Vừa chớp mắt mà đã đến thời điểm cuối năm, cũng là ngày lễ Noel đến. Mọi người trong gia đình hôm nay quay quần bên nhau, tạo nên niềm vui ấm áp của họ trong mùa đông lạnh lẽo.
Thời tiết sáng nay là °C, lạnh run người. Đỗ Tiểu Niệm mặc đồ ngủ mùa đông, trùm chăn kín mít, đã hơn bảy giờ nhưng chẳng muốn rời giường.
Hôm nay học viện Fly cho tất cả học viên nghỉ lễ Noel, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy đây quả là một quyết định đúng đắng của học viện, nhìn đi, trời lạnh như vậy, đến người chăm chỉ như cậu còn chẳng muốn rời giường.
Đỗ Tiểu Niệm dụi mắt, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Lâm Thiên Vũ đứng bên ngoài gọi:
“Trời sáng rồi, thức dậy.”
Đỗ Tiểu Niệm vươn vai:
“Ừm, tôi thức rồi.”
Lâm Thiên Vũ nói thêm:
“Cậu rửa mặt thay đồ nhanh đi, hôm nay tôi có nấu bánh canh cua.”
Bánh canh cua, trời lạnh mà ăn món này là hết sẩy con bà bảy. Đỗ Tiểu Niệm sau khi thay đồ rửa mặt đang ngồi trên sofa chờ Lâm Thiên Vũ đem đồ ăn ra.
Tô bánh canh nóng hổi được đặt xuống, mùi thơm ngon ngào ngạt. Nhìn càng cua, tôm cùng bánh nổi vô cùng hấp dẫn, Đỗ Tiểu Niệm khéo áo khoác lên một chút, dùng đũa gắp bánh canh cho vào miệng.
Đỗ Tiểu Niệm lấy muỗng húp một ít nước:
“Ngon quá!”
Lâm Thiên Vũ dặn:
“Nước nóng, cẩn thận một chút. Thổi nguội bớt rồi hẵng ăn.”
“Ừm.”
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn cho đến khi hai tô bánh canh hết sạch. Đỗ Tiểu Niệm thích món này đến mức húp sạch cả nước súp. Sau một bữa sáng vừa ngon vừa no bụng, Đỗ Tiểu Niệm đem hai cái tô đi rửa, rửa xong thì ra phòng khách xem tivi cùng Lâm Thiên Vũ.
Gần đến trưa, Đỗ Tiểu Niệm đi xuống nhà bếp nấu ăn, Lâm Thiên Vũ cũng nhấc người ra khỏi sofa đi theo cậu.
“Anh đi theo tôi làm gì.”
Lâm Thiên Vũ lấy thịt từ trong tủ:
“Nấu ăn.”
Đỗ Tiểu Niệm nói:
“Tôi tự nấu được mà.”
“Tôi biết, nhưng hôm nay tôi muốn nấu cùng cậu...” Lâm Thiên Vũ kề sát mặt vào Đỗ Tiểu Niệm “Không được à?”
Anh đừng có kề mặt vào tôi như vậy!!! Nội tâm của Đỗ Tiểu Niệm đang hét. Cậu nghiêng mặt qua một bên, miễng cưỡng cười:
“À, được.”
Lâm Thiên Vũ cong môi, hài lòng thu gương mặt đẹp trai nam tính của anh lại. Chuẩn bị cùng Đỗ Tiểu Niệm nấu ăn.
Có thêm người làm giúp, bữa trưa của cậu và Lâm Thiên Vũ rất nhanh đã làm xong. Nói là hai người cùng nấu ăn nhưng thật ra chỉ có Lâm Thiên Vũ là làm nhiều nhất thôi, còn Đỗ Tiểu Niệm thì lặt rau ở một bên.
Ăn xong bữa trưa, Đỗ Tiểu Niệm và Lâm Thiên Vũ cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi. Xem chán rồi thì Lâm Thiên Vũ bấm điện thoại. Đỗ Tiểu Niệm thì tháo máy trợ thính ra, tự tạo cho cậu một không gian yên tĩnh để đọc sách.
Gần năm giờ chiều, Lâm Thiên Vũ buông chiếc điện thoại ra để sạc pin. Đi sang chỗ Đỗ Tiểu Niệm, anh dùng tay chạm nhẹ vai cậu. Đỗ Tiểu Niệm để sách lên bàn, lấy máy trợ thính đeo vào tại, ngước lên nói:
“Gì vậy?”
Một tay Lâm Thiên Vũ chống lên bàn:
“Một lát nữa đi chơi với tôi không? Hôm nay là lễ Noel, cũng nên ra ngoài một chút.”
Đỗ Tiểu Niệm nghĩ đi chơi như vậy cũng không tồi, nên gật đầu đồng ý:
“Ừm, đi thì đi. Chiều tối mấy ngày lễ như vậy thường nhiều người ra đường, chắc sẽ vui lắm!”
Lâm Thiên Vũ thu tay lại:
“Vậy tôi đi thay đồ, cậu cũng đi thay nhanh đi. Lựa bộ nào ấm một chút.”
“Ừm.”
Cầm quyển sách lên, Đỗ Tiểu Niệm đi vào phòng. Trời hôm qua và hôm nay không có mưa, thời tiết cũng không rét đậm nữa, tuy vậy không khí vẫn còn khá lạnh. Nên Đỗ Tiểu Niệm chọn cho mình một chiếc quần dài trắng cùng áo trắng, còn khoác thêm một chiếc Hoddie màu nâu, nhìn cực kỳ đẹp và đủ ấm.
Đỗ Tiểu Niệm đã thay đồ xong rồi, cậu đi ra phòng khách. Không thấy Lâm Thiên Vũ, hình như anh vẫn chưa thay đồ xong. Vừa nghĩ người liền xuất hiện, Lâm Thiên Vũ mặc nguyên một cây đen từ trong phòng đi ra, tay còn đang cài áo khoác.
Đỗ Tiểu Niệm từ trên ghế đứng lên:
“Anh xong rồi à, vậy đi nhanh!”
Đỗ Tiểu Niệm xoay người đi đến cửa, Lâm Thiên Vũ từ phía sau liền chạy nhanh đến bên Đỗ Tiểu Niệm, nắm tay cậu cùng đi ra.
Lần nắm tay bất ngờ này rất ngắn, vừa ra khỏi nhà Lâm Thiên Vũ liền buông ra. Anh làm điệu bộ như không có chuyện gì xảy ra mà leo lên xe, làm Đỗ Tiểu Niệm không khỏi nghĩ màn nắm tay vừa nãy là ảo giác.
Lâm Thiên Vũ chở Đỗ Tiểu Niệm đi vào một siêu thị, bên trong có bày trí một cây thông cực kỳ lớn, xung quanh còn có rất nhiều ông già Noel đang phát kẹo và bóng bay cho trẻ con. Hai người ở lại xem một lúc thì đi lên lầu gọi đồ ăn, ăn xong Lâm Thiên Vũ còn kéo cậu đi vào khu vui chơi, khu mua sắm,...
Sắp chín giờ tối, Lâm Thiên Vũ bèn kéo Đỗ Tiểu Niệm ra khỏi siêu thị. Đỗ Tiểu Niệm nghĩ chắc Lâm Thiên Vũ muốn về nhà nên cũng nhanh chóng phóng lên xe. Đỗ Tiểu Niệm dựa người vào băng ghế sau, mệt mỏi ngáp một cái, cậu thấy hơi buồn ngủ.
Nhìn ra phía cửa sổ, Đỗ Tiểu Niệm thấy hàng chục biển hiệu được ánh đèn chiếu sáng trông vô cùng sặc sỡ, người người cùng gia đình của mình ra vào tấp nập. Đỗ Tiểu Niệm để ý thấy một bà mẹ đang vui đùa với con, đứa con giơ hai tay lên, bà mẹ liền hiểu ý, cười cười ngồi xuống bế con vào lòng.
Trong khoảng khắc đứa con được bế lên, nhìn gương mặt mẹ nó tràn ngập yêu thương ấm áp, Đỗ Tiểu Niệm bất giác lại nhớ về mẹ của mình.
Nhớ đến gương mặt cùng nụ cười của mẹ, khóe mắt Đỗ Tiểu Niệm thoáng chốc cay lên. Cậu dụi dụi mắt, thầm nghĩ mình thật trẻ con, lớn như vậy mà còn khóc. Đỗ Tiểu Niệm cúi đầu, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, muốn mượn nó để không phải suy nghĩ linh tinh.
Lâm Thiên Vũ nhìn Đỗ Tiểu Niệm qua kính chiếu hậu, môi hơi mím lại.
Xe dừng lại, Lâm Thiên Vũ cùng Đỗ Tiểu Niệm bước xuống. Trong lúc Lâm Thiên Vũ đem xe bỏ vào không gian thì Đỗ Tiểu Niệm nhìn phong cảnh xung quanh, nói:
“Đây đâu phải là nhà tôi!”
“Ai nói với cậu là tôi chạy về nhà.”
Nói xong, Lâm Thiên Vũ nắm tay Đỗ Tiểu Niệm bước về phía trước. Càng đi, người xuất hiện càng nhiều, che khuất tầm mắt của Đỗ Tiểu Niệm, khi người tản ra, Đỗ Tiểu Niệm phát hiện cậu đang đi trên một quảng trường lớn.
Đỗ Tiểu Niệm còn chưa kịp nhìn kỹ xung quanh quảng trường thì Lâm Thiên Vũ lại nắm tay cậu xuyên qua dòng người, bước lên một cây cầu lớn. Cây cầu dành cho người đi bộ, xung quanh thành cầu có đèn đổi màu liên tục, phía dưới chỗ Đỗ Tiểu Niệm đặt chân lên có ánh sáng chiếu ngược màu lam đậm, còn có một vài ánh đèn màu trắng, tạo cảm giác như đang bước đi trên một trời sao!
Đỗ Tiểu Niệm phấn khích:
“Đây là cầu Ánh Sao đúng không? Đẹp quá!!!”
Lâm Thiên Vũ nhìn cậu:
“Cậu từng đi rồi?”
“Ừm, một, hai năm trước Phùng Lưu Khánh có dẫn tôi đi.”
Mặt Lâm Thiên Vũ trong một chốc hơi âm u, anh tốn công lựa được chỗ đẹp như vậy mà Đỗ Tiểu Niệm đã đi rồi, thế còn gì là vui nữa!
Thôi thôi, bỏ chuyện đó qua một bên, chuyện quan trọng bây giờ là anh và Đỗ Tiểu Niệm sẽ đi ngắm cảnh trên cầu. Nghĩ vậy, Lâm Thiên Vũ lại một lần nữa nắm tay cậu, nhẹ nhàng dẫn đi lên cầu. Đỗ Tiểu Niệm bị nắm cũng không lấy tay ra, vì sao ư? Vì từ chiều tới giờ cậu bị nắm quen rồi.
Nhìn mặt hồ Bán Nguyệt tĩnh lặng như gương, Đỗ Tiểu Niệm cảm thán:
“Đẹp quá đi! Tôi có cảm giác còn đẹp hơn lúc trước nữa! Anh có thấy nó đẹp không?”
Đỗ Tiểu Niệm nhìn Lâm Thiên Vũ, phát hiện ra anh đang im lặng nhìn cậu, ánh mắt như có điều muốn nói. Mặt Lâm Thiên Vũ hơi đỏ, môi mấp mái, bàn tay đang nắm lấy tay Đỗ Tiểu Niệm siết chặt lại, cuối cùng anh lấy hết can đảm, dùng giọng điệu tuy lạnh lùng xen lẫn tia bối rối, nói:
“Tôi... Tôi có điều muốn nói!”
“Hả?”
Đỗ Tiểu Niệm đứng đối diện Lâm Thiên Vũ chăm chú nghe. Nhìn vào gương mặt ngây thơ của cậu, Lâm Thiên Vũ càng không biết nói tình cảm của anh ra làm sao:
“Tôi muốn nói... Là tôi y...”
“À, cậu là!”
Lâm Thiên Vũ chưa nói hết câu thì từ đằng sau Đỗ Tiểu Niệm, Đoàn Kim Loan vừa cầm ly nước nóng bước đến. Cô nói với Đỗ Tiểu Niệm:
“Từ đằng xa mình đã thấy cậu rồi, hóa ra cậu cũng đi đến đây chơi!”
“Ơ, Kim Loan, cậu đi một mình à?”
Đoàn Kim Loan lắc đầu:
“Đâu có, mình đi cùng với Tràm Liên, nhưng người đông quá nên bị lạc. Cậu có thấy cậu ấy không?”
Đỗ Tiểu Niệm gãi đầu:
“Mình mới đến nên là...”
Lâm Thiên Vũ nhìn hai người lời qua tiếng lại, tâm trạng lập tức khó chịu, lời lúc nãy muốn nói cũng nuốt xuống bụng.
Bỗng Đoàn Kim Loan nhìn về một hướng:
“Tôi thấy Tràm Liên rồi nè, vậy tạm biệt cậu nhé! Mình phải về rồi!”
“Ừm.”
Đoàn Kim Loan vừa khuất, Lâm Thiên Vũ cũng không còn hứng thú ở lại ngắm cảnh nữa, nên kéo tay Đỗ Tiểu Niệm dẫn ra khỏi cầu:
“Đi về.”
Đỗ Tiểu Niệm không chịu:
“Sao vậy? Vừa mới đến mà!”
Lâm Thiên Vũ không trả lời, anh chọn một chỗ khuất lấy chiếc xe từ không gian ra rồi đẩy Đỗ Tiểu Niệm lên, chở về nhà.
Thấy tâm tình Lâm Thiên Vũ không tốt mấy, Đỗ Tiểu Niệm rất thức thời mà im lặng ngồi trong xe.
Khi về đến nhà, hai người tắm qua loa một chút bằng nước ấm rồi mạnh ai leo về giường ngủ.
...
Sang tháng Một, trời đỡ lạnh hơn. Đỗ Tiểu Niệm đem số tiền cậu bán bộ giáp chuyển vào tài khoảng ngân hàng. Trong lúc cậu và Lâm Thiên Vũ còn đang ngồi ở ghế chờ, chiếc tivi khổng lồ trong ngân hàng đang chiếu một bộ giáp mới đang gây sốt trong giới chiến sĩ. Đỗ Tiểu Niệm ngồi không thấy hơi chán xem một chút.
“Kính thưa quý vị, bộ giáp ở ngay bên cạnh tôi đây tuy chỉ là cấp bảy, nhưng được các chiến sĩ đã từng sở hữu và trải nghiệm nói rằng: nó mang trong mình sức mạnh sánh ngang với bộ giáp cấp mười! Hay thậm chí là mười một.”
Đỗ Tiểu Niệm nhìn bộ giáp, cảm thấy rất quen.
Tiếp theo đó, tivi trình chiếu rất nhiều đoạn video ghi lại sức mạnh khủng khiếp của bộ giáp, rồi phỏng vấn rất nhiều chiến sĩ. Khi được hỏi họ mua bộ giáp này ở đâu, họ bảo rằng mình được giới thiệu mua ở một shop trên mạng. Khúc cuối, vị chiến sĩ còn lấy điện thoại bấm vào shop, chọn bộ giáp mình đã mua, giơ lên cho mọi người xem.
Đó là bộ giáp của Đỗ Tiểu Niệm đã chế ra.
Đỗ Tiểu Niệm thấy tên bộ giáp trên tivi, cả người chợt cứng lại, mắt chăm chăm nhìn vào đấy không rời. Lâm Thiên Vũ cũng nhìn theo, híp mắt nói:
“Bây giờ mới biết, cậu nổi tiếng ghê ha!”
Đỗ Tiểu Niệm vẫn nhìn chiếc tivi, không biết nên nói lời nào. Chị phóng viên xinh đẹp trước khi hết thúc chương trình còn nói:
“Ở tập sau, chúng tôi sẽ liên hệ với chủ shop, quyết tâm tìm ra người đã chế tạo nên những bộ giáp tuyệt vời này!”
Đỗ Tiểu Niệm rất mong câu vừa nãy là cậu nghe lầm!!!