Lâm Thiên Vũ vừa bước vào phòng, vốn muốn ngả lưng xuống nghỉ ngơi nhưng chiếc giường thường ngày trống trải nay lại có thêm một bóng người.
Người đó chỉ mặc một chiếc áo màu trắng mỏng manh để lộ đôi chân dài nhỏ, hai tay thì đặt bên gối. Do nằm nghiên nên Lâm Thiên Vũ không nhìn được mặt, thứ anh nhìn thấy là mái tóc đen ngắn như con trai, khoan đã, mái tóc này có chút quen quen...
Anh bước lại gần, muốn kéo người nọ dậy nhưng tay chưa kịp chạm đến thì người nọ đã tự giác chuyển động, xoay qua và dùng đôi mắt đen chớp chớp nhìn anh.
Đó là Đỗ Tiểu Niệm.
Lâm Thiên Vũ rất muốn hỏi cậu rằng sao lại xuất hiện trong phòng của anh? Nhưng anh giống như bị điều kiển vậy, không thể thốt ra câu hỏi, chỉ có thể trưng trưng đôi mắt nhìn hành động tiếp theo của cậu, từ đáy lòng tự nhiên có một chút cảm giác mong chờ.
Đỗ Tiểu Niệm nhìn anh, nở một nụ cười, chủ động đứng dậy vòng tay ôm anh, đầu cậu vùi vào ngực anh, anh có thể cảm nhận được từng luồn hơi thở của cậu.
Đột nhiên, rất bất ngờ, hay thậm chí là không ngờ tới, Đỗ Tiểu Niệm nhón chân lên, vòng tay qua cổ Lâm Thiên Vũ, do chênh lệch chiều cao nên cậu lại dùng sức gì đầu anh xuống, kỳ lạ là Lâm Thiên Vũ không hề có một chút phản khán nào hết, anh hết sức thuận theo cậu. Và rồi, trước mắt anh, Đỗ Tiểu Niệm dùng môi mình dán lên môi anh.
Cả người Lâm Thiên Vũ chấn động, anh nhắm mắt lại cảm nhận hương vị của nụ hôn đầy đột ngột này, sau cùng, anh đảo khách thành chủ, xô ngã Đỗ Tiểu Niệm ra giường, hai chân anh chống ngay bên hông cậu.
Anh dùng tay xé đi chiếc áo, để lồng ngực trần trụi của cậu hiện ra trước mắt anh. Lâm Thiên Vũ như bị thôi miên mà nhào vào người cậu, nói:
“Tại do cậu, do cậu quyến rũ tôi trước.”
Anh vùi đầu vào cổ cậu, rồi dần dần đi chuyển xuống phía dưới...
Lâm Thiên Vũ từ trên giường mở mắt ra, anh ngồi dậy, trong đầu vẫn còn dư lại hình ảnh lúc nãy.
Con mẹ nó, hóa ra là mơ! Anh đập tay mạnh xuống bàn một cái, đứng dậy hướng tới nhà vệ sinh.
...
Mới sáng sớm ra, Đỗ Tiểu Niệm cảm thấy Lâm Thiên Vũ dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn mình.
“Trên mặt tôi có dính gì hả?”
Nghe được cậu hỏi, Lâm Thiên Vũ như giật mình một cái, anh dùng giọng điệu khô khan trả lời:
“Không có.”
Đỗ Tiểu Niệm “ừm” một tiếng, quay người đi vào nhà bếp.
...
“Ê, cậu biết tin gì không?”
Đỗ Tiểu Niệm vừa bước vào lớp đã bị Phùng Lưu Khánh khoác vai hỏi một câu. Cậu thành thật trả lời:
“Không biết, có tin gì vui sao?”
Phùng Lưu Khách chậc lưỡi một tiếng:
“Cậu có biết em gái của hiệu trưởng hôm nay đến thăm học viện không?”
“Em gái hiệu trưởng? Là giáo sư Đức Chí Kim! Cô ấy nổi tiếng lắm.”
Đức Chí Kim là em gái Đức Chí Huy - đương kim hiệu trưởng học viện Fly - cô nhỏ hơn người anh sáu tuổi.
Từ lúc mười hai tuổi cô đã sử dụng được năng lực, sau khi phát hiện khả năng thiên phú của mình, cô đã cố gắng trau dồi thêm kiến thức về bộ giáp của mình bằng cách đọc nhiều sách và thường xuyên thực hành.
Cho đến nay đã ba mươi chín tuổi, cô đã là một giáo sư, đóng góp rất nhiều vào việc chế tạo bộ giáp cho hành tinh Lục Lam.
“Tên tuổi của cô ấy trong giới chế tạo cũng không nhỏ đâu!”
Phùng Lưu Khánh không kìm chế nổi hưng phấn.
Đỗ Tiểu Niệm xoa cằm:
“Không biết trông cô ấy ở ngoài đời như thế nào? Từ trước đến giờ tui chỉ nhìn thấy cô ấy trên Tivi thôi.”
Chuông bên ngoài reo lên, cả hai lập tức dừng câu chuyện đi vào chỗ ngồi.
Trong phòng hiệu trưởng, Đức Chí Kim đang thong thả nhấp một ngụm trà, tuy nói cô đã gần bốn mươi, nhưng nhan sắc và gương mặt cô vẫn vô cùng mặn mà, giống như mới bước sang tuổi ba mươi.
Đặt tách trà xuống, cô tao nhã nói:
“Em thật muốn gặp học viên đó, nghe Như Tâm kể là em đã thấy hứng thú rồi.”
Người đang ông tầm tuổi trung niên đang ngồi trên ghế ngước mắt lên nhìn cô:
“À, hóa ra em đến đây chỉ để gặp học viên đó, chứ không phải để gặp người anh này.”
Giáo sư Kim phì cười:
“Nào có, em đến đây là để gặp hai người.”
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, nói:
“Bắt đầu giờ học rồi, em phải đến phòng quan sát xem mặt mũi của học viên đó ra sao mới được.”
Nói xong, cô đứng lên đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, chân bước thẳng đến phòng quan sát.
Buổi thực hành hôm nay của Đỗ Tiểu Niệm không khó mấy, tuy vẫn là nâng cấp bộ giáp nhưng lần này là nâng cấp nguyên một bộ hoàn chỉnh có đầy đủ cả tay và chân.
Đỗ Tiểu Niệm dùng năm phút để nâng cấp nó lên, sau đó cậu theo hướng dẫn của Đào Như Tâm ghép tay chân của bộ giáp vào phần thân của nó:
“Phần này em phải làm kỹ vào, không thể qua loa được, nếu không khi chiến đấu rất có thể sẽ có một hay nhiều bộ phận bị rơi ra.”
Đỗ Tiểu Niệm gật đầu nhắm mắt lại, tiến hành việc ghép bộ giáp.
Việc ghép không khó, cái khó là phải ghép làm sao cho thật kỹ lưỡng mà cánh tay cánh chân còn có thể cử động được, chứ không phải dính chặt vào nhau cứng ngắc.
Đỗ Tiểu Niệm không dám liều mạng làm thật nhanh, cậu sợ chỉ cần mình làm sai một chút thôi thì bộ giáp này sẽ bị hỏng.
Thế nên việc ghép này cậu phải làm hơn hai mươi phút mới có thể hoàn thành.
Giáo sư Kim nhìn Đỗ Tiểu Niệm trên màng hình, khóe môi khẽ nhếch, tuyệt quá đi, chẳng những có thiên phú mà còn có gương mặt rất dễ thương nữa.
Nhưng con người dễ thương tài giỏi này cũng có chút không hoàn hảo, đó chính là thể hình, giáo sư Kim cảm thấy cậu có hơi lùn và nhỏ con, nếu cao thêm một tí thì đẹp rồi.
“Làm nhanh thật đấy, năng lực chắc chắn không dưới cấp bảy.”
Giáo sư Kim quay người lại, anh trai cô đã đến phòng quan sát từ lúc nào vậy:
“Em mạnh dạn đoán năng lực của cậu này là cấp tám, cấp chín. Còn trẻ mà đã đạt được cấp cao như vậy, thật làm em ganh tỵ.”
Cô chống má nhìn màng hình, hai mắt lóe sáng nói:
“Anh à, cái cậu này đã có người dẫn dắt hay chỉ dạy chưa, ý em là có người giỏi nào...”
Đức Chí Huy trả lời:
“Chưa.”
“Vậy sao, ha ha.”
Cô bỗng cười hai tiếng, Đức Chí Huy thắc mắc:
“Em cười gì vậy?”
“Em vui.”
“Vui?”
“Ừ.”
Cô dùng tay che miệng lại để bình ổn lại tâm tình:
“Vui vì một người giỏi như vậy nhưng vẫn chưa có ai để ý tới, sẽ không ai tranh giành cậu ta với em.”
Đức Chí Huy đút tay vào túi:
“Em muốn dẫn dắt chỉ dạy cậu ta sao?”
Giáo sư Kim nhìn người anh trai, hai mắt long lanh:
“Được không anh?”
Đức Chí Huy kỳ dị nhìn ánh mắt của cô em gái:
“Được, nếu anh nói không thì em cũng đâu có nghe lời.”
Mở cửa đi ra khỏi phòng quan sát, Đức Chí Huy còn nghe thấy hai tiếng “cảm ơn” của em gái gọi với theo.
...
Nếu đối với đại đa số học viên, giờ giải lao là giờ mà tất cả bọn họ mong chờ nhất sau giờ ra về thì đối với Lâm Thiên Vũ, đây là giờ mà anh ghét nhất, bởi vì...
“Anh Vũ!”
Lâm Thiên Vũ trán nổi gân xanh, lại tới nữa rồi!
Một cô gái dáng vẻ yểu điệu cùng giọng nói ngọt ngào bước tới trước mặt Lâm Thiên Vũ, cô không dám ngước mắt lên nhìn anh, bèn cúi mặt xuống bẽn lẽn nói:
“Anh, anh đi ăn trưa với em được không? Hôm nay bạn em có việc bận không đi học được, em ăn một mình rất buồn, anh đi với em nhé?”
Lâm Thiên Vũ trả lời, trong giọng nói có mang phần lãnh đạm xa cách:
“Xin lỗi, tôi từ chối.”
“Sao vậy? Anh...”
Lâm Thiên Vũ lạnh lùng lướt qua cô. Anh muốn đi ra khỏi lớp nhưng bước chân còn chưa ra khỏi cửa thì lại bị những giọng nói khác gọi lại:
“Anh Vũ, đây là...”
“Anh Vũ, anh đi đâu vậy...”
“Anh Vũ, cho em đi theo được không?”
“Anh Vũ...”
“Anh Vũ...”
Hàng chục tiếng gọi của học viên nữ cứ mỗi lần giải lao là lại vàng lên bên tại của Lâm Thiên Vũ, anh không thích họ, phiền chết đi được, nhưng họ lại là con gái, anh không thể mạnh tay quát vào mặt họ và bảo rằng họ phiền phức được. Anh chỉ có thể mềm mỏng từ chối với họ, nhưng họ lại cứ bám theo anh dai hơn đỉa, dù sao đỉa khi bám vào người chỉ cần nhổ nước bọt là được, còn đối với họ, dù anh có nhổ nước bọt hay rắc muối trừ tà họ chưa chắc đã chịu đi!
Sau gần cả chục phút, lỗ tai Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng không còn bị tra tấn nữa, anh đứng ở hành lang dùng tay xoa xoa trán, đau hết cả đầu!
Khi cái đầu đã bớt đau nhức thì từ đằng xa xa, Lâm Thiên Vũ lại nhìn thấy thấp thoáng bóng dán của Huỳnh Cát Tiên!
Anh chưa đủ mệt sao? Con mẹ nó chứ!!!
Huỳnh Cát Tiên đang đứng trước lớp của Lâm Thiên Vũ nhưng không thấy anh đâu, cô kéo một học viên nữ lại hỏi:
“Này, bạn ơi, bạn có biết anh Vũ đi đâu không? Mình không thấy anh ấy trong lớp.”
Học viên nữ kia liếc mắt nhìn cô, đây là học viên lúc nãy rủ Lâm Thiên Vũ đi ăn trưa nhưng bị anh từ chối, trong lòng còn đang bực tức:
“Cô là ai của anh Vũ mà hỏi ảnh ở đâu? Với lại tôi vì sao phải trả lời cô?”
Huỳnh Cát Tiên khó chịu, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói như vậy trước mặt cô đâu:
“Tôi là bạn thân của anh Vũ. Cô có biết tôi là...”
Huỳnh Cát Tiên nói đến đây thì chợt im bặt lại, tại lúc nãy cô nóng quá, suýt nữa thì làm lộ ra thân phận của mình rồi. Ba mẹ cô mà biết, chắc chắn sẽ túm cổ cô đem về nhà ngay.
“Cô là ai? Là bà cố nội của tôi chắc, tránh đường, tôi muốn ra ngoài, trưa trời trưa trật mà còn gặp âm binh!”
Học viên nữ khi lướt qua Huỳnh Cát Tiên còn cố ý đụng mạnh vào vai cô một cái.
Huỳnh Cát Tiên căm tức nhưng không làm gì được.
Lâm Thiên Vũ từ nãy đến giờ đứng ở đằng xa nhìn hai người đấu khẩu với nhau, nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ đi vào can ngăn, may vụ cãi nhau này không lớn lắm, anh cũng không cần phải ra mặt.
Anh nhân lúc Huỳnh Cát Tiên còn chưa nhận ra mình liền nhanh chân bỏ đi không thấy bóng dáng.