Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
hoa nguyệt quý hồng long
Lý Đông Minh và La Tinh Tinh mang tới hai chậu nguyệt quý hồng long, La Tinh Tinh còn cố ý chọn chậu có đóa hoa to cỡ chiếc bánh bao đang nở trên cành, sắc hoa đỏ mang tới niềm vui may mắn.
Lâm Cảnh chuyển chậu hồng long ra sân thượng, mỗi bên trái phải để một chậu, cho căn nhà mới thêm phần rực rỡ. Nguyên Nhạc hình như cũng rất thích, vòng quanh chậu nguyệt quý mấy vòng, hớn hở nói với Lâm Cảnh: “Anh ơi thơm quá đi!”
Đây là lần thứ hai La Tinh Tinh gặp Nguyên Nhạc. Lần gặp trước là ở hôn lễ nhưng lúc đó quá bận không chú ý kĩ, lần này mới chính thức tiếp xúc với Nguyên Nhạc. Cô rất thích Nguyên Nhạc, bởi vì cậu ngây thơ đơn thuần, dễ dàng gợi lên tình mẹ trong cô.
Lâm Cảnh dẫn hai vị khách đi thăm quan căn nhà mới của họ, lúc đến phòng ngủ, nhìn thấy bộ chăn ga gối đệm màu đỏ thuần, Lý Đông Minh với La Tinh Tinh hiểu ý cười cười, Lâm Cảnh da mặt mỏng, có hơi xấu hổ vội xoay người dẫn khách qua phòng làm việc.
Bữa tối Lâm Cảnh hầm một nồi canh xương, xào hai món ăn, rồi gọi thêm mấy món ở quán ăn, còn mở hai chai vang đỏ uống chiêu đãi với Lý Đông Minh.
Trên bàn ăn Nguyên Nhạc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Cảnh, Lâm Cảnh bóc vỏ tôm, gắp cánh gà cho cậu, cậu cười híp mắt nói với anh: “Cám ơn anh ạ.”
Lâm Cảnh cưng chiều nhìn cậu: “Ăn từ từ thôi, muốn ăn gì thì bảo anh”.
Thật ra La Tinh Tinh còn là một hủ nữ thâm niên, trước đó nghe Lý Đông Minh nói Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc là một đôi nên cô vẫn luôn rất tò mò về họ, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, còn nhìn thấy hai người tương tác với nhau trên bàn ăn thế này, cô không nhịn được lộ ra nụ cười ngây ngô của bà mẹ già.
Lý Đông Minh ngồi bên nhìn cái dáng cười ngốc của cô thì rất là cạn lời: “Anh phục hủ nữ các em thật đấy.”
Rồi quay đầu nói với Lâm Cảnh: “Chú nói xem con gái giờ sao thế không biết? Sao ai ai cũng hủ hết vậy? Dạo này có bộ phim đam mỹ chiếu mạng khá là hot, tên gì ấy nhỉ, à đúng rồi! Là《Nguyệt Đường》, một mình cô ấy xem là được rồi, còn bắt anh phải xem cùng nữa chứ.”
“Phim hay nên mới gọi anh cùng xem mà”, lý do của La Tinh Tinh vô cùng chính đáng.
Mấy bữa nay bộ phim《Nguyệt Đường》phát sóng liên tục chiếm hotsearch trên weibo, hot đến mức ngay cả Lâm Cảnh vốn không hay xem phim cũng biết. Anh nhớ tới mấy cô sinh viên trong lớp cũng suốt ngày cười cười lắc lắc đầu, thế giới của hủ nữ thật khó hiểu.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Lý Đông Minh nhớ tới một chuyện: “Bình thường chú đi làm thì em trai ở nhà một mình à?”
“Đúng vậy”, Lâm Cảnh gật đầu nói, “Có lúc cũng sẽ dẫn lên lớp, cho em ấy ngồi bàn cuối phòng học.”
“Chú có từng nghĩ để em ấy đi làm không?” Lý Đông Minh nghĩ ngợi, “Nè, anh thấy có thể để em trai tới làm trong ‘Sơ Ngữ’ ở phố Tây được đấy, trong tiệm có mấy việc đơn giản em trai nhất định làm được, như là làm bánh thủ công, cho bánh mì vào túi đựng các kiểu ấy.”
“Ý kiến hay!” La Tinh Tinh cũng gật đầu tắp lự, nói với Lâm Cảnh: “Cửa hàng ở phố Tây cũng nằm trên đường anh đi làm về, rất thuận tiện.”
Nguyên Nhạc chuyên tâm gặm cánh gà của cậu, không nghe thấy mấy người Lâm Cảnh đang nói gì.
Lâm Cảnh có chút động tâm, nếu như có thể, anh cũng hy vọng Nguyên Nhạc được ra ngoài, có trải nghiệm phong phú hơn, anh đặt đũa xuống, đưa tay sờ bả vai cậu, Nguyên Nhạc dừng ăn, nhìn anh chăm chú.
Lâm Cảnh nhìn vào đôi mắt cậu: “Nhạc Nhạc muốn đi làm không? Có muốn đến cửa hàng bánh mì của anh Đông Minh làm không? Là cửa hàng chúng ta hay vào mua bánh ngọt ấy, Nhạc Nhạc có nhớ không?”
“Đi làm?” Nguyên Nhạc chớp mắt, không hiểu lắm, hỏi: “Đi làm thế nào ạ? Nhạc Nhạc có thể đi làm ạ?”
“Ừ”, Lâm Cảnh nói với cậu, “Chỉ cần Nhạc Nhạc muốn thì em cũng ó thể đi làm được.”
Nguyên Nhạc hưng phấn gật đầu: “Muốn đi làm, Nhạc Nhạc muốn đi làm!”
Lâm Cảnh trịnh trọng nói cám ơn với hai người Lý Đông Minh.
Lý Đông Minh tức giận lườm anh: “Anh em với nhau, chú nói vậy là sao? Cứ quyết định thế nhé, em trai muốn đến lúc nào cũng được, buổi sáng đi làm chú đưa em ấy tới, tan làm thì đón về, thời gian làm việc của em trai cứ theo chú đi, chú được nghỉ em ấy cũng được nghỉ.”
Lâm Cảnh cảm thấy ấm lòng, không nói thêm gì nữa, tấm lòng của Lý Đông Minh, anh sẽ nhớ kĩ.
Hôm nay Lý Đông Minh rất vui, người anh em vẫn luôn lẻ bóng của hắn rốt cuộc đã có gia thất rồi, hắn uống nhiều rượu hơn cả Lâm Cảnh, lúc về La Tinh Tinh phải lái xe.
Sau khi hai người Lý Đông Minh đi rồi, Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc phải dọn dẹp một lúc mới xong phòng bếp.
Sau đó bọn họ ngồi xem hoạt hình, Nguyên Nhạc thỉnh thoảng cười khanh khách, còn Lâm Cảnh hình như có chút bồn chồn.
Một lát sau, Lâm Cảnh đứng dậy đi vào phòng, anh cầm ra một cái hộp nho nhỏ đưa cho Nguyên Nhạc, anh cầm điều khiển nhấn nút tạm ngừng tivi, có chút căng thẳng bảo Nguyên Nhạc mở hộp ra xem.
Nguyên Nhạc tò mò mở hộp, bên trong có hai cái vòng nhỏ màu bạc.
Nửa tháng trước, Lâm Cảnh lén đo kích cỡ, sau khi tan làm anh đã đến trung tâm thương mại mua.
Hôm nay cuối cùng có thể lấy ra được rồi, Nguyên Nhạc ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh, anh dịu dàng hỏi cậu: “Nhạc Nhạc đoán xem đây là gì?”
Nguyên Nhạc cầm cái vòng con con ra nhìn, mắt trợn to: “Là nhẫn! Là nhẫn hả anh?”
Nguyên Nhạc từng thấy nhẫn trên tivi, lúc anh Đông Minh kết hôn cũng có. Nhưng cậu cũng không chắc lắm nên nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh gật đầu khen cậu: “Ồ, Nhạc Nhạc nhà ta thông minh thật, Nhạc Nhạc một chiếc, anh một chiếc, có được không?”
Nguyên Nhạc nghĩ một chút rồi nghiêng đầu hỏi: “Anh ơi, chúng ta đang kết hôn ạ?”
Lâm Cảnh cong khóe miệng: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc có muốn kết hôn với anh không?”
Nguyên Nhạc cũng cười lên, gật đầu chắc nịch: “Muốn ạ!”
Lâm Cảnh có chút run rẩy cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn, trịnh trọng đeo vào ngón áp út tay trái cho Nguyên Nhạc, sau đó đưa tay trái mình ra, cũng dạy cho cậu đeo nhẫn lên ngón áp út của mình.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Lâm Cảnh không kìm lòng được ôm lấy Nguyên Nhạc, hôn nhẹ lên tai cậu, nói: “Nhạc Nhạc, em có biết anh yêu em không?”
Nguyên Nhạc cũng ôm lại anh: “Yêu?”
Lâm Cảnh giải thích: “Yêu chính là vô cùng vô cùng thích.”
Nguyên Nhạc nghĩ một chút rồi nói: “Vậy Nhạc Nhạc cũng yêu anh!”
Lâm Cảnh ôm chặt cậu hơn, cảm thấy có một dòng nước ấm dường như đang chạy thẳng lên hốc mắt, nếu không sao mắt anh lại có ánh lệ thế này.
Sau khi Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc tắm xong, hai người thay bộ quần áo ngủ mới rồi nằm lên chiếc giường mới màu đỏ.
“Nhạc Nhạc”, Lâm Cảnh ôm Nguyên Nhạc dịu dàng hỏi cậu, “Em có biết sau khi kết hôn rồi thì phải làm gì không?”
Nguyên Nhạc chớp mắt một cái, nhìn Lâm Cảnh hỏi: “Làm gì ạ?”
Lâm Cảnh hướng dẫn từng bước: “Phải động phòng”.
Nguyên Nhạc nghe mà không hiểu: “Động phòng là gì thế ạ?”
Lâm Cảnh xoay người đè nhẹ lên người Nguyên Nhạc, hôn cậu hạ giọng nói: “Để anh dạy em”.
Cho tới tận hôm nay Lâm Cảnh mới biết được dục vọng của bản thân lại có lúc mãnh liệt như vậy, thiếu chút nữa anh không khống chế được mình mà muốn thêm lần nữa, cũng may lý trí vẫn luôn nhắc anh rằng đây là lần đầu của Nguyên Nhạc, khó khăn lắm anh mới dừng xe lại được.
Sau khi lau rửa đơn giản, Nguyên Nhạc đã chìm vào mộng đẹp, còn Lâm Cảnh vẫn hưng phấn không ngủ được.
Hôm nay là một ngày trọng đại, anh và Nguyên Nhạc trở thành gia đình, trong thế gian ồn ào náo động này, anh không còn là kẻ cô độc, lẻ bóng một mình nữa, anh có nhà, có người mình yêu.
Lâm Cảnh nghĩ tới cuộc sống sau này của bọn họ.
Vốn dĩ anh sợ trong lúc đi làm, Nguyên Nhạc ở nhà một mình sẽ cô đơn, muốn cho cậu nuôi một con chó nhỏ, giờ nếu để Nguyên Nhạc đi làm ở ‘Sơ Ngữ’, vậy kế hoạch nuôi chó tạm thời gác lại đã, chờ sau này Nguyên Nhạc không đi làm nữa, hoặc khi hai người họ già rồi thì nuôi.
Nhưng chuyện xe cộ thì không thể chờ được, mai có thời gian vẫn nên đi xem một chút, có xe rồi tự anh đi đưa đón Nguyên Nhạc sẽ tiện hơn, nuôi trẻ con ấy mà, cứ không nhịn được mà muốn cho nó cuộc sống tốt nhất.
Giờ đương nhiên vẫn là thế giới của hai người, nhưng qua năm sáu năm nữa, hoặc bảy tám năm nữa đi, có cơ hội vẫn phải nhận nuôi một đứa trẻ.
Trước kia Lâm Cảnh chưa bao giờ cảm thấy anh cần một đứa trẻ, không phải anh không thích trẻ con, chỉ là không cảm thấy cần có người bên cạnh. Giờ có Nguyên Nhạc rồi, anh nguyện ý làm một người cha tốt, vì Nguyên Nhạc mà nuôi dạy tốt một đứa trẻ, tương lai nếu anh có thể sống lâu hơn Nguyên Nhạc, đó đương nhiên là chuyện tốt, chỉ sợ nhỡ may anh lại đi trước thì anh cũng phải bảo đảm cho cuộc sống của cậu.
Vẫn nên phải cố gắng sống lâu một chút mới được, Lâm Cảnh bắt đầu lên kế hoạch dưỡng sinh. Thân thể là tiền vốn cách mạng, câu nói này vô cùng có đạo lý.
Cũng không biết đến lúc nào trong nước mới hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, anh thật muốn đi nhận giấy với Nguyên Nhạc quá. Mấy năm nay sự bao dung của mọi người với tình yêu đồng giới ngày càng cao, có lẽ khả năng sẽ rất lớn, hy vọng ngày đó đến nhanh lên, anh không chờ được nữa rồi.
Buổi tối hôm nay, Lâm Cảnh cứ cười khúc khích suy nghĩ lung tung, một lúc lâu sau, anh mới chỉnh lại tư thế, hôn cục cưng trong ngực rồi mới hài lòng ngủ.