Đau đầu quá,cả người Mộc Thanh Dao mềm nhũng,không còn một chút khí lực nào.Cố gắng mở mắt nhìn xung quanh,thích nghi dần với ánh sáng,cô mới có thể nhìn rõ xung quanh.
Xung quanh cô chỉ là căn phòng bình thường,không phải phòng giam.Người bắt cóc cô chắc tự tin với hệ thống an ninh lắm nhỉ.
Xoa xoa thái dương,cô mới bắt đầu suy nghĩ về việc mình bị bắt cóc.Không ngờ lúc đó còn có người phía sau.Mộc Thanh Dao bị hắn đánh vào gáy,bây giờ vẫn còn nhứt.
"Tỉnh rồi à"
Lại một lần nữa Mộc Thanh Dao bị doạ cho giật mình.Nhìn qua bên kia đã thấy tên âm hồn nào đó đã ngồi xuống sofa.
Đẹp trai thật
Ngũ quan tinh tế,sống mũi cao,đôi phượng mâu màu xám tro như cuốn người khác vào.Thân hình thì chuẩn không chỉnh.Cái này gọi là đẹp không góc chết đây mà.Mà có khi còn đẹp hơn các nam chủ nữa chứ.
"Anh....là ai"
Kiềm nén cảm giác muốn bùm nổ,Mộc Thanh Dao kiên dè hỏi,cố gắng tỏ vẻ người bị hại.
"Âu Dạ"
Cô hoá đá tại chỗ a~
Âu Dạ là ai chứ!Hắn chính là chủ nhân của bang Âu Diệp-bang lớn nhất hắc đạo đó.
Thấy cô không có động tĩnh gì,hắn ta đành phải ra mặt
"Cô có phải chủ nhân của nó"
Nghe nhắc đến nó,cô bỗng cảm choáng.Nó chính là " hệ độc dược thần kinh".Hắn ta tự tay bắt cóc cô chỉ vì nó thôi ư?
"Không phải"
Cô kiên quyết lắc đầu
_Thật-hắn hỏi lại
_Thật mà-cô chày cối gật đầu
Thấy cô chày cối như vậy,hắn đành phải dùng mưu kế
"Cô không cần phải chối,chúng tôi tìm thấy bản thí nghiệm trong máy tính của cô"
"Nói xạo,tôi không bao giờ lưu bản thí nghiệm trong máy tính"
Nói xong,cô mới ý thức được mình đang nói gì.Bụm miệng lại,liết qua tên Âu Dạ kia,chỉ thấy hắn đứng cười,còn thuận miệng trêu chọc
"Thì ra là như vậy,thảo nào Âu Nguyệt mãi không tìm được bản thí nghiệm đó"
Tức quá
Nếu như hắn đã biết như vậy thì cô cũng không kiên nể nữa
"Vậy anh muốn tôi làm gì"
Áp chế nội tâm,cô hỏi.Dù sao nếu hắn giết cô thì hắn đâu có thứ mình muốn.
Hắn nhìn cô,không ngờ cô lại có thể hách dịch như vậy trước mặt hắn.Bất quá,thuộc hạ như vậy mới trung thành.
"Tôi muốn cô làm thuộc hạ của tôi"
Cái gì!
Hắn muốn cô làm thuộc hạ của hắn!
Đùa nhau à
Mộc Thanh Dao ngước mặt lên,nhìn hắn.Trong hắn không có vẻ đùa giỡn. Cô đành hỏi lại
"Tại sao tôi phải đồng ý"
"Cô không có quyền từ chối"
Cô hết chịu nổi.Cô làm gì thì cô là người quyết định,không phải hắn.
"Tại sao"
Hắn nhìn cô,từ từ nói,giọng nói không mang nửa điểm vội vàng
"Vì tôi là người duy nhất có thể bảo vệ cô"
Mộc Thanh Dao ngơ ra,bảo vệ?
"Cô đụng đến nữ nhân của bọn họ"
Đúng rồi,cô đến đây để tạo địa vị trong hắc đạo.Nếu hắn không nhắc,có lẽ cô cũng quên mất mục đích của mình khi đến đây.
"Anh đã điều tra tôi"
"Mộc Thanh Dao,tôi nói cho cô biết,tôi ở đây đàm phán với cô thôi là đã kiên nhẫn lắm rồi"
Hắn có vẻ đã mất hết kiên nhẫn rồi.Cô thấy vậy,cũng không tiếp tục nữa,dù sao cô cũng cần chỗ dựa.
"Vậy tôi phải làm gì?"
Hắn nhìn cô,từ từ nói,không có nửa điểm vội vàng
"Làm những gì cô làm được.Đừng lo,tôi sẽ tận dụng cô,không cho cô rảnh đâu"
Nói rồi,hắn bỏ đi.Mộc Thanh Dao nghiến răng.Cái gì mà tận dụng chứ,hắn ta rõ rằng là vắt kiệt sức lao động của cô.
Mộc Thanh Dao bây giờ cảm thấy thật mệt mỏi.Nằm phịch xuống giường,cô cảm thấy hôm nay có quá nhiều việc xảy ra,khiến cô trở tay không kịp.Từ biệc khí độc đến bắt cóc,rồi bây giờ phải làm thuộc hạ cho tưen Âu Dạ đó.Sau này,có lẽ cô còn khổ dài dài.
Sau này nghĩ lại,Mộc Thanh Dao cảm thấy,nếu như hôm đó không đồng ý,thì có lẽ cuộc đời cô đã rẽ sang trang khác.