Ngày hôm sau, điện thoại Lâm Thiên Vũ hiện lên gần mười tin nhắn của Đỗ Tiểu Niệm. Anh đọc xong, ngón tay chần chờ ở bàn phím không muốn trả lời.
Hôm qua là do máy anh hết pin nên tắt trước. Đỗ Tiểu Niệm nghĩ là anh giận nên bây giờ cật lực xin lỗi. Lâm Thiên Vũ biết Đỗ Tiểu Niệm nghĩ như thế nên bản tính xấu xa trỗi dậy, giả vờ đang giận nên không thèm trả lời một dòng tin nhắn.
Lâm Thiên Vũ cứ nghĩ anh sẽ liên tục im lặng như vậy suốt một tuần lễ, cho dù Đỗ Tiểu Niệm có nhắn tin than thở khóc lóc thế nào anh cũng không mềm lòng. Nhưng người tính không bằng trời tính, tối hôm đó Đỗ Tiểu Niệm trực tiếp gọi điện cho Lâm Thiên Vũ. Lâm Thiên Vũ không chần chờ mà lập tức bấm nghe ngay.
Đối diện với Đỗ Tiểu Niệm trên màn hình, Lâm Thiên Vũ đưa ra bộ mặt không quan tâm mà nhìn sang chỗ khác.
Đỗ Tiểu Niệm nhỏ giọng:
“Anh...”
Lâm Thiên Vũ im lặng, không thèm đếm xỉa đến cậu.
Đỗ Tiểu Niệm thở nhẹ, xoa xoa cánh tay, cậu biết là anh sẽ phản ứng như thế này mà!
Cậu cúi gầm mặt, làm bộ mặt hối lỗi nói:
“Em xin lỗi...”
Sắc mặt Lâm Thiên Vũ không thay đổi, nhưng đôi mắt đã hơi dao động.
Đỗ Tiểu Niệm lại nói tiếp:
“Lần sau...”
Lâm Thiên Vũ quay ngoắt trông cực kỳ hung dữ nhìn cậu, còn có lần sau?
Đỗ Tiểu Niệm thấy anh rốt cuộc có phản ứng liền cười híp mắt:
“Cuối cùng anh cũng chịu để ý đến em!”
Lâm Thiên Vũ hừ một tiếng, lạnh lùng đưa mắt sang chỗ khác.
Đỗ Tiểu Niệm xuống giọng nài nỉ:
“Đừng giận em nữa, em sai rồi. Về sau nếu em có đi đâu cũng sẽ nói cho anh biết.”
Lâm Thiên Vũ nghe xong liền tỏ vẻ vô cùng hài lòng, giống như từ nãy đến giờ anh chỉ cần nghe câu đó. Anh nhìn cậu, mở miệng, âm sắc lạnh lẽo:
“Biết vậy thì tốt.”
Thấy Lâm Thiên Vũ đã mở miệng nói chuyện, Đỗ Tiểu Niệm liền nhìn anh nở một nụ cười ngu ngốc. Lâm Thiên Vũ nhìn thấy tim liền đập thình thịch, mặt cũng đỏ rần lên.
Đỗ Tiểu Niệm bỗng “ô” một tiếng, Lâm Thiên Vũ hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Đỗ Tiểu Niệm chỉ chỉ vào má Lâm Thiên Vũ qua màng hình:
“Hoá ra anh cũng biết đỏ mặt như người khác!”
Cậu nói xong tự cười một mình. Trán Lâm Thiên Vũ giật giật, tất nhiên rồi, anh cũng là con người mà! Nhìn Đỗ Tiểu Niệm đang cười không dứt, khoé môi Lâm Thiên Vũ không nhịn được, cong lên.
Vậy là mọi chuyện đã xong xuôi. Lâm Thiên Vũ khó tính không còn giận dỗi nữa. Hai người lập tức cười nói, kể chuyện cho nhau nghe đến khi đi ngủ.
Từ đấy về sau, Đỗ Tiểu Niệm mỗi khi nhận được lời mời đi đâu đó với Duy Tuấn Khang đều đem nói cho Lâm Thiên Vũ biết. Với tính của Lâm Thiên Vũ thường thường sẽ không cho Đỗ Tiểu Niệm gặp Duy Tuấn Khang. Nhưng Lâm Thiên Vũ cảm thấy, ở đâu đó, hay một mặt nào đó, Duy Tuấn Khang có chút kỳ lạ. Nhất là nụ cười đôi khi lại mang chút giả tạo của hắn.
Một dòng suy nghĩ xẹt qua đầu Lâm Thiên Vũ, tuy không muốn lắm nhưng anh phải để Đỗ Tiểu Niệm duy trì mối quan hệ với Duy Tuấn Khang để về sau còn tìm hiểu về hắn. Nếu Duy Tuấn Khang giống như Lâm Thiên Vũ nghĩ, bề ngoài trái ngược với bên trong, vậy chuyện Đỗ Tiểu Niệm đột nhiên không gặp hắn nữa sẽ làm hắn nghi ngờ.
Nên Lâm Thiên Vũ đôi khi cũng cho Đỗ Tiểu Niệm cùng đi với Duy Tuấn Khang, thường là đi ăn. Nhưng hình như Duy Tuấn Khang được nước càng lấn tới, cứ qua mỗi tuần thì tần suất đi ăn cùng Đỗ Tiểu Niệm lại tăng lên.
Tháng nghỉ hè thứ hai, mỗi tuần Đỗ Tiểu Niệm chỉ đi ăn với Duy Tuấn Khang - lần. Ấy vậy mà đến tháng thứ ba, tuần Đỗ Tiểu Niệm nhận được lời mời đi ăn đến lần!
Lâm Thiên Vũ nhìn mà phát quạo!
Nhưng mà Đỗ Tiểu Niệm cũng tự giác, biết rõ cậu đi cùng Duy Tuấn Khang quá nhiều sẽ làm Lâm Thiên Vũ khó chịu nên đã từ chối vài lần. Duy Tuấn Khang bị từ chối cũng không có biểu hiện gì, chỉ vui vẻ chấp nhận.
Khoảng giữa tháng nghỉ hè thứ hai, Đỗ Tiểu Niệm có nhận được giấy cùng email thông báo điểm thi với dòng chữ ngắn gọn nhưng đọc vào cực kỳ vui sướng: học viên Đỗ Tiểu Niệm năm vừa qua thể hiện rất tốt, lại vượt qua kỳ thi với số điểm cao nên được tiếp tục ở lại lớp một. Mong năm sau học viên sẽ tốt hơn nữa.
Đỗ Tiểu Niệm nhanh đem tin này cho bạn bè cùng biết. Được hay là tất cả người cậu quen thân hoặc có biết đều được ở lại lớp một. Có bốn người không đạt điểm bị đẩy xuống lớp hai, cho ba người khác đạt yêu cầu hơn vào.
Chuyện vui nhất đối với Đỗ Tiểu Niệm ngoài việc được ở lại lớp một ra còn có một chuyện nữa. Đó là Trần Minh, người bạn lạnh lùng của cậu, đã một phát nhảy từ lớp ba lên lớp một!
Một chuyện cực kỳ đáng mừng!
Phùng Lưu Khánh và Đỗ Tiểu Niệm đã chúc mừng Trần Minh bằng cách khao Trần Minh một bữa ăn lẩu bò no nê. Trần Minh cũng không từ chối. Ba người vui vẻ ăn đến tối mịt.
Lâm Thiên Vũ không biết ở đâu kia cũng thuận lợi ở lại lớp một. Đỗ Tiểu Niệm rất vui, với thực lực của Lâm Thiên Vũ việc này chỉ là chuyện nhỏ.
Cuối tháng bảy trời không nắng thì mưa, Đỗ Tiểu Niệm đang trông từng ngày, ngóng từng giờ, mong từng giây đến khi Lâm Thiên Vũ trở về.
Thành phố S suốt ngày hôm nay có mưa to, đến bốn giờ chiều mới tạnh. Nhưng theo dự báo thời tiết thì khuya hôm nay hoặc sáng ngày mai sẽ tiếp tục có mưa nữa.
Đỗ Tiểu Niệm mừng vì tối không mưa, tại vì sáu giờ tối là giờ Lâm Thiên Vũ hạ cánh, xuống máy bay. Đỗ Tiểu Niệm muốn đi đón anh nên mong thời tiết tốt một chút.
Năm giờ ba mươi, Đỗ Tiểu Niệm tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi tự bắt taxi ra sân bay.
Đi đến nơi, vừa lúc có một đoàn xe khác chạy đến. Đỗ Tiểu Niệm quay qua nhìn, nhận ra họ là người của Lâm Thiên Vũ.
Đỗ Tiểu Niệm nói nhỏ:
“Chắc là họ cũng đến đón anh ấy.”
Bọn họ đi lại gần Đỗ Tiểu Niệm, im lặng gật đầu chào. Đỗ Tiểu Niệm bối rối, cũng gật đầu lại chào họ. Lát sau, Đỗ Tiểu Niệm đi cùng họ vào sân bay.
Đỗ Tiểu Niệm e dè lén nhìn mấy người đang đi kế bên mình. Không hiểu sao, cậu cảm thấy ở gần bọn họ tạo cảm giác rất căng thẳng, nhất là gương mặt lúc nào cũng nghiêm chỉnh của họ.
Bọn họ trong suy nghĩ của Đỗ Tiểu Niệm cũng đang âm thầm dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cậu. Điều họ nhận thấy là Đỗ Tiểu Niệm rất đẹp, một nét đẹp ôn hoà và trung tính. Thêm một điều họ nhận thấy nữa là cậu có vẻ hơi nhút nhát... Với tính cách này sao cậu ấy có thể ở chung với cậu chủ lạnh lùng và đáng sợ của họ?
Đồng hồ điểm sáu giờ, chỉ đôi ba phút sau Đỗ Tiểu Niệm đã tìm ra Lâm Thiên Vũ trong dòng người. Lâm Thiên Vũ cũng nhìn thấy Đỗ Tiểu Niệm và đang tiến tới chỗ cậu, phía anh là rất nhiều người đang xách va li.
Gần ba tháng không gặp, nỗi nhớ nhung của hai người không lời nào miêu tả được. Chỉ có thể biểu hiện qua hành động bằng cách ôm thật chặt đối phương. Siết chặt lại con người mình nhung nhớ để không thể xa rời nữa.
Đám người đứng kế nên nhìn Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm ôm nhau thắm thiết đều tự giác im lặng nhìn sang chỗ khác, tạo cho hai người một không gian riêng.
Một lát sau, hai người kết thúc cái ôm. Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Đỗ Tiểu Niệm, nói một câu:
“Hình như em hơi tròn lên.”
Miệng Đỗ Tiểu Niệm giật giật, dạo này cậu đi ăn ngoài với Duy Tuấn Khang nhiều nên tròn lên là phải:
“Em chỉ tròn một chút mà thôi!!! Còn anh kìa, ốm đi nhiều!”
Lâm Thiên Vũ cười nhẹ:
“Ừ, ốm đi đấy. Có nấu món gì cho anh bồi bổ ở nhà không?”
“Có, nấu rất nhiều!”
Hai người bước lên xe đã được chuẩn bị sẵn đi về nhà. Lâm Thiên Vũ vừa vào nhà đã bị Đỗ Tiểu Niệm đẩy vào nhà tắm, còn cậu thì ở bếp hâm lại chút đồ ăn.
Bữa tối hôm nay Đỗ Tiểu Niệm nấu rất nhiều đồ ăn. Gồm có thịt kho tàu, bò xào ớt chuông, chả cá, cánh cà chiên nước mắm, canh chua cá lóc và một chút dưa muối.
Lâm Thiên Vũ nhìn một bàn ăn đồ sộ, khen:
“Em nấu nhiều nhỉ?”
Đỗ Tiểu Niệm đưa cho một bát cơm:
“Phải ăn hết đấy!”
“Hả?” Anh không nghe lầm chứ.
Đỗ Tiểu Niệm nở một nụ cười tinh nghịch, nói lại:
“Anh phải ăn hết bàn này!”
Lâm Thiên Vũ lấy một miếng thịt bò:
“Anh không phải heo.”
Tự bới cho mình một chén, Đỗ Tiểu Niệm ngồi vào bàn cùng ăn với Lâm Thiên Vũ.
Mặc dù đã cố gắng nhưng cả hai người nói chung và Lâm Thiên Vũ nói riêng vẫn không ăn hết bàn này. Đỗ Tiểu Niệm chỉ còn cách cho đồ ăn vào tủ, để dành làm bữa cho sáng mai.
Lâm Thiên Vũ vừa ăn no bụng lại bị Đỗ Tiểu Niệm đẩy lên ghế sofa nằm:
“Anh nghỉ ngơi đi, em vào phòng anh lấy đồ trong va li để vào tủ cho.”
Lâm Thiên Vũ ngồi bật dậy:
“Hay để anh làm giúp em?”
Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu:
“Cái này em làm được, anh muốn giúp em thì qua bên kia rửa chén đi. Làm xong rồi hai chúng ta cùng xem phim.”
Cậu nói xong còn nháy mắt một cái. Lâm Thiên Vũ nhìn biểu cảm đó của cậu, mặt dần đỏ lên.
...
Hơn mười giờ tối, tiếng gió làm lá cây lạo xạo. Duy Tuấn Khang đang ngủ trên giường bỗng giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Chưa kịp định thần, chiếc thoại trên tủ đầu giường reo chuông. Duy Tuấn Khang cầm lên xem, nhìn tên hiển thị đã không muốn nghe nhưng vẫn cố bấm máy.
Vừa đặt lên tai, Duy Tuấn Khang ngay lập tức nhận một màn chửi rủa:
“Thằng vô dụng!!! Mày bảo hoãn thời gian để tính toán chu toàn thêm cho kế hoạch nhưng giờ thì thế nào? Thiên Vũ đã về thành phố S! Mọi thứ xôi hỏng bỏng không!!!”
Bên kia ngừng lại thở hổn hển rồi lại nói tiếp:
“Đồ chó chết! Trên đời tao chưa từng gặp phải thằng nào bất tài vô dụng như mày! Mày...”
Duy Tuấn Khang nghiến răng, gằng giọng:
“ÔNG NÓI ĐỦ CHƯA???”
Tắt máy, quăng điện thoại lên giường. Tay Duy Tuấn Khang nắm chặt, tức giận đấm vào bàn một cái:
“Thằng già chết tiệt!”
Vài phút sau, điện thoại lại nhận được tin nhắn. Duy Tuấn Khang đã bình tĩnh lại đôi chút, mở lên xem. Trong tin nhắn chỉ có một câu:
“Báo cho tất cả mọi người biết mối quan hệ của chúng nó.”
Bên dưới còn kèm theo hình. Duy Tuấn Khang nhìn vào, lập tức trợn to mắt.
Trong hình là Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ đang ăn một quán gà rán. Hai người ánh mắt đưa tình, cử chỉ thân mật, đặc biệt là hành động Lâm Thiên Vũ để đùi gà vào dĩa Đỗ Tiểu Niệm...