Lý Tam cũng nói: "Đúng vậy, Thúy Nhi còn dụ Tiểu Thuyên Tử ra khỏi phủ, kẻ chủ mưu muốn giết chết Tiểu Thuyên Tử.
Về điểm này, tên cướp chưa chết kia có thể làm chứng.”
Trương phủ doãn vội vàng nói: "Đúng vậy, ngày hôm qua Lý Tam đã bắt được tên cướp và đưa đến nha môn, hắn đã thú tội rồi, là một nha hoàn tên Thúy Nhi dùng một ngàn hai trăm lượng thuê hắn, yêu cầu hắn và huynh đệ của hắn đi bắt cóc Tiểu Thuyên Tử.
Mục đích ban đầu là để lôi kéo Tiểu Thuyên Tử trở thành người của mình, sau đó đặt người này ở trong Ly vương phủ, ngụy trang thành Vương phi có dáng vẻ yêu quái.
Chẳng qua, bọn họ còn chưa kịp hạ thủ thì đã bị Lý Tam bắt."
Sở Diệp Hàn nghe vậy, phất tay áo một cái, tức giận nói: "Thúy Nhi, ngươi còn không nhận tội?”
Với bao nhiêu chứng cứ đang bày ra trước mắt như thế này, nếu Thúy Nhi này còn dám phủ nhận thì hắn sẽ trực tiếp giết nàng ta.
Ánh mắt hắn hoài nghi nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
Thúy Nhi là người của nàng ta, mà Thúy Nhi làm ra những chuyện này, chẳng lẽ nàng ta không biết sao?
Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Sở Diệp Hàn, Nam Cung Nguyệt đột nhiên quay người lại, tát vào mặt Thúy Nhi một cái rồi tức giận nói: "Thúy Nhi, ta luôn đối xử tốt với người, sao người lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Ngươi nói đi, những chuyện này có phải do ngươi làm hay không, tại sao ngươi lại làm vậy?"
"Phu nhân…” Thúy Nhi sửng sốt, rõ ràng phu nhân đã nói dù cho có xảy ra chuyện gì thì đều sẽ hết sức bảo vệ nàng ta.
Tuyệt đối sẽ không đẩy nàng ta ra.
Nam Cung Nguyệt nhìn Thúy Nhi bằng ánh mắt dịu dàng nhưng trong mắt nàng ta hiện lên một tia cảnh báo, gia đình của Thúy Nhi đều nằm trong tay nàng ta.
Nếu Thúy Nhi dám khai nàng ta ra, tất cả mọi người trong nhà nàng ta sẽ không giữ được mạng.
Thúy Nhi chỉ cảm thấy một người lúc nào cũng dịu dàng và tốt bụng như Nguyệt phu nhân, lúc này trong ánh mắt lộ ra vẻ u ám, đáng sợ và máu lạnh khiến cho nàng ta cảm thấy rùng mình.
"Phu nhân, không phải là nô tỳ, nô tỳ không giết người, cũng không bắt cóc Tiểu Thuyên Tử.” Trong lúc nói, đột nhiên nàng ta cảm thấy cổ họng mình đau như thể bị một mảnh gỗ cưa ra, căng cứng đau đớn, mỗi lần nuốt nước bọt xuống đều cảm thấy cổ họng của mình nóng ran và đau rát như bị phát ban đỏ.
Hơn nữa, càng ngày càng đau, giống như bị kiến đốt vậy, đau đớn đến mức cả người nàng ta đều run lên, đến miệng cũng khó mà mở ra được.
Mạch Liên cười nhạt, lạnh lùng nhìn Thúy Nhi: "Tối hôm qua ngươi đặt quả tim heo vào trong phòng của Vương phi, chính ta và Mạch Lan đã tận mắt chứng kiến, chỉ là lúc đó bọn ta không vạch trần ngươi.
Ngươi tưởng rằng chúng ta uống say, lơ là không chú ý, cho nên ngươi có thể dễ dàng lẻn vào phòng của Vương phi rồi đặt quả tim heo vào đó."
"Tiếc là, người tính không bằng trời tính, Vương phi đã lường trước được việc ngươi sẽ vu oan cho người, nên trước đó đã dặn bọn ta uống rượu, cố ý giả vờ say rượu để cho ngươi có cơ hội lẻn vào Phi Nguyệt Các.
Nếu không phải Vương phi cố ý để mọi người giả vờ say rượu, rồi bảo đám Thu Nhi trốn trong phòng bếp thì ngươi nghĩ ngươi có thể vào được phòng của Vương phi sao?”
“Cái gì?” Thúy Nhi nghe thấy điều này, không dám tin nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Các ngươi, hóa ra là các người đã biết… từ lâu rồi…”
Vừa nói xong thì nàng ta cảm thấy cổ họng nóng rát như bị lửa thiêu đốt, đau đến mức nàng ta muốn nói một câu cũng đều rất rất khó khăn
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Rõ ràng nàng ta đang rất bình thường.
Đột nhiên, nàng ta nhớ ra hôm nay trước khi ra khỏi của, Nguyệt phu nhân đã ban cho nàng ta một bát tổ yến.
Lúc đó nàng ta còn nghĩ tổ yến có vị lạ, nhưng nàng ta chưa uống tổ yến bao giờ nên cứ nghĩ rằng vị của tổ yến chính là như vậy.
Giờ nghĩ lại, chẳng nhẽ Nguyệt phu nhân đã hạ độc nàng ta?
"Nguyệt phu nhân, người...!a, cổ họng của ta..." Thúy Nhi vừa nói vừa dùng hai tay ôm lấy cổ họng một cách đau đớn, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt đầy đau đớn.