Sáng sớm, Đỗ Tiểu Niệm mở mắt ra, chớp chớp vài lần cho tỉnh táo, cậu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, : sáng...
Khoang, :, Đỗ Tiểu Niệm giật mình bật dậy từ trên giường, cậu thức trễ quá rồi, thường ngày đúng : cậu đã thức để chuẩn bị bữa sáng, cư nhiên hôm nay lố đến phút, không biết có đủ thời gian nấu cơm không, còn đánh răng rửa mặt thay quần áo nữa.
Đỗ Tiểu Niệm vội vàng thay đồ rồi chạy đến phòng bếp, khi gần đến nơi, bỗng từ bên trong bay ra một mùi mì thơm nức mũi.
Tay Đỗ Tiểu Niệm sắp chạm vào nắm đấm cửa thì dừng lại, trong nhà này chỉ có hai người, cậu đứng ở đây, vậy còn người bên trong là...? Đỗ Tiểu Niệm ngờ ngợ đoán được là ai, nhưng không nắm chắc. Cậu đặt tay lên nắm đấm, mở cửa ra.
Lâm Thiên Vũ trong phòng bếp đang dùng nắp nồi đậy lại hai tô mì trên bàn, nghe tiếng cửa, anh xoay đầu qua nhìn, thấy Đỗ Tiểu Niệm hơi sửng sốt đứng ở cửa nhìn anh.
Lâm Thiên Vũ vội dời mắt đi, giọng anh mang chút lạnh lùng cùng không tự nhiên nói:
“Tính chút nữa vào phòng lôi cậu dậy... Hôm nay cậu dậy trễ... Nên tôi mới nấu mì gói ăn... Nhưng nấu dư...”
Nấu dư? Đến đứa ngu còn không tin là anh nấu dư, Lâm Thiên Vũ vội xoay người vào trong, đưa lưng cho Đỗ Tiểu Niệm, để cậu không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Nhìn tấm lưng Lâm Thiên Vũ, Đỗ Tiểu Niệm đoán chắc là anh đang nói dối, với tính tình của anh, khi cậu dậy trễ đã sớm lao vào phòng nắm cổ áo kéo ra khỏi giường rồi.
Cậu đi đến bàn, mở nắp mì ra, nói:
“Mùi thơm quá! Cảm ơn anh!”
Lâm Thiên Vũ nói nhưng vẫn đưa lưng về phía cậu:
“Không cần cám ơn, là tôi nấu dư.”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp:
“Cậu đem hai tô mì ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ ra.”
“Ừm.”
Đỗ Tiểu Niệm cười nhẹ, cầm tô mì đi ra ngoài. Lâm Thiên Vũ liếc nhìn nơi Đỗ Tiểu Niệm vừa đi, trên mặt có chút đỏ.
...
Từ ngày hôm đó, cách cư xử của Lâm Thiên Vũ đối với Đỗ Tiểu Niệm cũng khác đi, anh dịu dàng và dễ chịu hơn trước một chút, nhưng đôi khi vẫn còn khó ở, điều đặc biệt nhất là tần xuất nổi giận vô cớ tăng lên đột biến.
Có một lần, Đỗ Tiểu Niệm chỉ nhìn lướt qua một học viên nữ đang nháy mắt với hai người, thế là Lâm Thiên Vũ nổi giận, cậu phải cố gắng giải thích suốt một tiếng đồng hồ mới đem cơn giận của anh dập tắt.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì rõ ràng người cô ta nháy mắt là Lâm Thiên Vũ mà, có liên quan gì đến cậu đâu???
Thêm một chuyện thay đổi nữa, là mỗi lần đến giờ giải lao, Lâm Thiên Vũ đều yêu cầu cậu phải ở bên anh, nếu hôm đấy cậu có việc bận hoặc muốn giải lao cùng bạn bè thì phải nhắn tin với anh trước!
Thật khổ sở! Đỗ Tiểu Niệm có cảm giác như Lâm Thiên Vũ đang muốn kiểm soát cậu.
...
Cuối tháng mười, ông trời vừa đổ một cơn mưa chào ngày mới, Đỗ Tiểu Niệm ngồi trong phòng thí nghiệm, sắp xếp lại mấy tấm biểu đồ mà cậu để trên bàn.
Tất cả biểu đồ trong phòng này cậu đã xem hết rồi, hôm nay sau khi nâng cấp xong bốn bộ giáp cấp tám và rèn luyện sáu món vũ khí cậu thấy vẫn còn dư chút thời gian nên tranh thủ xem lại biểu đồ.
Trí nhớ của Đỗ Tiểu Niệm rất tốt, cậu có thể ghi nhớ hình ảnh cùng với các dòng chữ trong biểu đồ chỉ sau một lần đọc, nhưng để chắc chắn hơn, thi thoảng cậu vẫn đem ra đọc lại cho chính xác.
Đỗ Tiểu Niệm mới thử rèn luyện vũ khí được ba tuần thôi, nhưng do đã quen với việc nâng cấp bộ giáp cùng với thường xuyên điều khiển năng lực nên tốc độ rèn luyện vũ khí của cậu rất nhanh và không gặp trở ngại gì.
Mười một giờ, Đỗ Tiểu Niệm đóng lại cửa phòng thí nghiệm chuẩn bị đi về nhà thì bị tiếng gọi của Giáo sư Kim kéo lại. Cậu xoay lưng, thấy Giáo sư Kim hai tay đút vào túi, ung dung tao nhã bước đến gần cậu, nói:
“Em chờ chút đã, cô có thứ này.”
“Dạ?” Đỗ Tiểu Niệm ngu ngơ.
Giáo sư Kim lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ, màu nâu vàng khoảng cm, bên trên còn có nắp.
“Đây là không gian nén, cho em.”
Giáo sư Kim vừa nói vừa đưa cho Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm hoảng hốt, lùi lại về sau một bước không dám nhận.
Trời đất! Không gian nén là một thứ rất đắt đỏ, loại bình thường cũng từ - triệu tiền lam tinh, loại cao cấp thì từ triệu trở lên là ít!
Không gian nén khác với không gian trong đồng hồ, đa số không gian trong đồng hồ có diện tích khá nhỏ, nên nó có rất nhiều hạn chế. Còn không gian nén thuộc loại cao cấp hơn, diện tích rộng rãi, nó thường được các nhà chế tạo nổi tiếng dùng để chứa nguyên liệu.
Giáo sư Kim thấy cậu không nhận, liền tiến lên cầm chặt tay cậu rồi để chiếc hộp không gian nén lên:
“Em lấy đi.”
Đỗ Tiểu Niệm lắc đầu ngoầy nguậy:
“Không! Em không dám lấy đâu! Thứ này đắt lắm!”
Giáo sư Kim nói:
“Cô đâu có thiếu mấy thứ này, em cứ lấy đi, xem như là quà cho em.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết! Lấy!”
Giọng giáo sư Kim chợt gắt lên, Đỗ Tiểu Niệm sợ nếu cứ nói tiếp thì cô sẽ giận, bên đành e dè cầm chiếc hộp, nói:
“Em, em cảm ơn Giáo sư!”
...
Về đến nhà, Đỗ Tiểu Niệm vội ăn xong bữa trưa liền bay lên phòng, cậu muốn xem thử xem bên trong không gian nén có gì.
Mở nắp không gian, Đỗ Tiểu Niệm thò tay vào bên trong rồi lôi ra đủ thứ, nguyên liệu chế tạo bộ giáp này, nguyên liệu của vũ khí này, và còn ba cái lọ cổ cao bằng thủy tinh được đóng nắp rất kỹ lưỡng.
Đó là chất dùng để hỗ trợ chế tạo bộ giáp và rèn luyện vũ khí, nếu như thoa đều chất này lên bộ giáp hoặc vũ khí có thể nâng cao xác suất nâng cấp thành công.
Đỗ Tiểu Niệm nhớ Giáo sư Kim có giảng cho cậu nghe về chất này rồi, chất này tên là KT, có năm loại, mỗi loại đều có màu khác nhau: đỏ đậm (KT - ), đỏ thường (KT - ), đỏ nhạt (KT - ), hồng đậm (KT - ), hồng thường (KT - ), hồng nhạt (KT - ), cuối cùng là màu trắng (KT - ). Màu càng nhạt thì càng hiếm, xác suất nâng cấp thành công càng cao.
Ba lọ Giáo sư Kim cho cậu có màu đỏ nhạt, hồng thường và hồng nhạt. Đỗ Tiểu Niệm cầm lọ màu đỏ nhạt lắc nhẹ, nhìn chất nước sóng sánh bên trong, cậu quyết định sẽ dùng loại này thử lên một loại vũ khí xem.
Đỗ Tiểu Niệm lấy trong không gian nén ra một cây đao, cậu dọn lại vài cuốn sách trên bàn cho gọn một chút, đặt cây đao lên. Tiếp theo, cậu dùng cọ nhúng vào lọ rồi quét lên toàn bộ cây đao.
Làm xong mọi việc, Đỗ Tiểu Niệm nhắm mắt dùng năng lực rèn luyện nó. Hơn mười phút sau, một cây đao mới tinh sáng loáng được ra lò.
Đỗ Tiểu Niệm sờ lên thân đao, đây là thành quả của cậu khi dùng chất KT - , trông không khác hơn là bao khi cậu chỉ dùng năng lực. Giáo sư Kim có nói không nên phụ thuộc vào nó quá, dù sao thì cũng chỉ là chất hỗ trợ, tập trung rèn luyện vào năng lực sẽ tốt hơn.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn cái lọ đã vơi đi /, than sao sử dụng cái này hao quá, mới rèn luyện vũ khí thôi đã bay đi / lọ, nếu nâng cấp bộ giáp không biết có đi hơn nửa lọ không. Đỗ Tiểu Niệm rút ra một điều: về sau nếu không phải tình thế băt buộc cậu sẽ không dùng lại nó nữa, vừa không khác khi dùng năng lực vừa hao tiền tốn của. Cậu vừa nghĩ như vậy vừa cất ba cái lọ và cây đao vào không gian nén.
Đỗ Tiểu Niệm đi ra phòng khách, không thấy Lâm Thiên Vũ đâu, lúc này cậu mới nhớ ra là hôm qua anh ta bảo có cảm giác sắp thăng cấp, nên sau khi ăn trưa sẽ đi đến trung tâm thi đấu, tối sẽ về.
Trong nhà giờ chỉ có một mình Đỗ Tiểu Niệm, cũng hơi buồn, lúc trước khi cậu sống một mình cũng không có cảm giác này, đúng là khi có người bên cạnh bao giờ cũng tốt hơn.
Tuy Lâm Thiên Vũ hơi khó ở, bạo lực, lại hay giận dỗi, nhưng dù sao Đỗ Tiểu Niệm ở chung cũng quen rồi, ít nhiều gì cũng nảy sinh chút thân thiết.
Đỗ Tiểu Niệm bước đến ngồi lên sofa, cầm remota mở Tivi lên xem phim để giết thời gian.
Trên Tivi đang chiếu về việc mua bán bộ giáp và vũ khí online của các học viên, mà các học viên đó toàn là người từ trong các trường hoặc học viện nổi tiếng, có nền tảng và năng lực vững chắc, nên các sản phẩm của họ vẫn đảm bảo được chất lượng, giá thành lại rẻ hơn một chút so với mua ở các cửa hàng.
Đỗ Tiểu Niệm nhớ là ra dạo này các học viên của học viên Fly cũng bàn tán về chuyện này rất nhiều, họ nói việc kinh doanh bộ giáp online này vừa có thể kiếm tiền được, vừa có thể nâng cao kinh nghiệm chế tạo.
Kinh doanh bộ giáp online ư? Đỗ Tiểu Niệm lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm thử, kết quả là xuất hiện hàng loạt những trang bán bộ giáp online. Cậu nhấp vào trang đầu tiên, các bộ giáp với đủ cấp bậc, đủ màu sắc, đủ giá cả từ thấp đến cao xuất hiện trước mắt. Đỗ Tiểu Niệm vào xem từng bộ, mấy bộ rẻ chắc là do học viên ở trường nào đấy làm, giá triệu lam tinh, ít hơn nghàn ở ngoài cửa hàng.
Còn mấy bộ đắt nhất đều là của các nhà chế tạo có tiếng tăm, Đỗ Tiểu Niệm có thể nhìn thấy bộ giáp của Giáo sư Kim nằm trong đó.
Đỗ Tiểu Niệm đi vòng vòng xem mấy trang từ lớn đến nhỏ, từ của một nhóm người đến một cá nhân. Cảm thấy việc buôn bán qua mạng này cũng rất ok, hay là cậu cũng bán nhỉ? Năng lực của cậu là cấp chín, khả năng chế tạo cũng không tồi, và điều quan trọng nhất là cậu có thể kiếm tiền.
Nghĩ là làm, Đỗ Tiểu Niệm vội đi tìm một nơi bán nguyên liệu uy tính, đặt mua bộ nguyên liệu chế tạo bộ giáp, giá mỗi bộ nguyên liệu là triệu. Tiếp theo cậu dùng chiếc thẻ của người ba không biết mặt để trả tiền. Chiếc thẻ này tuy được cậu dùng mấy năm rồi nhưng vẫn còn nhiều tiền lắm, mua thêm một chục bộ nữa cũng chẳng sao.
Trang này giao hàng trong hai tiếng, Đỗ Tiểu Niệm tranh thủ đi làm nước ép rau quả để ngâm nghi chờ hàng, trong lúc đang xắt cà rốt, cậu còn ngẫu hứng hát lên vài câu.