Suốt bảy ngày nghỉ tết, ba ngày đầu Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ cùng nhau ở nhà, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Ba ngày này còn giúp hai người hiểu hơn về nhau. Khi khoảng, Lâm Thiên Vũ còn kể cho Đỗ Tiểu Niệm nghe về gia đình của anh:
“Ba anh là một người rất khó tính!”
Đỗ Tiểu Niệm ghẹo:
“Hèn gì anh cũng khó tính, khó chịu, khó ưa!”
Lâm Thiên Vũ kề sát mặt cậu:
“Em nói lại coi!”
Đỗ Tiểu Niệm cười cười, đứng lên chạy và nói:
“Không, đố anh bắt được em =)))”
Lâm Thiên Vũ rượt theo cậu:
“Nếu bắt được thì tính sao?”
Đỗ Tiểu Niệm quay đầu, trả lời:
“Không biết, anh muốn làm gì thì làm!”
Khóe môi Lâm Thiên Vũ hiện lên một nụ cười nguy hiểm:
“Này là em nói đó!”
Hai người chạy khắp nhà, từ phòng khách, phòng bếp đến phòng ngủ. Có mấy lần Lâm Thiên Vũ suýt bắt được cậu, nhưng Đỗ Tiểu Niệm nhanh nhẹn nên thoát được. Chạy được một lúc lâu, Đỗ Tiểu Niệm dần dần thấm mệt. Cậu chạy chậm hơn, bị Lâm Thiên Vũ bắt được cậu đè lên giường ngủ.
Lâm Thiên Vũ kìm hai tay cậu:
“Bắt được rồi!”
Đỗ Tiểu Niệm mệt quá nên không vùng vẫy gì cả, cậu chỉ phất tay:
“Không giỡn nữa, mệt!”
Lâm Thiên Vũ nhìn Đỗ Tiểu Niệm vì mệt mà đầu đầy mồ hôi, sắc mặt cũng khác thường ngày một chút. Cả người Lâm Thiên Vũ chợt nóng lên, cả mắt cũng trở nên ám muội.
Đỗ Tiểu Niệm dùng khuỷu tay xoa mồ hôi, nói:
“Anh xuống đi, nằm vậy khó thở quá!” do bị Lâm Thiên Vũ đè lên người nên Đỗ Tiểu Niệm bắt đầu thấy khó chịu.
Dường như không để ý đến lời nói của Đỗ Tiểu Niệm, Lâm Thiên Vũ từ từ cúi xuống, nhìn thẳng vào gương mặt cậu. Đỗ Tiểu Niệm thấy Lâm Thiên Vũ có vẻ khác thường liền nói:
“Này, anh anh anh muốn làm gì?”
Lâm Thiên Vũ càng cúi xuống hơn, Đỗ Tiểu Niệm hoảng sợ quay đầu sang bên cạnh, nhắm chặt mắt lại.
Bên trên bỗng truyền đến tiếng cười:
“Ha ha!”
Tiếp theo là một bàn tay vươn đến, ra sức vò vò tóc cậu. Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra, thấy Lâm Thiên Vũ đang cười trông rất vui. Sau khi làm đầu Đỗ Tiểu Niệm rối đanh, Lâm Thiên Vũ mới thu tay lại, làm điệu bộ rất hài lòng:
“Đẹp đó.”
“Đẹp cái đầu nhà anh!” Đỗ Tiểu Niệm hơi cáu, cậu nhìn chính mình trong gương, thốt lên “Nhìn ngu quá!”
Trong lúc Đỗ Tiểu Niệm chảy lại tóc, Lâm Thiên Vũ ngồi trên giường nhìn cậu từ phía sau, đáy mắt hơi tối.
...
Sau kỳ nghỉ tết kéo dài một tuần lễ, hai người cuối cùng cũng quay trở lại học viện. Trong mấy ngày đi học Đỗ Tiểu Niệm cũng chú ý không làm hành động gì thân mật với Lâm Thiên Vũ quá, cậu cũng chưa quên lời Tràm Liên đã nói: nên tém tém lại một chút.
Thực ra lời nói của Tràm Liên cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, phần lớn là... tránh ánh mắt soi mói và đáng sợ của vài học viên nữ.
Mỗi lần Lâm Thiên Vũ xuất hiện ở đâu thì dĩ nhiên ở đó có rất nhiều ánh mắt của các bạn nữ tia đến. Nói thật Lâm Thiên Vũ trông rất cuốn hút, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý. Mà đã là tâm điểm chú ý, thì hiển nhiên có hành động gì cũng có thể làm người khác đồn ầm lên.
Lâm Thiên Vũ đối với chuyện này rất khó chịu, cộng thêm Đỗ Tiểu Niệm hay ngại ngùng nữa. Làm cho Lâm Thiên Vũ suốt mấy tiếng ở học viện phải kiềm chế bản thân không được vô thức nắm tay Đỗ Tiểu Niệm hoặc làm mấy hành động mờ ám.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Lâm Thiên Vũ nghĩ bây giờ chưa công khai chuyện anh và cậu yêu nhau cũng đúng. Nên nhớ, có rất nhiều cô gái ôm mộng thích thầm anh. Nếu công khai ngay bây giờ không chừng họ sẽ kiếm chuyện, trở bên ác, cảm với Đỗ Tiểu Niệm.
Thêm một chuyện khiến Lâm Thiên Vũ, à không, khiến tất cả học viên phải vừa khó chịu vừa khổ sở là kỳ thi sắp tới.
Bây giờ đang là tháng Ba, kỳ thi sẽ diễn ra vào khoảng giữa tháng Tư. Đây là một kỳ thi cực kỳ căng thẳng, nhất là với những học viên lớp . Bởi vì sau kỳ thi nếu như học viên không đạt đủ yêu cầu của bài thi thì sẽ bị đẩy xuống lớp khác, để những học viên ưu tú hơn vào. Nên đối với các học viên, đây quả là một kỳ thi khủng khiếp.
Cuối tháng Ba, tất cả các học viên đều đang ôn tập, cả Lâm Thiên Vũ và Đỗ Tiểu Niệm bận cực kỳ. Đỗ Tiểu Niệm thì hằng ngày đều phải cố ghi nhớ vào đầu hàng đống lý thuyết và sơ đồ, sau đó còn phải áp dụng những thứ đó vào thực hành nữa.
Đỗ Tiểu Niệm mỗi lần nhìn nguyên một quyển sách lý thuyết đầu óc đều ong ong, như bây giờ vậy, cậu đang nằm trên sofa cùng Lâm Thiên Vũ, tay cầm quyển sách nặng trịch.
Lâm Thiên Vũ thì ngồi, trên tay anh cũng cầm sách và đang học lý thuyết. Đỗ Tiểu Niệm ngó qua, nhìn quyển sách chỉ mỏng hơn sách cậu một chút, nói:
“Lý thuyết của anh cũng nhiều ghê!”
Lâm Thiên Vũ nói chầm chậm:
“Nhưng đâu nhiều bằng của em.”
Đỗ Tiểu Niệm gập sách, lết lại gần Lâm Thiên Vũ, gối đầu lên chân anh, giọng không hiểu sao lại hơi buồn:
“Vài ngày nữa là thi rồi nhỉ?”
“Ừ.”
“Thi xong thì nghỉ hè.”
“Ừ, nghỉ ba tháng.”
Đỗ Tiểu Niệm nói đến điểm mấu chốt:
“Anh sẽ về nhà đúng không?”
Lâm Thiên Vũ để sách lên bàn, cúi xuống nhìn cậu:
“Đúng vậy, nhưng anh vẫn sẽ liên lạc với em.”
Mặt Đỗ Tiểu Niệm càng buồn thêm:
“Liên lạc thì liên lạc nhưng chúng ta sẽ phải xa nhau đó.”
Lâm Thiên Vũ dùng ngón tay vuốt vuốt má cậu:
“Chỉ ba tháng thôi, nhưng anh không thể trái lời ba được, ở nhà còn rất nhiều việc chờ anh làm.”
Anh nhéo nhéo má Đỗ Tiểu Niệm, nói thêm:
“Mỗi tối anh sẽ nói chuyện với em, chúng ta call video, vậy thì ngày nào cũng thấy nhau.”
Đỗ Tiểu Niệm nghe đến đây thì cười cười. Lâm Thiên Vũ bóp bóp mặt cậu hai ba cái mới buông ra. Hai người cùng ngồi trên sofa học bài, khung cảnh cực kỳ hạnh phúc.
...
Tháng Tư là tới kỳ thi, tất cả học viên cả khoa chiến sĩ và khoa chế tạo đều chuẩn bị tinh thần. Kỳ thi kéo dài tuần lễ, tuần đầu thi lý thuyết, tuần sau thi thực hành.
Trước giờ thi khoảng nửa tiếng, Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh cùng nhau ngồi ôn bài, bỏ lại Lâm Thiên Vũ bơ vơ thơ thẩn đi khắp khuôn viên.
Phùng Lưu Khánh đang giúp Đỗ Tiểu Niệm dò bài thì chiếc điện thoại báo có tin nhắn. Phùng Lưu Khánh giơ tay ý bảo Đỗ Tiểu Niệm ngưng đọc một chút rồi lấy điện thoại ra bấm trả lời.
Trong lúc đang soạn tin, môi Phùng Lưu Khánh có chút cong cong như đang cười mỉm. Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy dạo gần đây dáng cười này của Phùng Lưu Khánh thường xuyên xuất hiện khi bấm điện thoại. Lòng hơi thắc mắc, Đỗ Tiểu Niệm hỏi:
“Dạo này nhắn tin với ai đấy? Cười suốt!”
Điện thoại Phùng Lưu Khánh lại có tin nhắn mới:
“Một người mới quen trên mạng, không biết là nam hay nữ, nhưng trò chuyện rất vui.”
“Thế à!”
Thấy Phùng Lưu Khánh lại nhắn tin, mà thời gian thi đang gần kề. Đỗ Tiểu Niệm lấy sách che lại điện thoại của Phùng Lưu Khánh:
“Học đi, nhắn hoài! Chút nữa vào phòng không làm được bài bây giờ!”
Phùng Lưu Khánh cất điện thoại, cầm lấy sách:
“Cậu đừng có trù ẻo!”
Nửa tiếng sau, Đỗ Tiểu Niệm đứng trước phòng thi chờ điểm danh. Cậu dáo dác nhìn xem có người quen ở đây không thì phát hiện ra Huỳnh Cát Tiên và Nguyên Toàn thi chung phòng. Thi mà gặp người học chung quả là một niềm vui lớn nên Đỗ Tiểu Niệm đi đến gần họ, vừa vẫy tay vừa cười.
Nguyên Toàn thấy cậu, cũng cười cười vẫy tay chào lại. Huỳnh Cát Tiên thì hơi lạnh nhạt, chỉ vẫy tay vài cái cùng một tiếng “chào” rồi thôi.
Bốn ban giám thị nhanh chóng xuất hiện và bắt đầu điểm danh. Đỗ Tiểu Niệm ngồi gần bàn cuối, Nguyên Toàn ngồi bàn giữa, Huỳnh Cát Tiên ngồi ngay bàn đầu.
Một giám thị nam tuổi trung niên bước ra nhìn học viên, nói:
“Yêu cầu các em gỡ hết đồng hồ để lên bàn, tôi sẽ giữ chúng trong suốt quá trình thi để đề phòng các em sử dụng không gian chứa tài liệu.”
Các học viên tháo đồng hồ xuống, các giám thị đi lại kiểm tra chúng một chút rồi tịch thu. Giám thị nam đi đến chỗ Đỗ Tiểu Niệm, hỏi:
“Trên tay em là gì.”
Đỗ Tiểu Niệm theo phản xạ sờ lên tay:
“Là máy trợ thính ạ! Em được đeo không?”
Giám thị gật đầu:
“Được, lúc nãy không nói làm tôi tưởng tai nghe!”
Chuông bên ngoài reo lên, một giám thị nữ lấy đề cùng giấy thi trong không gian ra phát cho các học viên:
“Có tổng cộng tám mã đề nên các em nhớ xem kỹ, viết đúng mã đề. Chứ làm đúng mà viết mã đề sai là bài đó không chấm.”
Đỗ Tiểu Niệm được phát giấy và đề thi, cậu cầm đề thi lên xem, khoảnh ba mươi trang. Nhìn sơ qua một lượt Đỗ Tiểu Niệm bỏ nó xuống, lấy giấy thi ghi tên, lớp và mã đề vào.
Tiếng chuông lại reo, các học viên bắt đầu cầm viết lên. Bốn vị giám thị thì đi xung quanh, tạo thành một áp lực vô hình không hề nhỏ.
Thời gian thi kéo dài phút, năm phút đầu các học viên làm có vẻ khá suông sẻ do đề thi mấy câu đầu thường khá dễ. Ba mươi phút sau, các học viên bắt đầu vò đầu bứt tay nhìn chằm chằm đề thi.
“Một nửa thời gian đã trôi qua.” là giọng của giám thị nữ.
Đỗ Tiểu Niệm đã làm hơn phân nửa đề thi, cậu không dám chắc là mình có làm đúng hết không nên giờ lật lại kiểm tra, sửa sai vài chỗ.
Phút thứ , Đỗ Tiểu Niệm làm gần hết đề thi, hiện tại đang làm nốt câu cuối.
Sau khi kiểm tra chắc chắn đã làm hết câu, Đỗ Tiểu Niệm đứng lên, kéo ghế, đi nộp bài.
Tiếng kéo ghế của cậu làm cho tất cả học viên cùng giám thị chú ý, đưa mắt đến. Đỗ Tiểu Niệm đi đến bàn của giám thị, đưa giấy thi lên:
“Em làm xong rồi ạ!”
Giám thị nữ thấy cậu làm quá nhanh, dặn:
“Nhanh thế sao? Em kiểm tra kỹ bài làm chưa?”
“Dạ, em kiểm tra rồi.”
Giám thị lại nhắc nhở:
“Em chắc chưa, quyết định nộp?”
Đỗ Tiểu Niệm gật đầu một cái chắc nịch:
“Dạ.”
Giám thị thu bài Đỗ Tiểu Niệm, cậu được trả lại đồng hồ rồi bước ra khỏi phòng thi. Trong phòng thi, các học viên bắt đầu xì xào:
“Cậu ta làm nhanh quá!”
“Ừ, nhanh, nhưng đúng hết không lại là một chuyện khác!” có người mỉa mai.
Có người lại tỏ ta khinh thường:
“Tôi chắc là cậu ta không làm hết câu trong đề thi, mà nếu có thì cũng sai hết! Tôi lạ gì mấy người thích tỏ vẻ giỏi giang trước mặt người khác!”
Một giám thị quát:
“Im lặng, ai còn nói sẽ bị đuổi khỏi phòng thi!”
Các học viên bị doạ, lập tức câm miệng lại làm bài.
Huỳnh Cát Tiên nhìn phía cửa nơi Đỗ Tiểu Niệm vừa đi ra, móng tay lẳng lặng ấn sâu xuống đề thi.