “Thật là thoải mái quá đi.
”
Vào mùa đông mà được người khác phục vụ tắm rửa chính là điều thoải mái nhất.
Nước rất ấm áp, nàng tìm một tư thế thoải mái, ngâm mình rồi ngủ thiếp đi.
Thu nhi nhìn thấy Vương phi nghỉ ngơi, càng không làm phiền đến nàng, liền đứng canh giữ ở cửa chỉ huy đám người Tửu nhi tiếp tục đun nước để tùy thời có thể thêm nước nóng cho Vương phi.
Mà cách Phi Nguyệt các một bức tường, ở trong viện kia, Nam Cung Nguyệt lại không may mắn như vậy.
Nàng ta quỳ được một lúc thì phát hiện ra phiến đá này khiến nàng ta cảm thấy rất khó chịu, nàng ta muốn đứng dậy nhưng lại không thể tự làm bản thân mình mất mặt.
Nàng ta đã từng thề thốt, nếu Vương gia không tha thứ cho nàng ta thì nàng ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy.
Nhưng mà, phiến đá này quả thực khiến cho đầu gối của nàng ta rất đau, với thân thể chỉ có da bọc xương của nàng ta thì căn bản sẽ không chịu được bao lâu.
Nàng ta chỉ có thể từ từ di chuyển đầu gối tìm một phiến đá khác bằng phẳng hơn, tiếp tục quỳ trên mặt đất, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.
Sau khi Sở Diệp Hàn cởi bỏ quân trang, tắm rửa xong thì thay một thân trường bào màu trắng có thêu hình trăng lưỡi liềm và cánh hoa, thắt lưng đeo ngọc đái, đầu đội ngọc quan, cả người toát ra vẻ tươi sáng rạng rỡ, trông như một quý công tử.