Chương
“Đế… Đế Sư Diệp?”
Mạc Hành Chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, khi thực sự nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Phùng, cái gọi là thanh khiết liêm sỉ của Mạc Hành Chỉ cũng chỉ là cái rắm, nhất là dưới sự ngầm đồng thuận của Khổng Hàm Tuấn, uy danh của Diệp Phùng, trong toàn bộ học viện Thiên Cơ cũng không ai có thể cạnh tranh được !
“Trưởng lão Mạc, mới sáng sớm mà ngài đã định đi đâu?”
Hoàng Thanh Triều bước đến từ bên cạnh Diệp Phùng và hỏi với một nụ cười trên môi.
HỒ, lão đây có học sinh mở học viện ở thành Phụng Thiên. Mấy ngày trước gọi điện thoại cho ta nhờ lão đây đến đó giúp đỡ vài ngày. Mấy ngày nay vừa hay rảnh rỗi liền chuẩn bị đi đến đó một chuyến.”
“Thì ra là vậy, nhưng chỉ có điều, hiện tại trưởng lão Mạc khó có thể rời đi được nữa!”
Trái tim Mạc Hành Chỉ run lên, nhưng vẻ mặt lại giả bộ khó hiểu: “Thanh Triều nói như vậy có ý gì?”
“Hà Tố Nghi ở đâu?”
Hoàng Thanh Triều tính tình tốt, nhưng Diệp Phùng tính tình thì làm sao mà tốt như vậy được, anh không chịu được việc hỏi han dài dòng của Hoàng Thanh Triều, và nói thẳng: “Người mà ông đang hợp tác là ai?”
Cảm nhận được sát ý xấu xa ngút trời, Mạc Hành Chỉ, một người xuất thân từ nghiệp cầm bút, không thể chịu được khí thế như vậy, ông ta lùi lại vài bước, kinh hãi nhìn Diệp Phùng, cổ trấn tĩnh tâm trí: “Đế Sư Diệp, lệnh bà mất tích, lão già tôi đây hiểu được tâm trạng của anh, nhưng chuyện này không liên quan gì đến lão già này cả. Dù giữa chúng ta có một số mâu thuẫn nhỏ nhưng đây không phải là bằng chứng cho thấy lão già này sẽ ra tay với lệnh bà được!”
“Lục soát!”
Diệp Phùng cũng lười nói chuyện vớ vẩn với ông ta liền trực tiếp ra lệnh! “Đợi một chút!”
Mạc Hành Chỉ rống lên, dang tay chặn đám người, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ và tức giận: “Diệp Phùng! Đừng có mà ức hiếp người quá đáng!”
“Lão già tôi đây nể tình vợ của anh đang mất tích, nên liên tục nhún nhường, viện trưởng nhân từ, cho phép anh điều tra vụ án ở học viện Thiên Cơ, nhưng, nhìn xem anh đã khiến cho học viện Thiên Cơ thành ra cái gì!” “Đây là nhà của học sinh, không phải nơi đồ tể hoành hành của anh!”
“ão già này từ nhỏ đã đọc sách hiền triết, rèn luyện tư cách làm một người quân tử? Làm sao lại có thể làm những việc trái với đạo lý như vậy? Diệp Phùng, anh đừng có mà được nước lấn tới, nếu không đừng trách lão già này vạch hết tội trạng của anh cho khắp mọi người. “
Giọng nói của Mạc Hành Chỉ rất lớn, chỉ trong chốc lát đã thu hút vô số học sinh tụ tập lại, sau nghe được lời nói của ông ta, tất cả học sinh đều cảm thấy đồng tình.
Những người đang theo học tại học viện Thiên Cơ luôn tự hào mình là học giả, nhưng hai ngày nay, sự kiêu ngạo của họ đã bị đám học trò của Đế Sư chà đạp, và sự bất mãn của họ với Diệp Phùng, đã tích tụ đến cực điểm rồi!
Rất nhiều học sinh tụ tập, càng ngày càng nhiều hơn. Rồi không biết là ai hét lên: “Cút khỏi học viện Thiên Cơ!” Sau đó, các học sinh lần lượt đáp lại, nhất thời, sáu chữ “cút khỏi học viện Thiên Cơ” vang vọng khắp bầu trời. !
Diệp Phùng sắc mặt u ám, chậm rãi xoay người, đối mặt với rất nhiều học sinh, trong đáy mắt ngập tràn sự chết chóc, tất cả học sinh đều im lặng, thân hình bất giác không khỏi lui về phía sau mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị. Có học sinh dạn dĩ quyết định đứng tiến lên, không lui ra ngoài, nhìn Diệp Phùng cứng đầu nói: “Đây là học viện của chúng ta, lũ khốn nạn, cút khỏi học viện Thiên Cơ!”
“Hỗn xược!”
Vương Khinh Lâm sắc mặt lạnh lùng, kẻ nào dám xúc phạm Diệp Phùng thì đều phải chết!
“Các người mới hỗn xuọc! Dưới chân thánh nhân, người làm thầy là tổn quý nhất. Đám các người không hiểu đạo lý, công bình, liêm chính thì lấy tư cách gì để khoe khoang ở đây?”
“Anh có năng lực giết tôi, giết tôi đi, mấy chục triệu học giả đứng lên. Anh một tay che trời cũng không thể được!”
“Đúng! Còn cái gì mà Đế Sư chứ, anh là đồ tể, không xứng với danh nghĩa thầy giáo chút nào!”
Những lời mà học sinh nói ra lập tức khơi dậy máu nhiệt huyết trong lòng mọi người, người có học luôn kiêu ngạo, trong lòng thật sự không sợ chết, ánh mắt Vương Khinh Lâm lập tức trầm mặc, tay cầm dao khẽ siết thật chặt!
Chỉ là một đám học giả yếu đuối, hàng trăm người không đủ để anh ta chém, nhưng anh thực sự không dám động thủ. Họ không chỉ đại diện cho chính mình, họ đại diện cho Học viện Thiên Cơ, và tất cả các học giả của thế giới, nếu thật sự ra tay với bọn họ, một mình anh ta chết đi cũng không sao, quan trọng nhất chính là thầy giáo của anh ta nhất định sẽ lâm vào cảnh giới vạn người phỉ nhổ, đến lúc đó, đi khắp nơi cũng khó có đất dung thân!
Mạc Hành Chỉ khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười, được rồi! Rất tốt! Cứ để mọi chuyện nổ ra như thế này! Diệp Phùng nếu như muốn đấu với ông ta thì trước hết hãy dẹp bỏ đám học sinh ghét mình trước mặt.
“Hãy ngăn chúng lại và tiếp tục tìm kiếm!”
Lời nói nhàn nhạt của Diệp Phùng truyền đến, những người khác liền nhận lệnh, lập tức dựng lên một bức tường người trước sân, những lưới kiếm dài đã được tốt ra khỏi vỏ, bên ngoài nhuộm những tia sáng lạnh, giống như một bức tường toàn vũ khí. Những lưỡi kiếm lạnh lùng đối mặt với học sinh! “Tìm kiếm!”
Trên mặt Mạc Hành Chỉ nở nụ cười cứng ngắc: “Diệp Phùng, anh thực sự dám dùng dao kiếm với các học giả hay sao? Lẽ nào anh không sợ sự công kích của tất cả mọi người?”
Diệp Phùng lạnh lùng nói: “Mắt nào của ông nhìn thấy bản Đế Sư tôi dùng kiếm đối với học sinh vậy?”
“Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ bản Đế Sư cho người rút vũ khí, hướng lên trời cũng không thể được hay sao?”
“Đương nhiên, nếu người nào không để ý mà đụng phải đao, vậy thì chỉ có thể là lỗi của bản Đế Sư tôi rồi!”
“Ôm cây đợi thỏ thì cái cây có lỗi hay sao?” Nghe Diệp Phùng nghiêm túc nói ra lời ngụy biện này, Hoàng Thanh Triều cười thầm trong lòng, anh không ngờ rằng những lời ngụy biện xảo quyệt như vậy lại được Diệp Phùng nói ra một cách nghiêm túc như vậy, coi như chuyện đó là điều hiển nhiên. Thật lợi hại, anh ta tự nhận mình quả thật không có cách nào làm nổi!
“Anh, anh!”
Mạc Hành Chỉ bị chặn lại không nói nên lời, mặc dù cảm thấy những gì Diệp Phùng nói là sai nhưng anh thực sự không thể tìm ra lý do để bác bỏ điều đó!
“Lục soát!”
Bất chấp sự ngăn cản kịch liệt của Mạc Hành Chỉ, Sở Khuất Ly đã dẫn người vào phòng Mạc Hành Chỉ trong đáy mắt Mạc Hành Chỉ vụt qua một tia chết chóc, nhưng trên khuôn mặt anh ta lại là sự đau khổ và phẫn nộ vô hạn: “Diệp Phùng! Anh! Anh hôm nay đã làm nhục lão già này nhiều như vậy, lão già này thà chết để chứng minh mình vô tội! “
Sau đó, Mạc Hành Chỉ vừa xấu hổ vừa tức giận, lao về phía cây cột bên cạnh, nhưng thay vì cảm giác đau đớn như ông ta tưởng tượng, một sức mạnh nặng nề đã tóm lấy anh ta, quay đầu lại nhìn thì thấy trên vai ông ta có một đôi tay đang giữ chặt, không để cho ông ta nhúc nhích!
Diệp Phùng mặt lạnh lùng, có chết hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là nếu chuyện Diệp Phùng ép chết trưởng lão Thiện Đạo được lan truyền ra ngoài, và còn có người đổ thêm dầu vào lửa, ghen ghét thì danh tiếng của Diệp Phùng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đối với anh sẽ hại nhiều mà chẳng có lợi, miệng của quần chúng toàn bằng vàng. Địa vị của học viện Thiên Cơ từ trước đến nay được xây dựng là nhờ cái miệng và cái bút. Họ không chỉ biết trấn an đất nước mà có thể dùng tài ăn nói viết lách để dẫn dắt dư luận toàn xã hội!
“Thầy giáo! Tìm được rồi!” Sau một câu nói, Mạc Hành Chỉ mềm nhũn ngã xuống đất.