Tối hôm đó, Đỗ Tiểu Niệm nhận được tin nhắn đến từ người bạn ngồi gần bàn cùng món quà tặng kèm là một tấm hình chụp rất đẹp.
Đỗ Tiểu Niên nhìn cậu bị Lâm Thiên Vũ trong hình xoa đầu, mặt không hiểu sao cảm thấy hơi nóng. Đây là một tấm hình bình thường thôi! Đỗ Tiểu Niệm tự nhủ. Điện thoại trên tay lại báo có tin nhắn mới. Đỗ Tiểu Niệm mở ra đọc, là một tin nữa của Phùng Lưu Khánh:
“Tình cờ nhìn thấy~ không ngờ lại chụp được khoảng khắc này.”
“Khoảng khắc? Cậu nói cứ như là trong lúc được Thiên Vũ xoa đầu tui hạnh phúc lắm ấy. Khó coi chết!”
“Tui thấy rất đáng yêu đấy~ nên tranh thủ chụp lại. Trông chẳng khác gì đôi tình nhân.”
“Tình nhân cái con khỉ -_- cậu đừng chọc tui nữa. Đi ngủ đi, mai kiểm tra đó!”
Đỗ Tiểu Niệm nhấn gửi xong liền tắt điện thoại bỏ lên bàn. Phùng Lưu Khánh nhìn dòng tin nhắn vừa mới nhận, cảm thấy phán đoán của mình và Trần Minh hình như có chút sai sai. Phùng Lưu Khánh nhìn lại tấm hình lần nữa. Nhìn qua nhìn lại, lúc nào cũng cảm thấy hai người trong hình đúng là đang yêu nhau.
Tắt điện thoại. Phùng Lưu Khánh nằm nghiêng ôm gối, chẳng thèm suy nghĩ cũng chẳng muốn nhìn tấm hình lại lần nữa. Khổ thân! Phùng Lưu Khánh càng nhìn càng cảm thấy xót thương cho mình!
Sau ngày hôm đó, tuy không nói ra nhưng cả Phùng Lưu Khánh và Trần Minh đều ngầm xem Đỗ Tiểu Niệm với Lâm Thiên Vũ đang yêu nhau. Mỗi khi thấy Đỗ Tiểu Niệm đi ra khỏi lớp, hai con người này đều đưa nhau một ảnh mắt đầy ẩn ý.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn ánh mắt của hai người bạn. Thầm nghĩ là trời không nóng, sao cả hai thằng bạn thân của cậu đều có dấu hiệu chập mạch rồi.
Cuối tháng Một, giờ giải lao hôm nay Đỗ Tiểu Niệm dành để bên hai người bạn thân. Cả ba người ngồi lên ghế trong khuôn viên, vừa ngắm học viên nữ đi qua đi lại vừa nhấp nháp bánh khoai tây.
Đỗ Tiểu Niệm thấy dạo gần đây có rất nhiều học viên nữ cầm trên tay sách nấu ăn xong túm tụm lại thì thầm nhỏ to gì đó. Cậu không biết là chuyện gì nên mở miệng hỏi hai người bạn:
“Mấy học viên nữ dạo này cứ là lạ thế nào ấy. Họ cứ chỉ chỉ gì trong sách nấu ăn xong cười khúc khích.”
Trần Minh lấy một miếng khoai tây bỏ vào miệng:
“Gần tới tháng Hai, chắc họ định làm sôcôla.”
Đỗ Tiểu Niệm lại hỏi:
“Làm sôcôla để làm gì? Họ lên cơn thèm à?”
Thấy Đỗ Tiểu Niệm vẫn chưa hiểu, Phùng Lưu Khánh đánh một cái rõ to vào vai cậu, nói:
“Đồ ngu! Làm để tặng cho người họ yêu. Valentine là ngày lễ tình nhân mà! Hồi cấp ba tui cũng được nhận vài lần nè!”
Đỗ Tiểu Niệm “À” một tiếng, xem như đã hiểu rồi. Thắc mắc đã được giải, Đỗ Tiểu Niệm lại ung dung cầm khoai tây chiên ăn.
Lâm Thiên Vũ đứng phía sau gốc cây, không người hay biết mà nghe cuộc trò chuyện của Đỗ Tiểu Niệm không xót một chữ. Lâm Thiên Vũ thề! Anh không phải cố ý đứng đây làm trò nghe lén hèn hạ này đâu! Anh chỉ “tình cờ” đi ngang qua rồi “tình cờ” nghe thấy thôi.
Nhưng cũng nhờ lần “tình cờ” này, Lâm Thiên Vũ đã biết anh nên nói ra tấm lòng của mình vào lúc nào rồi.
Quỳnh Cát Tiên đang đi dạo thì may mắn gặp được Lâm Thiên Vũ đang đứng cạnh một cái cây. Cô liền nhanh nhảu chạy lại, nhưng chợt nhớ ra lần trước cô và Lâm Thiên Vũ cãi nhau. Chân Huỳnh Cát Tiên liền đứng sững. Ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn theo Lâm Thiên Vũ, không biết làm sao để đi lại bắt chuyện với anh đây?
Hay là từ từ đi lại, nói nhỏ nhẹ với anh? Không chừng anh thấy cô như vậy liền không giận nữa thì sao?
Thế là Quỳnh Cát Tiên chầm chậm tiến lại, nhỏ giọng gọi tên anh:
“Anh Vũ.”
Lâm Thiên Vũ vừa nghe đã biết người quen. Anh quay sang nhìn Quỳnh Cát Tiên, mặt không mang chút biểu cảm:
“Có chuyện gì?”
Quỳnh Cát Tiên thấy anh đáp lại thì mừng rỡ muốn nhào lại nắm tay, nhưng may là cô đã kiểm soát được. Quỳnh Cát Tiên cúi gằm mặt xuống, giọng lí nhí:
“Chuyện là... Em muốn xin lỗi anh chuyện cãi nhau lần trước. Lần đó em bị tress, nên mới hành động hung dữ như vậy.”
Lâm Thiên Vũ quan tâm nói:
“Bị tress thì đừng suy nghĩ tiêu cực quá. Có cần gọi bác sĩ không?”
Quỳnh Cát Tiên lắc đầu:
“Không cần đâu anh. May lần đó là tress nhẹ thôi, em giờ đây không sao rồi!”
“Vậy thì tốt.”
Lâm Thiên Vũ bỏ lại ba chữ rồi bước đi vào lớp. Không có Đỗ Tiểu Niệm bên cạnh, anh cảm thấy rất chán.
...
Duy Tuấn Khang cầm cái nút Đỗ Tiểu Niệm đưa, vui vẻ nói:
“Vậy là cuối cùng tôi cũng có được bộ giáp của cậu rồi!”
Đỗ Tiểu Niệm thấy biểu tình rất vui của Duy Tuấn Khang, tâm trạng cậu cũng tốt lên không ít nên nói:
“Nếu cậu cần vũ khí thì cứ alô cho tôi, quên nói với cậu là tôi cũng biết làm vũ khí nữa.”
Duy Tuấn Khang trợn mắt nhìn cậu:
“Tiểu Niệm, cậu giỏi thật. Tôi nghe nói học sinh năm nhất bây giờ mới bắt đầu chế tạo vũ khí, cậu vậy là biết trước mọi người rồi.”
Đỗ Tiểu Niệm được khen, cảm thấy hơi ngại ngại:
“Tôi không giỏi gì mấy đâu, cậu nói quá rồi.”
Duy Tuấn Khang bỗng thấp giọng xuống, nói rất nghiêm túc:
“Thật là, không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đều muốn khen cậu.”
Đỗ Tiểu Niệm ngớ người:
“Hả?”
Duy Tuấn Khang thu biểu cảm ngu ngốc này của cậu vào mắt. Mặt Duy Tuấn Khang đang rất nghiêm túc bỗng hiện một nụ cười rất đẹp:
“Nói chơi thôi.” Duy Tuấn Khang vỗ vai cậu “Đừng tưởng là thật. Tôi thường xuyên làm vậy với mấy cô gái lắm!”
Trán Đỗ Tiểu Niệm giật giật. Hay làm với mấy cô gái, ý Duy Tuấn Khang nói là cậu giống con gái lắm à? Ừm, nhưng xét về gốc độ nào đó, cậu đúng là giống con gái thật.
Duy Tuấn Khang thu tay đang vỗ vai Đỗ Tiểu Niệm lại, cười cười nói:
“Vậy cậu chế cho tôi một cây súng nhé! Dạng súng cầm tay, kiểu dáng đơn giản. Giá cả thế nào cũng được.”
Đỗ Tiểu Niệm ghi nhớ:
“Một cây súng cầm tay. Được, ba ngày sau tôi sẽ đưa cho cậu.”
...
Ba ngày trôi nhanh. Đỗ Tiểu Niệm đi ra khỏi phòng ngủ, trên tay cần một cây súng màu đen xám. Cậu đem đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, khoe:
“Anh nhìn coi, cây này đẹp không?”
Lâm Thiên Vũ cầm cây súng xem xét:
“Kiểu dáng cũng ok, đẹp đấy.”
Đỗ Tiểu Niệm được Lâm Thiên Vũ khen, cười cười muốn lấy cây súng lại. Nhưng Lâm Thiên Vũ không cho. Anh xoay người, giơi cây súng cao lên. Người lùn như Đỗ Tiểu Niệm không cách nào lấy được. Lâm Thiên Vũ giở giọng nói:
“Tôi thích cây này, cho tôi được không?”
Đỗ Tiểu Niệm không cho:
“Không được! Đây là Tuấn Khang đặt tôi làm đấy! Nếu anh muốn thì lần sau tôi làm cho anh một cây khác.”
Lâm Thiên Vũ nghe hai chữ “Tuấn Khang” đã không vui. Nếu cây súng này là của hắn thì thôi, anh không muốn lấy. Lâm Thiên Vũ trả lại cây súng cho Đỗ Tiểu Niệm, giọng hơi cáu:
“Vậy thì được. Nhưng nhớ cây súng của tôi phải đẹp hơn và tốt hơn cây súng này, nhớ không?”
Đỗ Tiểu Niệm ngồi vào ghế:
“Nhớ rồi, mai có ngay.”
Lâm Thiên Vũ cũng ngồi vào ghế, ăn sáng xong thì đi vào học viện.
Đỗ Tiểu Niệm không cần mất quá nhiều thời gian để tìm Duy Tuấn Khang. Bởi Duy Tuấn Khang hôm nay đã đứng trước cổng học viện đón cậu. Từ trên xe Flying Car, Đỗ Tiểu Niệm đã thấy Duy Tuấn Khang đang vẫy tay với cậu.
Lâm Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Duy Tuấn Khang bên dưới. Rất muốn dùng xe lao đến tông chết hắn.
Chiếc xe đang đậu trên mặt đất. Duy Tuấn Khang chạy lại thì chiếc xe bỗng bay trở lại trên không, lướt một vòng rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Duy Tuấn Khang híp mắt nhìn chiếc xe đã đi khuất, trên mặt không biểu tình.
Thấy Lâm Thiên Vũ cho xe chạy tiếp mà không dừng lại đưa cậu xuống như mọi ngày. Đỗ Tiểu Niệm quay qua Lâm Thiên Vũ, nói:
“Anh chở tôi đi đâu vậy? Sao không cho tôi xuống?”
Lâm Thiên Vũ đáp:
“Bãi đỗ.”
Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy trong chất giọng của Lâm Thiên Vũ có chút gì đó không thoải mái:
“Anh có chuyện gì à? Tôi thấy anh từ sáng giờ hơi quạo.”
Lâm Thiên Vũ cười khẩy nhưng không trả lời. Đỗ Tiểu Niệm phía sau cũng không nói gì nữa.
Đậu xe đàng hoàng. Đỗ Tiểu Niệm nhanh chân đi ra khỏi bãi đỗ, tìm thấy Duy Tuấn Khang đang đứng ở chỗ cũ. Cậu nhanh chóng chạy lại, lấy súng từ không gian giao cho Duy Tuấn Khang:
“Của cậu đây.”
Duy Tuấn Khang cầm lấy quan sát một chút, nói:
“Đẹp đó, giá bao nhiêu?”
Đỗ Tiểu Niệm suy nghĩ rồi giơi năm ngón tay:
“Là người quen nên tôi tính rẻ, triệu thôi.”
“ triệu?!?” Duy Tuấn Khang thốt lên “Một cây súng chất lượng như vậy ở bên ngoài có giá gấp đôi! Cậu bán triệu không cảm thấy ít sao?”
Đỗ Tiểu Niệm thản nhiên nói:
“Thôi thôi, bán giá này cũng được mà. Cậu muốn trả tiền mặt hay chuyển khoảng?”
Duy Tuấn Khang bỏ qua chủ đề này:
“Đừng có bẻ lái qua chuyện khác! Tôi sẽ trả cho cậu triệu, cậu không lấy thì đừng hòng vào lớp!”
Duy Tuấn Khang móc một xấp tiền trong túi ra nhét vào tay Đỗ Tiểu Niệm:
“Cầm lấy đi.”
Đỗ Tiểu Niệm muốn nói gì đó, Duy Tuấn Khang ngay lập tức giơi tay lên ngắt ngang, nói:
“Bao nhiêu đây mới xứng với giá trị của cây súng này. Nhưng cậu nên biết, đối với tôi, thứ do chính tay cậu làm là vô giá.”
Gịong Duy Tuấn Khang rất dịu dàng, giống như lời khuyên ngủ dành cho một đứa bé. Đỗ Tiểu Niệm trong phút chốc hơi ngây ngẩn.
Lâm Thiên Vũ đứng ở một góc khuất. Tay anh dần siết chặt lại, như muốn bấu vào da thịt.
Duy Tuấn Khang nhìn biểu cảm ngu ngốc của Đỗ Tiểu Niệm, không nhịn được mà cười. Hắn quay trở lại với giọng điệu vui vẻ:
“Nhớ kỹ nhé, tôi đi! Khi rảnh rỗi cứ nhắn tin cho tôi.”
“À, ừm, được.”
Lâm Thiên Vũ tức đến mức sắp phát nổ. Cái gì? Nhắn tin? Hai người đó thường nhắn tin qua lại với nhau sao? Nhưng họ quen nhau được bao lâu cơ chứ?
Tức giận, nhưng bây giờ không có chỗ xả. Lâm Thiên Vũ chỉ dành nhịn xuống. Từ đây đến ngày tháng Hai không đến một tuần lễ. Đến lúc đó thằng kia sẽ biết anh và Đỗ Tiểu Niệm là loại quan hệ như thế nào!