Editor: Bạch Tố Tố
Beta: Hàn Nguyệt Dạ
Lần trước có ý muốn thú (cưới) nàng, là vì hắn thưởng thức trí tuệ và cái khôn khéo của nàng, có tư chất để làm nha hoàn của hắn. Hiện tại, hắn biết nàng được trời ban cho tài hoa cùng dung mạo xuất chúng, tâm trí cùng thủ đoạn của nàng đều xứng để sánh vai cùng hắn.
Từ trước tới nay hắn đã thấy qua nhiều nữ nhân, nhưng chỉ có nàng là người duy nhất xứng với hắn.
Chỉ là - - ánh mắt của hắn xẹt qua ngực của nàng - - hơi nhỏ chút!
Bởi vì cánh tay bị hắn khoá lại ở sau lưng, thân thể của nàng buộc phải ngiêng về phía sau, cái tư thế này, dù trên người mặc bộ y phục màu đen rộng thùng thình, nhưng thân thể đã bắt đầu trổ mã của nàng vẫn bị lộ ra những đường cong mềm mại.
Nhưng mà không sao cả, nàng cũng chỉ mới mười ba tuổi, ba năm sau nàng đã mười sáu tuổi, lúc ấy cũng đã đủ rồi.
Tử Đồng từng thấy nhiều nam nhân, tuy nhiên, nếu nói về tính cuồng vọng cùng tự đại, người nam nhân trước mắt nàng tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ.
Lần đầu gặp nàng, hắn nói nàng có tư cách làm nha hoàn của hắn. Lần thứ hai gặp nàng, hắn lại không có chút liêm sỉ nói ba năm sau muốn cưới nàng…
“ Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Nàng lạnh giọng hỏi ngược lại.
"Nam nhân của ngươi."
Ánh mắt nam nhân rơi đến người nàng, khoé môi nhếch lên vẻ coi thường. Hắc y thiếu niên đột nhiên khom người hướng đến gần nàng. Gương mặt tuấn tú áp sát khuôn mặt nàng, đồng tử nàng khẽ co lại đôi chút.
Hắn muốn làm gì?
Tử Đồng nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên đôi môi nàng bị vật mềm mại lạnh lẽo chạm lên.
Hai đôi môi chạm nhau trong nháy mắt, cứ như bị điện giật đến run người, cảm giác tê dại chớp mắt truyền khắp thân thể hai người, trực kích đáy lòng.
Hai người đều sửng sốt trong giây lát.
Đến một lúc sau, Tử Đồng mới phục hồi tinh thần, ý thức được người này đang hôn nàng.Nàng tức giận mở miệng chực cắn, nào ngờ hắn bàn tay hắn kịp thời nắm lấy cằm nàng, dùng một lực đạo khiến nàng không thể thoát ra.
Thực lòng mà nói, hắn cũng chỉ muốn hôn nàng một lát, như là một cách chứng minh nàng là của hắn mà thôi.Nhưng mà, môi nàng thật mềm mại cùng ngọt ngào, làm cho hắn không nhịn được muốn hôn thêm chút nữa.Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hôn một nữ nhân, kinh nghiệm của hắn hoàn toàn đến từ sách vở cùng bản năng.
Xương quai hàm của Tử Đồng bị hắn bóp, cơ bản là không có cách nào thoát ra, đây không phải là hôn môi, đây rõ ràng là muốn ăn thịt nàng. Chẳng lẽ hắn đã vài ngày không ăn, muốn lấy đôi môi cùng lưỡi của nàng ra làm bữa trưa hay sao???
Đầu lưỡi lại ma sát đến đau, dưỡng khí hoàn toàn bị hắn cướp đi, Tử Đồng bị thiếu oxi nghiêm trọng, nếu tên này không dừng lại, chắc chắn nàng sẽ vì thiếu không khí mà ngất xỉu.
Đáng giận nhất là, nàng cơ bản không có cách nào thoát ra.
Cái người này hơi của hắn cũng dài quá đi, hôn lâu như vậy, không lẽ hắn không biết mệt mỏi hay sao?
Mẹ kiếp!
Chẳng lẽ hắn muốn nàng trở thành nữ nhân đầu tiên bị cưỡng hôn mà chết?
May thay, cuối cùng nam nhân này cũng buông môi của nàng ra.
Lùi về đầu lưỡi, Tử Đồng thở hổn hển, nói không ra lời, nàng bất lực dùng một đôi mắt đầy oán hận trừng hắn. Hắc y nam tử lại hoàn toàn không có nửa điểm hô hấp không thông giống nàng.
“Bắc Thần”
Bắc Thần?
Tử Đồng thở hắt nhíu mày nhìn hắn, có chút không rõ ý nghĩa của hai từ mà hắn nói ra.
“ Nhớ kỹ tên của ta” Ánh mắt của Bắc Thần đọng lại trên đôi môi bị hôn đến đỏ tấy sưng lên của nàng, khẽ đưa tay, vuốt nhẹ lên đôi môi nàng, khẽ nói: “ Trừ ta ra, ta không cho phép bất kỳ nam nhân nào chạm vào người ngươi.”
"Ngươi..."
Tử Đồng vừa muốn mở miệng, một vật đột nhiên rơi vào trong miệng, mùi hương thơm ngát cùng hương vị dịu ngọt lan toả khắp miệng nàng.
Nàng theo bản năng muốn đem thứ trong miệng phun ra, nhưng hắn một lần nữa lại hôn nàng, đôi tay thon dài khẽ bóp cằm nàng, dùng đầu lưỡi đấy viên đan dược đến nơi cổ họng Tử Đồng, khiến nàng theo bản năng nuốt xuống, viên đạn dược kia vì vậy mà cũng thuận lợi đi vào cơ thể nàng.
Tử Đồng tức giận muốn cắn hắn, hắn lại đi trước một bước ngẩng mặt lên, đem lời lẽ của nàng chôn xuống.