Ngày đầu tiên trở thành học viên năm hai, Đỗ Tiểu Niệm muốn vào lớp sớm một chút. Ai dè mới thức dậy đã bị Lâm Thiên Vũ đẩy lên xe chở đi ăn sáng. Cậu mơ mơ hồ hồ đi theo, đến khi vào học viện là đã gần bảy giờ sáng.
Cậu nhìn đồng hồ, thầm cảm ơn trời đất:
“May quá, chưa trễ giờ!”
Đỗ Tiểu Niệm chạy nhanh bước chân, đi đến lớp học. Đẩy cánh cửa ra, Đỗ Tiểu Niệm nghĩ sẽ nhận được một màn chào hỏi từ các học viên cùng lớp. Nhưng không, tất cả học viên lúc đầu nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó họ rỉ tai nhau nói gì đó mà cậu không nghe được.
Đỗ Tiểu Niệm ngơ ngác, thái độ vậy là sao?
Vai bị người chạm nhẹ, Đỗ Tiểu Niệm quay đầu lại. Hoá ra là Phùng Lưu Khánh đang dùng ánh mắt rất khó nói nhìn cậu, thấp giọng nói:
“Đi theo tui.”
Đỗ Tiểu Niệm gật đầu, bước theo đôi chân của Phùng Lưu Khánh. Phùng Lưu Khánh dẫn cậu vào một hành lang vắng rồi nói:
“Tui bấm cái này cho cậu xem.”
Phùng Lưu Khánh mở điện thoại đưa cho Đỗ Tiểu Niệm xem. Cậu nhìn vào, mắt lập tức trợn lớn. Đây là một bài viết rất dài với tiêu đề giật tít: “Soái ca khoa chiến sĩ là người đồng tính!!!”, lướt xuống phía dưới còn có một tấm hình làm chứng. Tay Đỗ Tiểu Niệm run lên khi nhìn tấm hình, đây rõ ràng là cậu và Lâm Thiên Vũ đang ăn gà rán trong siêu thị.
Giọng Đỗ Tiểu Niệm hơi run, bất giác hỏi:
“Ai chụp tấm hình này?”
Phùng Lưu Khánh lắc đầu:
“Không biết, đây cũng là tài khoản phụ, hoàn toàn tìm không ra chút thông tin về người sử dụng.”
Phùng Lưu Khánh ngưng một chút, lại nói:
“Tối qua Trần Minh gửi cho tui cái này, cậu ta còn nói bây giờ cả học viện ai cũng biết rồi!”
Thấy Đỗ Tiểu Niệm im lặng, Phùng Lưu Khánh đẩy đẩy cậu:
“Cậu không sao chứ?”
Đỗ Tiểu Niệm bị đẩy tỉnh, nhíu mày nói:
“Không sao, tui chỉ đang nghĩ ai làm ra chuyện này, và với mục đích gì.”
Phùng Lưu Khánh nghĩ đến vấn đề này liền tức giận nói:
“Không biết vì gì, nhưng tui biết là cậu về sau sẽ gặp rắc rối. Thiên Vũ của cậu được biết bao người theo đuổi, được tôn lên như nam chính ngôn tình bỗng đùng một phát có người yêu . Chắc chắn sẽ có nhiều người không chấp nhận, quá khích hơn còn có thể tìm cậu trút giận và ép chia tay!”
Vấn đề này Đỗ Tiểu Niệm đã nghĩ qua, cậu biết sẽ có một ngày chuyện này bị lộ. Đỗ Tiểu Niệm rất muốn chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mọi chuyện đến quá nhanh quá chóng vánh, cậu không đỡ được.
Một bên vai bỗng trĩu nặng, Đỗ Tiểu Niệm ngước mắt lên. Phùng Lưu Khánh đặt tay lên vai cậu, nói:
“Đừng lo, tui sẽ bên cạnh cậu...”
“Tôi nữa!”
Một giọng nói khác vang lên sau khi câu nói của Phùng Lưu Khánh vừa dứt. Trần Minh từ phía sau bức tường bước ra, bước đến gần Đỗ Tiểu Niệm, đặt tay lên vai còn lại:
“Tôi cũng ở bên cạnh cậu.”
Đỗ Tiểu Niệm nhìn hai người bạn, đôi mắt long lanh vì cảm động. Môi nở nụ cười, cậu nói chậm rãi:
“Cảm ơn hai cậu...”
...
Sắp đến giờ vào lớp, Đỗ Tiểu Niệm cố gắng tỏ ra thật bình thường đi qua hàng loạt ánh mắt đang dõi theo mình. Lớp học thấy cậu trở về lại bắt đầu xáo động, kề tai nhau lẩm bẩm. Đỗ Tiểu Niệm có thể nghe được vài từ họ nói, đa phần là thứ không tốt lành gì.
Phùng Lưu Khánh hiển nhiên cũng nghe được, có hơi tức giận nói:
“Chỉ là một đám người thích hùa! Cậu đừng để ý!”
Đỗ Tiểu Niệm cười trừ:
“Không sao, bỏ máy trợ thính ra là được.”
Bỏ máy trợ thính vào túi, Đỗ Tiểu Niệm giờ chẳng nghe gì nữa. Như vậy cậu sẽ cố làm lơ mọi người, an ổn học hết buổi hôm nay.
Ở một bàn khác, Huỳnh Cát Tiên từ lúc Đỗ Tiểu Niệm đi vào luôn nhìn cậu bằng ánh mắt căm phẫn đầy chán ghét. Cô nghiến răng, đứng lên muốn bước đến bàn Đỗ Tiểu Niệm. Tay bị nắm lại, Huỳnh Cát Tiên nhìn Tràm Liên đang cản trở mình, tức giận nói:
“Buông ra!”
“Không!”
Quát một tiếng, Tràm Liên nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Cát Tiên:
“Cậu muốn làm gì Tiểu Niệm?”
“Chuyện này liên quan gì tới cậu?”
Huỳnh Cát Tiên nói xong liền giật phăng cánh tay ra, nhưng Tràm Liên thực sự nắm tay cô rất chặt. Huỳnh Cát Tiên còn cảm thấy ngón tay Tràm Liên như muốn bấu vào da thịt mình.
Hành động của Huỳnh Cát Tiên và Tràm Liên làm cho cả lớp chú ý, đến Đỗ Tiểu Niệm cũng phải quay qua nhìn. Ngay lúc này, chuông reo, tất cả học viên mau chóng đi vào chỗ ngồi, yên lặng chờ giáo viên tới.
Đỗ Tiểu Niệm suy nghĩ một chốc, lấy máy trợ thính ra cho vào tai. Đã vào giờ học, cậu dám cá là không một học viên nào dám nhắc tới chuyện kia nữa.
Phùng Lưu Khánh nói nhỏ:
“Sao lại lấy nó ra? Nếu cậu lo không viết bài được thì tui cho mượn tập.”
Đỗ Tiểu Niệm cười nhẹ đáp:
“Không cần đâu, viết bài mà không nghe giảng thì hiểu gì chứ. Vả lại có giáo viên, bọn họ có gan cũng đâu dám nói chuyện này trong giờ học.”
Vừa nhắc thì giáo viên đã bước tới. Giáo viên năm hai của Đỗ Tiểu Niệm là một người đàn ông trông rất chững chạc, mang theo vẻ cứng nhắc và một chút khó tính. Phùng Lưu Khánh nhìn giáo viên xong lại kề tai Đỗ Tiểu Niệm:
“Năm nay căng rồi!”
“Ừ.” Đỗ Tiểu Niệm nói “Nhìn khó khăn quá!”
Hai người còn muốn bàn luận tiếp thì giáo viên đã dùng thước gõ lên bàn, tạo thành một tiếng động cực lớn. Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh bị giật mình, không nói nữa.
Giáo viên lúc này mới mở miệng:
“Tôi là Nguyễn Lực, giáo viên năm hai.”
Đến cả giọng nói còn mang chút áp lực. Toàn bộ học viên nghe xong đều căng thẳng, không ai dám cử động.
Nguyên Toàn ngồi im như pho tượng, một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống cằm...
...
Kết thúc buổi học như địa ngục, Phùng Lưu Khánh gục hẳn ra bàn, không muốn đứng dậy nữa:
“Một thầy giáo như ác ma, tui nhớ cô Tâm năm ngoái quá!”
Đỗ Tiểu Niệm xếp tập sách bỏ vào không gian:
“Cô Tâm hình như chỉ dạy năm nhất thôi.”
Nguyên Toàn từ đằng xa đi lại, tay vuốt mồ hôi trán:
“Hai cậu có thấy đau tim không?”
Đỗ Tiểu Niệm gật gật đầu, Phùng Lưu Khánh ngay lập tức ngồi thẳng dậy:
“Tất nhiên rồi! Vài lần ổng đi qua đây làm tôi suýt đứng tim!”
Phùng Lưu Khánh nói xong thì lấy điện thoại ra bấm gì đó. Tràm Liên và Đoàn Kim Loan đi đến chỗ ba người, Đỗ Tiểu Niệm xích vào phía trong chừa ra phần ghế trống. Ngồi xuống cạnh Đỗ Tiểu Niệm, mắt Tràm Liên âm thầm nhìn Huỳnh Cát Tiên vừa đứng lên.
Huỳnh Cát Tiên vốn muốn lại gần Đỗ Tiểu Niệm hỏi chuyện cho ra lẽ. Thấy Tràm Liên đứng đó thì lại ái ngại, cô không muốn đụng phải Tràm Liên.
Tràm Liên nhìn Huỳnh Cát Tiên xong liền thu mắt lại, xong vui vẻ nói chuyện cùng mọi người. Bảo là nói chuyện nhưng thật sự năm người đôi khi vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, coi chừng có người muốn đi lại gần.
Trong mắt các học viên, bạn bè thân thiết ngồi cùng nhau tán gẫu giờ ra chơi là chuyện bình thường. Nhưng tất cả học viên ở đây ai cũng biết, ngoại trừ Phùng Lưu Khánh ra, ba người còn lại vốn chẳng thân thiết mấy với Đỗ Tiểu Niệm.
Nghĩ đến chuyện Đỗ Tiểu Niệm đang nghi vấn là người yêu của Lâm Thiên Vũ, mọi người dần hiểu ra. Ba người kia làm vậy là vì muốn bảo vệ Đỗ Tiểu Niệm, để cho những người đang mơ mộng Lâm Thiên Vũ không thể tiến lại gần. Nếu Đỗ Tiểu Niệm đi một mình, những người đó sẽ lại gần kiếm chuyện và gây khó dễ. Nhưng khi Đỗ Tiểu Niệm đi cùng với nhiều người, những người đó sẽ cảm thấy e dè.
Lát sau, đám người Đỗ Tiểu Niệm bước ra khỏi lớp. Tràm Liên nhân lúc đi trên hành lang kề tai Đỗ Tiểu Niệm thầm thì:
“Coi chừng Cát Tiên, tôi thấy cô ta có vẻ rất ghét cậu.”
Đỗ Tiểu Niệm chớp mắt, thấp giọng nói:
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Lúc này ở khoa chiến sĩ, Lâm Thiên Vũ đang bị hơn mười em học viên nữ bao vây như cá gặp thức ăn. Mỗi lần Lâm Thiên Vũ rẽ lối muốn đi thì các học viên nữ liền chặn lại cùng với hàng ngàn câu hỏi:
“Chuyện anh yêu con trai là thật ạ?”
“Anh bị gay đúng không?”
“Anh giải thích đi!!!”
Muôn vàn câu hỏi, chục ngàn lời nói làm cho Lâm Thiên Vũ đau cả đầu đến nỗi anh cảm tưởng như chỉ vài giây sau anh thật sự nổ tung. Anh muốn đi tìm Đỗ Tiểu Niệm, nhưng với tình trạng hiện tại sao anh có thể đi đây? Chuyện anh và cậu yêu nhau vốn đang rất kín kẽ, không ngờ cũng có ngày bị lộ!
Nếu như Lâm Thiên Vũ biết được người nói ra chuyện này là ai, anh sẽ phanh thây người đó thành trăm mảnh cho thoả cơn giận.
Mắt Lâm Thiên Vũ ẩn hiện một chút sát khí, làm cho cô gái đứng gần nhất rùng mình đổ mồ hôi lạnh. Lâm Thiên Vũ thấy có cơ hội, nhanh lách qua người cô chạy ra khỏi lớp. Cô gái đó đứng hình một hồi thì sực tỉnh lại, ú ớ chạy theo Lâm Thiên Vũ nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Đỗ Tiểu Niệm muốn xuống nhà ăn ăn trưa, nhưng khi thấy đa số người ở đó đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn mình, cậu liền chọn tùy tiện một cái bánh mì rồi đi. Nhớ lại lời nói của Tràm Liên lúc ở hành lang, Đỗ Tiểu Niệm nghĩ không nên về lớp vào lúc này nên chọn một chỗ vắng đứng đó ăn.
Thấy Đoàn Kim Loan đang khổ sở mở bọc khoai tây chiên, Tràm Liên sốt ruột liền cầm lấy xé toạch ra:
“Yếu đuối vậy làm ăn được gì, không biết trước khi gặp tôi cậu sống thế nào?”.
Đoàn Kim Loan lấy một miếng khoai tây cho vào miệng:
“Cũng bình thường thôi.”
Đỗ Tiểu Niệm cắn một miếng bánh mì, mắt lặng lẽ nhìn từng hành động nãy giờ của Tràm Liên và Đoàn Kim Loan. Ngoại trừ hai người bạn của cậu là Phùng Lưu Khánh và Trần Minh ra, thì hai người trước mắt là có khả năng biết được mối quan hệ của cậu. Đáng ngờ hơn, khi cậu và Lâm Thiên Vũ đang ăn gà thì hai người đó cũng xuất hiện. Đây là sự trùng hợp, hay là được sắp đặt?
Nhắc đến trùng hợp, thật là thiếu sót khi không nhớ đến đám người tấn công Lâm Thiên Vũ và cậu. Đám người đó rất có thể đã chụp tấm hình rồi tung tin ra, nhưng nghĩ sâu hơn, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy không phải họ làm. Đám người đó theo dõi Lâm Thiên Vũ từ toà nhà bên cạnh, trong khi hình chụp là từ phía trong quán gà rán.
Dù đúng dù không, Đỗ Tiểu Niệm vẫn không khỏi nghi ngờ Tràm Liên và Đoàn Kim Loan.
Thêm một điều mà cậu cảm thấy rất lạ, tấm hình này được chụp cách đây năm, sáu tháng. Sao bây giờ mới tung ra?