"Tôi hỏi lại lần nữa,là ai làm"
Trần Tử Duệ sát khí đầy người,giọng nói lạnh tới thấu xương.Mọi người trong lớp ai cũng im lặng.Trần Tử Duệ bây giờ đã mất hết kiên nhẫn,cất giọng đều đều
"Tốt lắm,nếu như không ai nhận lỗi,tôi sẽ cho cả lớp không đạt trong kì kiểm tra sắp tới"
Lời nói của hắn khiến mọi người tái cả mặt.Đây là lớp S,thành tích là tất cả,nếu tất cả không đạt trong lần kiểm tra sắp tới thì mặt mũi nào mà đi học.Thấy tình hình không ổn,một bạn nam đứng lên,bạo gan nói
"Tại sao thầy lại nghi ngờ bọn em,tại sao thầy không nghi ngờ bạn học Mộc Thanh Dao đây"
Nghe xong,cả lớp nhao nhao lên.Ai cũng bảo đúng rồi,đúng rồi các kiểu.Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.Nhưng,với trình độ như vậy,làm sao đấu lại với cô.Khẽ mỉm cười,cô nói với giọng tự tin
"Lúc tôi đến thì xô nước đã ở đó rồi.Phải không,bạn học Kiêu Ái Ái"
Nghe cô nói,ả ta trợn mắt.Tại sao lại kéo ả vào?Nếu bây giờ nói không phải,bộ mặt bạch liên hoa của ả sẽ tan biến.Nếu nói là phải,thì mình sẽ đắc tội với cái lớp này.Không ngờ Mộc Thanh Dao lại mưu mẹo như vậy,lấy ả làm bia đỡ đạn.Cắn cắn môi dưới,ả ta nhặn nhọc nói
"Đúng.....vậy"
Nghe ả ta nói,Trần Tử Duệ liền nghe theo,giọng nói đầy ôn nhu.Quả nhiên là nam chủ.Bên ngoài thì là ác ma,đối mặt với nữ chủ thì liền biến thành một con cún trung thành,mà lời nói của hắn ta lại khiến Kiêu Ái Ái như rớt vào địa ngục
"Vậy em có biết là ai làm không"
Phụt
Cô thật muốn cười to lên.Có ai quan tâm bạn gái như anh ta không.Thấy bạn gái đang khó khăn còn dồn người ta vào bước đường cùng.Đúng là "lão đại"có khác,dù có ôn nhu đến bao nhiêu thì cũng không che giấu được độ ngu si khi tán gái của mình.
Chỉ có Lâm Hạo Quân là tinh mắt.Mặc dù đã nhịn cười nhưng bả vai rung rung của cô đã khiến hắn phát hiện.Thấy tình hình không ổn,hắn ta cuối cùng cũng lên tiếng
"Là nhóm bốn người ở dãy bàn cuối"
Lời nói của hắn làm mọi người trầm mặc.Không ai nghĩ hôm nay Lâm Hạo Quân lại ra mặt.Kiêu Ái Ái như được ai đó kéo lên chín tầng mây,nhìn Lâm Hạo Quân bằng ánh mắt cảm kích.
Trần Tử Duệ thì ngược lại.Vừa bị chơi một vố,lại phải chứng kiến người yêu mình liếc mắt đưa tình,liền tức giận.Mà tất nhiên,người bị Trần Tử Duệ ấn định là người trút giận không ai khác chính là bốn người kia.Khẽ gằn giọng,Trần Tử Duệ liền nói
"Tốt lắm,có lẽ cái lớp học này khiến các em chán quá nên mới như vậy có đúng không?Nếu như vậy,các em liền xách cặp xuống lớp F được rồi đó"
Nghe xong,bốn người đón liền tái hết cả mặt.Lại quay sang nhìn Trần Tử Duệ,thấy mặt hắn đen như vậy,liền trầm mặc.Tự động đứng dậy,xách cặp đi.
Sau đó,mọi thứ đều trở về quỹ đạo,cũng không ai đến gây sự với cô,buổi học hôm đó trôi qua trong yên bình.
Về đến nhà,Mộc Thanh Dao liền phi thẳng lên phòng,bật máy tính,mở trang web ngầm.Không phụ sự kì vọng của cô,Mộc Thanh Dao cũng nằm trong danh sách khách mời.Vội chạy xuống văn phòng của ba.
Cốc cốc cốc
Ba tiếng gõ của giòn giã vang lên,kèm theo đó là giọng nói uy nghiêm
"Vào đi"
Bước vào phòng,không đợi cho ba cô hỏi,cô đã bước đến bên cạnh,cất giọng nũng nịu
"Ba ba,con muốn đi Nhật Bản"
Đừng hỏi cô tại sao lại là Nhật Bản nha.Cô định xin phép trước,sau đó mới lén đổi sang chuyến đi Macao.
Ba cô nghe vậy,cất giọng đầy ngạc nhiên
"Đi Nhật Bản?Để làm gì?"
"Ba này,học tập mệt quá,ba phải cho con xả stress chứ"
"Nhưng còn việc học"
"Thì ba xin cho con nghỉ đi,tuần này nội dung cũng chẳng có gì quan trọng"
Cứ thế,ba một câu,con một câu.Đáp qua đáp lại,ba cô cũng đành thở dài,ngầm đồng ý.
Bước ta khỏi phòng,nở một nụ cười đầy mãn nguyện.Cửa ải khó nhất đã qua rồi,bây giờ không cần lo gì nữa.
Tối hôm ấy,cô như ở trên chín tầng mây.Ăn cũng ngon miệng hơn,ngủ cũng ngon giấc hơn.
Sáng hôm sau,cô được ba mẹ tiễn đến tận sân bay.Khi tận mắt thấy cô bước lên máy bay,họ mới an tâm đi về.
Nhưng chắc họ không ngờ được,chuyến bay đã đổi hướng,bay thẳng đến Macao