Chương : Hành thi đang sợ hãi
Sau hàng nghìn năm say ngủ, mặc dù không có ý thức nhưng cái cảm giác cô đơn khắc sâu tâm khảm ấy lại khiến cho Nho Nhỏ nhớ mãi, Nho Nhỏ không thích cái cảm giác ấy, sau này không muốn phải trải qua cảm giác đó nữa!
Cảm xúc của Nho Nhỏ như truyền sang người của Bắc Minh Vân, cô ta đau lòng ôm lấy Nho Nhỏ: “Đứa trẻ ngoan, em kể cho chị nghe, rốt cuộc năm đó em đã phải trải qua những gì chứ!”
Chắc do thời gian ngủ đã quá lâu rồi, Nho Nhỏ nghiêng nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại những kí ức từ rất lâu trước đây! “Nho Nhỏ còn nhớ Hoàng đế thúc thúc cho Nho Nhỏ ăn một thứ gì đó ngon lắm, sau đó Nho Nhỏ thấy buồn ngủ rồi ngủ luôn mất rồi! Nho Nhỏ cảm thấy ngủ một giấc lâu ơi là lâu, ở đó cũng chỉ có mình Nho Nhỏ, lạnh rồi không có ai ôm, cũng không có ai trò chuyện, Nho Nhỏ cô đơn lắm!”
Trong lúc nói chuyện, Nho Nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy không biết tự khi nào rớt xuống hai hàng lệ: “Nho Nhỏ không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, Nho Nhỏ thích chị lắm, Nho Nhỏ muốn ở cùng với chị “Nho Nhỏ ngoan! Sau này chị ở đâu thì Nho Nhỏ ở đó có được không nào?” “Vâng!”
Nho Nhỏ nặng nề gật đầu rồi cười lên, nụ cười ấy thuần khiết biết bao, rạng rỡ biết bao, nếu như không tính làn da giống như da của người đã mất ấy Nho Nhỏ hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, không thể tranh cãi!
Một lúc sau, Nho Nhỏ nằm trong lồng ngực Bắc Minh Vân phát ra một âm mũi nhẹ, Bắc Minh Vân cẩn thận đặt Nho Nhỏ xuống giường, đắp chăn Nho Nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đóng lại cửa “Sao rồi?”
Diệp Phùng, Trần Vũ và những người khác ở bên ngoài đợi, vừa nhìn thấy Bắc Minh Vân ra liền hỏi. “Suỵt! Nói nhỏ một chút, Nho Nhỏ ngủ rồi, chúng ta đến phòng khác nói chuyện!”
Vài người bọn họ tìm đến một căn phòng không người, lúc bấy giờ Lục Minh Vân mới bắt đầu nói: “Nho Nhỏ ngủ rồi, mặc dù tôi không biết trước đây Nho Nhỏ đã phải trải qua những gì, nhưng hình như em ấy rất kháng cự với những chuyện xảy ra trước đây, hiện giờ em ấy rất bám tôi!” “Đúng rồi, Trương Thành Quân, thân thể của Nho Nhỏ sao rồi?” “Trước đây khi Nho Nhỏ còn hôn mê, tôi đã kiểm tra cho Nho Nhỏ, nói thật, Nho Nhỏ không còn là người nữa rồi!” “Anh có ý gì?” “Tôi thấy trong cơ thể của Nho Nhỏ không có bất cứ một đặc điểm nào của người sống cả “Làm sao có thể như vậy được!” Bắc Minh Vân đột nhiên từ đầu bước ra phản đối: “Mặc dù, bề ngoài của Nho Nhỏ có một chút không giống người bình thường thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được Nho Nhỏ vẫn còn sống, có máu có thịt có tình cảm! Tại sao lại không phải là người sống cơ chứ!” “Bắc Minh cô nương! Trước hết thì cô đừng lo lắng, Hàn mỗ tôi không hề nói Nho Nhỏ là một người chết, tôi chỉ nói trong người Nho Nhỏ không có các đặc trưng của người sống!” “Ôi chao, ông chủ Trương à, ông đừng lòng vòng nữa, cái gì mà người chết người sống, đừng nói những từ ngữ học thuật như vậy nữa, rốt cuộc là Nho Nhỏ bị làm sao?” “Mọi người đã từng nghe về zbie chưa?” “Zbie?” “Tình huống của Nho Nhỏ cũng tương tự như zobie, điểm khác biệt chính là Nho Nhỏ vẫn còn hơn zobie chán, còn về việc tại sao lại có hiện tượng này tôi cũng không thể nói rõ ràng được, còn nguyên nhân cho sự bộc phát bệnh của Nho Nhỏ tôi tạm thời cũng chưa tìm ra được!” “Vậy đối với tình trạng của Nho Nhỏ thì bao giờ lại phát bệnh lần nữa?” “Cái này thì tôi cũng không rõ nữa!” “Ông chủ của thế gia Trọng Thiên, thần y vừa chữa bệnh vừa chữa độc vậy mà một hỏi ba không biết?”
Trương Thành Quân ngại ngùng cười: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình trạng như của Nho Nhỏ, thế nên..” “Thế nên, bất kể là trên phương diện nào, cũng phải thông qua nhà họ Dương, nhất định phải nắm bắt cơ hội Trần Vũ đột nhiên nói: “Đầu tiên, mục đích đầu tiên của chúng ta là vì nhà họ Dương, mà sự phát bệnh không định kì của Nho Nhỏ chính là một tai họa ngầm, thế nên trước khi Nho Nhỏ lại phát bệnh chúng ta phải giải quyết triệt để vụ này!” “Tiếp theo, suy cho cùng nhà họ Dương cũng là gia đình của Nho Nhỏ, biết đâu chúng ta có thể tìm được manh mối gì có thể giúp Nho Nhỏ tìm cách thì sao!” “Cuối cùng, mục đích chúng ta đến nhà họ Dương để làm gì?” “Có hai mục đích, một là điều tra thái độ của nhà họ Dương với Thánh giáo, và đại diện cho nhà họ Hàn, yêu cầu nhà họ Dương tiếp tục làm việc cho cụ tổ nhà họ Hàn!”
Bắc Minh Vân tiếp tục nói: “Người có y thuật giỏi nhất đương nhiên chính là vị cụ tổ này, lùi lại cả mười nghìn bước mà nói, trong cả cái thiên hạ này, người có y thuật tốt nhất cũng chỉ có vị cụ tổ này, vì vậy nếu nhờ được cụ tổ nhà họ Hàn cứu giúp cũng đồng nghĩa với việc Nho Nhỏ sẽ được cứu!”
Mối quan hệ trong câu chuyện này, những người thông minh ở đây vừa nghe đã hiểu, Diệp Phùng nhanh nhẹn nói: “Bây giờ đi luôn hả? Nho Nhỏ vừa mới ra khỏi động kia, không cho Nho Nhỏ nghỉ ngơi một thời gian hả?” “Không còn thời gian nữa rồi! Bây giờ lập tức xuất phát. Bên này Nho Nhỏ không thể chuyển đi được, nhà họ Hàn bên đó e rằng cũng không thể kéo dài thêm thời gian được nữa!”
Mấy người bàn luận một lúc quyết định không ở lại Lạc Thành lâu, khi họ một lần nữa đến núi Đại Lương, Nho Nhỏ nằm trên người Bắc Minh Vân hiếu kì nhìn xung quanh! “Chị ơi, đây là nơi nào thế?” “Nho Nhỏ đừng sợ! Đây ấy hả, đây là… là nhà của một người bạn, Nho Nhỏ ấy mà, có khi cũng quen biết người bạn này của chị đó!” Nho Nhỏ lắc cái đầu nhỏ: “Nho Nhỏ không sợ, nơi này em thấy có chút cảm giác quen thuộc
Diệp Phùng và Trần Vũ bốn mắt nhìn nhau, cảm giác quen thuộc, có lẽ đây chính là thứ tình cảm từ huyết mạch, cho dù bao nhiêu năm trôi qua cũng không thay đổi!
Đoàn người đến bãi tha ma, Diệp Phùng vừa bước một chân vào, bỗng nhiên có một hành thi vốn dĩ được chôn sâu dưới đất ngước đầu lên, Diệp Phùng nặng nề vẫy tay với Bắc Minh Vân: “Mang đứa trẻ kia lại đây!” “Diệp Phùng, Nho Nhỏ. “Mang lại đây!”
Đối mặt với mệnh lệnh không thể từ chối của Diệp Phùng, Bắc Minh Vân ôm Nho Nhỏ cẩn thận tiến về phía trước, Trần Vũ và Trương Thành Quân cũng tự nhiên mà bảo vệ ở hai bên, đối diện với những hành thi khủng bố, Bắc Minh Vẫn nhẹ nhàng an ủi Nho Nhỏ: “Nho Nhỏ đừng sợ, nếu như Nho Nhỏ sợ thì nhắm mắt lại…”
Bắc Minh Vân vẫn chưa nói xong mấy lời dặn dò, đột nhiên mắt mở to ra, mắt chỉ thấy những hành thi nhe nanh múa vuốt vừa nhìn thấy Nho Nhỏ lại trông như vừa nhìn thấy đồ vật gì đáng sợ lắm, cổ họng phát ra từng trận gầm gử, những hành thi dưới chân ấy vậy mà chầm chậm rút lui rôi!
Đúng vậy! Chính là rút lui rồi! Vốn dĩ là những xác chết không có ý thức, ấy vậy mà cũng hiểu thế nào là đáng sợ? “Hình như hành thi sợ Nho Nhỏ?”