Cuối cùng thì Thủy Vô Thường cũng không có tìm ra được thêm bí mật nào nữa từ trên thân thể của Hắc Ma Nguyệt. Bí mật về hai kiện Thần khí hắc ám mà lúc trước hắn nói với Phó Thư Bảo chính là những tin tức tình báo có giá trị nhất mà Hắc Ma Nguyệt biết được. Những thứ khác, mặc dù Thủy Vô Thường đã dốc ra đủ sức lực, nhưng những tin tức cũng chỉ là những nội dung bình thường về Thế giới Hắc Ám Tử Vong Tinh mà Phó Thư Bảo cũng đã biết từ trước mà thôi.
Vài ngày kế tiếp trôi qua sóng yên gió lặng, các chiến sĩ cùng với dân chúng của Hậu Thổ Thành dưới sự chỉ huy của Lưu Chuẩn đã bắt đầu công tác trùng kiến lại nông trường. Bọn họ đem những mảnh đất bị đốt cháy xém đã được đào đổ đi, đem lớp đất mới thay thế lại. Bọn họ đem những cái hố to do Luyện Lực Khí Yếu Tắc Đại Pháo oanh kích ra lấp đầy lại, khiến cho mặt đất bằng phẳng lại. Bọn họ đem những đường dẫn nước đầy thi thể Luyện nô cương thi rửa sạch, bố trí các cỗ máy Luyện Lực Khí bơm nước, để dòng nước ngầm trong suốt chảy xuôi trong đó, làm mát lại mặt đất.
Công tác trùng kiến thành thị cũng tiến hành vô cùng gấp gáp, chuyện tình này thì do vị Thành chủ nhỏ tuổi Chu Uyển Nhi phụ trách. Thành vệ quân cùng với các gia đình thương nhân trở thành lực lượng trùng kiến chủ chốt. Bọn họ quét tước những con đường lớn, đẩy nhã những tòa kiến trúc nguy hiểm, sau đó xây dựng lại những tòa nhà mới, những con đường mới.
Nếu không có sự uy hiếp chung cực Hắc Mạc Thiên kia vẫn còn tồn tại, thì từ nay về sau Phó Thư Bảo sẽ cả ngày nằm ở trên giường, nước rót tại chỗ, cơm dâng tận miệng, thậm chí ngay cả khi ngủ cũng chẳng cần nhúc nhích, toàn bộ giao cho các nữ nhân phục vụ, sống một cuộc sống sa đọa cực điểm. Nhưng mà, Hắc Mạc Thiên vẫn còn tồn tại, sự uy hiếp của hắn chính là to lớn trước giờ chưa từng có, khiến cho Phó Thư Bảo không thời khắc nào mà không tự nhắc nhở chính mình, thời khắc nào cũng phải đối mặt với nó.
Trải qua mấy ngày tự hỏi cùng với suy ngẫm, Phó Thư Bảo rốt cuộc cũng vượt qua sự sợ hãi sâu bên trong nội tâm của mình, đáp ứng Thủy Vô Thường đi đến Tử Vong Tinh làm ra một kết cuộc cuối cùng. Nhưng mà, một khi chưa nắm giữ được lực lượng thời gian, hắn đi đến đó căn bản cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Nắm giữ lực lượng thời gian chính là điều kiện tiên quyết nhất. Nhưng mà mãi cho đến lúc này, hắn vẫn là mờ mịt không có rõ ràng.
- Ông trời của ta ơi! Công chúa Mỹ nhân ngư của Vô Căn Chi Hải đến a!
Đúng lúc này, bên trong Huyền Thiết Yếu Tắc đột nhiên truyền đến thanh âm kinh hô. Tiếp theo lại càng có nhiều thêm những thanh âm kinh hô cùng cười vang.
Ngồi trên bình thai đỉnh chóp của Thành bảo Huyền Thiết, trong lòng Phó Thư Bảo chợt đột, ánh mắt nhìn lại, vừa lúc thấy được Hữu Nãi Ngư dưới sự hộ tống của một đám tộc nhân Ngư Nhân Tộc đi vào trong quảng trường của Thành bảo Huyền Thiết.
- Thời gian mấy ngày này thật sự là tâm thần không yên mà, ngay cả lão bà Mỹ nhân ngư đến cũng không nhớ nữa! Hiện tại cũng phải về tới nhà mới phát hiện! Thật sự là không được a!
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu cười khổ. Hắn phi thường muốn chạy đến trước mặt Hữu Nãi Ngư, đem nàng kéo vào lồng ngực, vuốt ve một phen. Chẳng qua khi hắn nhìn thấy ba nàng vợ cả Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã cùng với Hồ Nguyệt Thiền song song xuất hiện ở cổng thành, ý tưởng kích động trong lòng hắn nhất thời biến mất, ngay cả bước chân đã vươn ra cũng rụt ngược trở về.
oo
- Ta tưởng là ai đến, hóa ra là Hữu Nãi Ngư a!
Vừa mới gặp mặt, Độc Âm Nhi liền tiến lên chào đón với ngữ khí không nóng không lạnh.
- Ha ha… ta đã biết được những chuyện tình phát sinh trong này, cũng biết được nơi này thiếu nhất chính là tiền a! Mà ta lại có thể hỗ trợ lão công giải quyết cái vấn đề này!
Bộ dáng Hữu Nãi Ngư phi thường tự tin, nàng cũng chẳng thèm đặt cái bộ dáng lạnh lẽo của Độc Âm Nhi vào trong mắt.
- Ách?
Độc Âm Nhi nói:
- Ngươi thật ra hãy nói xem, ngươi như thế nào giải quyết đây? Trên đường ngươi đến đây, hẳn cũng nhìn thấy thảm trạng của Hậu Thổ Thành rồi a, còn có các nông trường của nhóm chúng ta nữa! Muốn xây dựng lại cần tiêu phí một lượng tài chính thật lớn, ngươi có được nhiều tiền như vậy hay sao?
- Kim Ngư Thành chúng ta cái cuốc cái xẻng có lẽ là vật khan hiếm thật, nhưng mà bảo thạch, hoàng kim thì muốn bao nhiêu là có bất nhiêu! Ngươi muốn có bao nhiêu đây? Trước khi đi ta tùy tiện đem theo một ít, ngươi xem có đủ hay không?
Hữu Nãi Ngư vỗ vỗ tay, đám tộc nhân Ngư Nhân Tộc ở phía sau liền đem những thứ bên trong cái Luyện Chi Trữ Vật Giới trong tay mình phóng xuất ra.
Một mảnh thanh âm kim loại va chạm leng keng keng keng liền vang lên. Những thanh âm va chạm kia vang lên mãi cũng không chịu dừng lại. Chỉ thấy trên mặt đất dần dần xuất hiện một đống thật lớn hoàng kim, bảo thạch, kim cương, trân châu, san hô… Hơn nữa thể tích của cái đống kia càng không ngừng mở rộng. Ước chừng thời gian một bữa cơm sau đó, đám tộc nhân Ngư Nhân Tộc mới đem những thứ trong Luyện Chi Trữ Vật Giới lấy ra hết, mà trên quảng trường đã xuất hiện một ngọn núi nhỏ hoàng kim, bảo thạch, trân châu… chiều cao gấp mấy lần một người bình thường.
Cằm của Độc Âm Nhi cơ hồ rơi luôn xuống mặt đất, hai mắt của Chi Ni Nhã cũng trừng ra thật lớn, vẻ mặt của Hồ Nguyệt Thiền thì lộ ra nụ cười thần bí khó lường. Hiện tại trong lòng Hồ Nguyệt Thiền đang thầm nghĩ:
- Đây mới là nữ nhân có tiền nhiều nhất của Phó Thư Bảo a! Về sau cái vị trí bà quản gia này, khẳng định là thuộc về nàng rồi! Như vậy cũng tốt, về sau thiếu tiền thì cứ tìm đến nàng, đỡ phải nhìn khuôn mặt keo kiệt của Độc Âm Nhi a!
- Chỉ có bao nhiêu đó thôi, có đủ không? Nếu như không đủ, ta cho người về nhà lấy thêm a!
Hữu Nãi Ngư cho tới bây giờ cũng chẳng đem những thứ lấp lánh này đặt vào trong mắt. Ông trời đã tước đoạt quyền lợi được nhìn thấy ánh dương quang của Ngư Nhân Tộc Vô Căn Chi Hải, nhưng lại cấp cho hắn một lượng lớn hoàng kim, bảo thạch cùng với trân bảo. Cái này có tính là một loại bồi thường hay không?
- Hiện tại lão công đang ở trên bình thai trên đỉnh, ngươi có thể đi tìm hắn!
Trên miệng Độc Âm Nhi lộ ra nụ cười. Ý tưởng trong lòng của nàng cũng giống với Hồ Nguyệt Thiền, sự gia nhập của Hữu Nãi Ngư, sự vinh hoa phú quý cả đời của gia đình này liền được giải quyết rồi. Thậm chí sự phục hưng vĩ đại của Độc Lang Tộc cũng có đủ tài chính khởi động. Một vị tỷ muội tài phú siêu cấp như thế, ai lại ngu xuẩn mà đắc tội với nàng đây?
Một màn này tự nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Phó Thư Bảo, trong lòng hắn phi thường vui mừng. Lần này Hữu Nãi Ngư đến đây liền có ý nghĩa tất cả các nữ nhân của hắn đều đoàn tụ đến bên người của hắn. Đương nhiên, ngoại trừ những nữ nhân cùng với hắn có quan hệ thân xác, nhưng lại không có quan hệ chính thức như là Nữ Hoàng Tú Ngọc, Băng Oánh của Quy Vân Tông…
Các nữ nhân đã đoàn tụ ở bên người của hắn, đây là chuyện tốt! Chỉ cần giải quyết được cái vấn đề cuối cùng Hắc Mạc Thiên này, hắn có thể tận tình mà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng mà cái này cũng vô tình gia tăng thêm áp lực trên người của hắn. Phải giải quyết cái vấn đề Hắc Mạc Thiên cực kỳ khó khăn này, để cho các nữ nhân của hắn tránh khỏi sự uy hiếp tử vong, cái này đâu phải chuyện dễ dàng!
Hữu Nãi Ngư xuất hiện ở bên người của Phó Thư Bảo, cái gì cũng chẳng kịp nói, đã trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của hắn. Một khoảng thời gian này không gặp nhau, nàng ta đã chịu đủ nổi khổ tương tư, làm sao lại có thể bỏ qua một cái ôm nồng cháy cơ chứ?
Một hồi gặp lại như vậy, một cái ôm đơn giản là không đủ. Mỹ nhân ngư liền chủ động ngẩng mặt lên, dâng lên cặp môi thơm của mình. Hai cái đầu lưỡi trơn tuột liền quấn lấy nhau, ngươi tới ta lui, tiến vào rút ra… Thanh âm mơ hồ cùng với mùi thơm ngọt ngào hỗn tạp cùng một chỗ, không phân biệt lẫn nhau.
Thật lâu sau hai người mới tách ra. Hữu Nãi Ngư lại nhẹ nhàng đặt hai bàn tay trắng noãn lên trên lồng ngực của Phó Thư Bảo:
- Chuyện tình nghiêm trọng như vậy gì cái gì lại không nói cho ta biết? Trong Hậu Thổ Thành vẻn vẹn chỉ có hơn mười vạn chiến sĩ, lại phải chống cự sự tiến công của hơn ba trăm vạn đại quân của Luyện Vũ Thiên Tôn… Mỗi khi ta nghĩ tới sự chênh lệch lực lượng giữa hai bên, ta liền đổ mồ hôi lạnh cả người.
Phó Thư Bảo ôn nhu an ủi:
- Hiện tại không phải đã thắng lợi rồi sao? Chẳng những chống cự lại sự tiến công của ba trăm vạn đại quân, còn tiêu diệt cả Luyện Vũ Thiên Tôn, quan trọng hơn chính là, bên phía ta cơ hồ không có bất cứ thương vong nào cả!
- Chàng đã hoàn thành một kỳ tích a!
Trong giọng nói của Hữu Nãi Ngư tràn ngập ý tứ hàm xúc sùng bái. Có một nam nhân như vậy làm hậu thuẫn của Ngư Nhân Tộc, sau này còn ai dám nô dịch Ngư Nhân Tộc nữa chứ?
- Đúng rồi!
Phó Thư Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tựa hồ có chút suy nghĩ, nói:
- Hữu Nãi Ngư, thời điểm nàng tới đây có chuyện tình kỳ quái gì phát sinh hay không? Còn nữa, những quốc gia mà nàng đi qua có hiện tượng dị thường gì phát sinh hay không?
Hữu Nãi Ngư nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, sau đó mới nói:
- Ta biết chàng lo lắng chuyện còn có Hắc Ma Nhân ẩn núp bên trong Thế giới Lực Lượng, nhưng mà ta không có phát hiện ra bất cứ hiện tượng gì bất thường cả! Lần này ta đến đây, cũng là có một chuyện tình rất quan trọng muốn nói với chàng!
Phó Thư Bảo có chút sửng sốt, hỏi:
- Là chuyện gì quan trọng vậy?
Hữu Nãi Ngư nói:
- Từ trước đến nay ta và Thần Quan đại nhân vẫn luôn liên hệ với nhau. Hắn đã đem những chuyện tình gần đây phát sinh cũng đã nói cho ta biết! Ta biết được chàng đã đạt được Thiên Hà Tịnh Hóa Bình, hiện đang lo lắng về chuyện tình lực lượng thời gian. Ta đối với Thiên Hà Tịnh Hóa Bình cũng biết được một chút, có một bí mật của Thiên Hà Tịnh Hóa Bình muốn nói cho chàng biết!
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động:
- Chẳng lẽ Thiên Hà Tịnh Hóa Bình cùng với chuyện tu luyện lực lượng thời gian có quan hệ hay sao?
Hữu Nãi Ngư khẽ gật đầu:
- Đúng vậy! Ta từng nghe qua Vương tử Luyện Quốc Luyện Vô Mệnh nói qua, hắn nói lực lượng của thời gian căn bản là không thể tu luyện, không thể nắm giữ được, chỉ có thể trao đổi! Mà địa phương trao đổi chỉ có thể là ở bên trong Thiên Hà, hoặc là ở bên trong Thiên Hà Tịnh Hóa Bình!
Lời nói của Hữu Nãi Ngư nhất thời khiến cho Phó Thư Bảo trừng mắt há hốc miệng. Tất cả những thuyết pháp mà hắn từng nghe qua về lực lượng thời gian cũng đều là nói lực lượng thời gian có thể tu luyện, mà đây cũng chính là tầng bình chướng duy nhất để hắn có thể giải quyết được cái phiền toái cuối cùng Hắc Mạc Thiên. Nhưng mà lúc này Hữu Nãi Ngư đột nhiên nói cho hắn biết, lực lượng thời gian không thể tu luyện, cũng không thể có được, như vậy làm thế nào còn có thể giải quyết được cái phiền toái chung cực Hắc Mạc Thiên này đây?
- Nàng còn biết cái gì nữa?
Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Phó Thư Bảo có chút sốt ruột nói:
- Về chuyện lực lượng thời gian, nàng còn nghe được Luyện Vô Mệnh nói những gì nữa?
Hữu Nãi Ngư cố gắng hồi tưởng lại, nửa ngày sau mới mở miệng nói:
- Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe hắn nói đến mà thôi! Hắn còn nói cái bí mật này chính là bí mật của điềm xấu, đây có lẽ là có quan hệ đến việc hắn bị giết a! Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, vì để bảo hộ cho ta, nên hắn cũng không nói cho ta biết quá nhiều chuyện…
Dừng lại một chút, nàng còn nói thêm:
- Ta biết lực lượng thời gian đối với chàng là vô cùng quan trọng, nhưng mà ngươi đau khổ suy tư, lãng phí quá nhiều thời gian như vậy, lại đi trên một con đường sai lầm, đây là chuyện mà ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
- Con đường sai lầm? Con đường sai lầm?
Phó Thư Bảo lẩm bẩm nói đi nói lại câu đó, nhưng tâm thần của hắn lại chìm vào trong suy nghĩ. Từ khi một khắc tìm được Thời Gian Ấn, hắn chưa từng bao giờ ngừng nghỉ việc suy tư về lực lượng thời gian. Hắn vẫn luôn tưởng rằng tu luyện lực lượng thời gian cùng với các tâm pháp tu luyện lực lượng trước giờ hắn vẫn tu luyện là giống nhau, trong lúc ngẫu nhiên ngộ đạo liền có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Nhưng mà sau khi trải qua rất nhiều cố gắng, mãi cho đến hiện tại, hắn cũng chỉ lĩnh ngộ được cách sử dụng Thời Gian Ấn, lại thủy chung chưa thể tu luyện được lực lượng thời gian.
Chẳng lẽ… thật sự đúng như lời nói của Luyện Vô Mệnh, lực lượng thời gian căn bản là không thể tu luyện, cũng không thể có được hay sao?
Nhưng mà, chẳng phải hắn cũng có nói, cần phải trao đổi hay sao?
Không thể có được, lại có thể trao đổi, cái này không phải là mâu thuẫn nhau hay sao?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều nghi vấn chợt nảy sinh trong lòng hắn. Đầu Phó Thư Bảo liền biến thành một mảnh hỗn loạn, không thể nào sắp xếp rõ ràng lại được. Hữu Nãi Ngư tựa hồ cảm giác ra được trong lòng hắn đang phải suy ngẫm rất nhiều, nhẹ nhàng dựa sát vào lồng ngực của hắn, dùng đôi tay nhỏ bé mát lạnh của mình vuốt ve lồng ngực của hắn, cấp cho hắn sự ôn nhu cùng với an ủi đầy nữ tính.
- Có thấy thoải mái hơn không?
- Cám ơn! Nhưng mà… có thể nào vuốt ve xuống dưới chút nữa hay không? Như vậy mà nói, ta sẽ tìm được linh cảm để giải quyết vấn đề nhanh hơn a!