Cậu chủ sang trọng nhất thời lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra tư thế như là rất do nhã, một bước tiến lên phía trước, chắp tay với Hà Tố Nghi: “Cô gái này, gió ở ngoài rất lớn, khiến cô mệt mỏi rồi, mong cô thông cảm cho…
Hà Tố Nghi nhìn anh ta một cái, tuy là không quen cậu chủ này, lập tức khách khí nói: “Cậu chủ khách sáo rồi, chuyện công còn đó, Tố Nghi có thể hiểu được!”
Tố Nghi? Đây là tên của cô sao? Tên thật đẹp như người cô vậy, người cũng rất ngọt ngào. “Tôi quên tự giới thiệu, cậu chủ đây chính là con của nhà họ Hạ một trong mười dòng họ lớn, Hạ Chúc.”
Chuyện này, lúc này Diệp Phùng nếu lại cảm giác không ra điều gì, anh thật sự có chút đần độn rồi, anh tập trung lại tầm nhìn, phóng ra một tia nhìn đầy nguy hiểm ở trước mặt để sư tôi đây, lại dám ngấp nghé người phụ nữ của đế sư, cậu chủ lớn nhà họ Hạ thật sự xem Diệp Phùng tôi đây chết rồi hả? “Cậu chủ Hạ!” “Nếu như anh không kiểm tra, thì hãy chúng tôi rời khỏi đây, gió lớn khí trời lạnh, tôi không có thời gian, ở đây lãng phí sức lực với anh đâu!”
Nghe thấy giọng điệu khó chịu của Diệp Phùng, Hạ Chúc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút không vui, mình đường đường là cậu chủ của nhà họ Hạ, ở đây cùng anh ta, đó là vinh dự của anh ta, là nể anh ta ba phần sỉ diện rồi, còn tự coi mình là nhân vật lớn hay gì? Bất kệ nó là thân phận gì, ở đây là Hải Tộc, đây là bầu trời của mười đại gia tộc
Hạ Chúc hít một hơi thật sâu, chẳng qua anh ta không muốn ở trước mặt của Tổ Nghi tỏ ra quá bất lịch sự, chỉ trong nháy mắt, nhếch miệng cười nhẹ một cái: “Cô gái xinh đẹp như thế, đương nhiên tôi đây sẽ không suy nghĩ điều gì không hay rồi, sẽ lập tức cho đi!”
Hạ Chúc nhẹ nhàng vun tay một tay, những chiếc thuyền trước mặt lập tức né ra, Hạ Chúc cười một cái với Hà Tố Nghi: “Nếu như cô gái xinh đẹp đây là người của nhà họ Đỗ, chắc hẳn cũng sẽ ở lại nhà họ Đỗ mấy ngày, lúc rảnh rỗi, tôi đây sẽ đến thăm nhà họ Đỗ, vẫn mong cô nể mặt tiếp đãi!”
Nói xong câu này, Hạ Chúc cũng không đợi Hà Tố Nghi nói gì, nhảy người một cái, đã rời khỏi chiếc thuyền của Diệp Phùng, Hà Tố Nghi nhíu mày lại, rất lâu sau đó, nhìn Diệp Phùng nói: “Anh ta như vậy có phải là đã để ý đến em rồi hay không?”
Diệp Phùng mạnh bạo kéo cơ thể của Hà Tổ Nghi về phía mình, giọng điệu không mấy thiện cảm nói: “Động lòng rồi hả?”
Hà Tố Nghi hi hi cười một cái, con người đảo một vòng, nghịch ngợm cười nói: “Đúng đó đúng đó, một chàng trai tuấn tú như thể có thân phận địa vị, đương nhiên là động lòng rồi.”
Tuy biết Hà Tổ Nghị là đang trêu chọc, nhưng Diệp Phùng vẫn là đặc biệt không vui nhìn cô, ảnh mắt lộ ra một tia hung ác: “Em dám?” “Ha ha.” Hà Tố Nghi dường như vô cùng hưởng thụ sự ghen tuông của Diệp Phùng, cô vùi cái đầu nhỏ của mình vào lòng anh: “Vậy anh còn hung dữ với em!” “Diệp Phùng, anh nhìn thấy chưa, em đây là người mà ai cũng muốn giành lấy đó, nếu anh đối xử không tốt với em, em sẽ đi tìm người khác đó nha!”
Diệp Phùng không nói gì, vội vàng ôm lấy cô, trong lòng lại âm thầm nói, tìm người khác ư? Hà Tố Nghi, cả đời này, em đừng mong có cơ hội đó!
Bất luận là sống hay là chết, cả đời này của em định sẵn sẽ được Diệp Phùng anh đây đóng dấu rồi!
Đưa mắt nhìn họ rời đi, Hạ Chúc cong môi lên, nở ra một nụ cười điềm đạm, hai người hầu bên cạnh, đương nhiên biết tính cách của cậu chủ nhà mình, một trong hai người đó không hiểu nói: “Nếu như cậu chủ đã nhìn trúng cô gái ấy, tại sao còn để cô gái ấy rời đi?” “Đúng đó, dựa vào địa vị của cậu chủ, cái tên đàn ông kia, còn dám nói nửa chữ không hay sao?” Trong mắt của hai người giúp việc đều lộ ra rõ vẻ khó hiểu, ở trên biển xưng vương quen rồi, họ tự cho là mình đương nhiên có cái đặc quyền ưu việt, Hạ Chúc khẽ lắc đầu: “Không thể nói như thế, người đẹp như vậy, những thứ tầm thường xoàng xĩnh có thể so sánh được?” “Nếu đã đến Hải Tộc, tôi đây sao có thể có lý do bỏ qua chứ? Chỉ bất quá, đối với người con gái này tôi có cảm giác đặc biệt lắm, chỉ khi cô ta cam tam tình nguyện bò lên giường của tôi thì tôi mới có cảm giác chinh phục!” “Sắp xếp người canh chừng ở nhà họ Đỗ, tôi muốn biết đám người này rốt cuộc có thân phận gì!” “Dạ vâng!”
Ánh mắt Hạ Chúc sâu kín, chờ đi người đẹp, đến Hải tộc rồi, cô sẽ biết cái gì gọi là khí chất cao quý thật sự, vượt xa cái tên quê mùa mà bên cạnh cô có thể so sánh được!
Sau khi chạy qua tử thần cản đường, dù là trong đêm tối, nhưng từng hòn đảo, cùng từ từ như ẩn như hiển ra, Hà Tố Nghi có chút tò mò nhìn Khổng Hàm Tuấn nói: “Ông ngoại, ông và bà ngoại quen nhau như thế nào ạ?”
Khổng Hàm Tuấn than thở một hơi, trong đầu giống như lại nhớ về những hình ảnh năm xưa. “Khi ông ngoại còn trẻ, vì muốn đi sâu vào nghiên cứu học thuật, đi khắp trời đất, ngày hôm đó, tại thành Phụng Thiên, ông đã gặp bà ngoại của cháu” “Mà thời gian đó, cũng đang vào mùa này, tháng chạp trời đông giá rét, bà ấy ở trên đảo, hôn mê bất tỉnh, ông đã cứu bà ấy, tận tâm chăm sóc, mấy ngày sau, bà ngoại cháu tỉnh dậy, nhưng lại quên hết mọi chuyện, nhà ở đâu, người thân còn những ai đều không nhớ, đối mặt với một cô gái yếu ớt như vậy, ông làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ, thể là, liền dẫn theo bà ấy đi khắp nơi trên thế giới, dạy học khắp nơi, lần đi đó đã đi hết nửa năm. ” “Mà trong nửa năm đó, bà ngoại cháu vẫn không thể khôi phục được ký ức, trong thời gian ở kề cận bên nhau, ông cũng từ từ yêu bà ngoại của cháu” “Sau nửa năm, ông quay về nhà họ Khổng, báo cho các bậc cha chủ trong dòng họ muốn kết hôn cùng bà ngoại của cháu, dựa vào danh vọng lúc đó của ông, vợ con của ông đương nhiên cũng phải xuất thân con nhà nho và là con của vợ chính thức, bà ngoại cháu là một cô gái mồ côi, nên mọi người cho là không xứng đáng bước vào nhà họ Khổng!” “Nhưng mà, lúc đó cũng vì yêu quá sâu đậm, ông và các bậc cha chủ trong dòng họ đã cãi nhau, không phải là bà ngoại châu thì ông sẽ không lấy, bất lực trước việc ông là con một nhà họ Khổng, dưới sự bức ép hết lần này đến lần khác của ông, các bậc cha chủ trong nhà chỉ đành thỏa hiệp, thế là, ông và bà ngoại cháu tổ chức đám cưới, mấy năm sau thì sinh ra mẹ của cháu!” “Nhưng mà, cũng chính vào lúc sau khi mẹ cháu mất, ông mới biết được thân phận thật sự của bà ngoại cháu, năm đó hôn mê không tỉnh, suýt nữa trở thành người thực vật, một nhóm người tự nhận là người nhà của bà ngoại cháu đến nhà họ Khổng đòi người, lúc đó ông mới biết, bà ngoại của cháu lại là người đến từ Hải tộc”