Chương
Diệp Phùng thuận thế cầm lấy, mở ra xem xét, liền thấy trên tay là một viên thuốc màu nâu!
Lúc này, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lựa chọn tin vào Bắc Minh Vân!
Nhưng mà, nhét viên thuốc nhỏ này vào trong miệng Thích Tùng Vân không phải chuyện nói liền có thể làm được, anh liếc mắt nhìn Thích Tùng Vân, người sau dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, hai mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào tay phải đang cầm viên thuốc của Diệp Phùng!
“Lên!”
Diệp Phùng nói đơn giản mà kinh khủng, lấy nhiều địch ít không phải phong cách của Diệp Phùng từ trước đến nay, thế nhưng đối mặt với đối thủ vô nhân tính này, không cần để ý nhiều quy tắc như vậy, quan trọng nhất là phải loại bỏ hắn trước đã!
Lính đánh thuê do Vương Khinh Lâm chỉ huy đã tập trung đi lên để kiềm chế Thích Tùng Vân.
Đôi mắt của Diệp Phùng sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm chuyển động của hắn, tìm kiếm sơ hở duy nhất Cạch! Trong lúc đó, hai tên lính đánh thuê liều chết ôm lấy cơ thể của Thích Tùng Vân, Vương Khinh Lâm nhân cơ hội từ phía sau bất ngờ siết cổ hắn, khi những tên lính đánh thuê khác thấy vậy, họ lao tới, tất cả đều từ bỏ tấn công và tập trung vào bao vây. Trong lúc nhất thời, cho dù Thích Tùng Vân có sức mạnh thần thông quảng đại, bị mười mấy người đàn ông to khỏe vây quanh, hành động cũng bị hạn chế!
Ngay tại lúc này!
Dưới chân Diệp Phùng điểm một chút, trường kiếm bay lên không trung xẹt qua một tia sáng bạc, mũi kiếm lạnh lẽo, nhưng mục tiêu không phải chỗ hiểm gì mà là miệng Tề Mặc!
Vụt!
Mũi kiếm nảy lên trước miệng Thích Tùng Vân, Thích Tùng Vân bị đau vô thức há miệng ra, mùi thối của thi thể phát ra nồng nặc!
Diệp Phùng không chút do dự, chỉ với một cái búng tay, viên thuốc đã chính xác rơi vào miệng hắn!
Gào! Thích Tùng Vân phát ra một âm thanh kinh động, đám lính đánh thuê vây xung quanh hắn đột nhiên cảm thấy bị chấn động mạnh từ trong ra ngoài, toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài!
Dáng người Diệp Phùng lay động, đứng ở đằng xa lạnh lùng nhìn mọi thứ.
Tiếng rống vang lên không bao lâu, cơ thể Thích Tùng Vân như bị rỗng ruột, hơi thở dồn dập, không còn dũng mãnh như trước nữa, hai chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất.
Bắc Minh Vân thở ra một hơi dài, cô ta đã đánh cược thành công rồi!
Diệp Phùng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn anh hùng thiên hạ một thời bây giờ lâm vào bộ dạng như vậy, có một tia tiếc nuối hiện lên sâu trong đáy mắt.
Lúc này Thích Tùng Vân mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mặc dù không có mắt nhưng Diệp Phùng có thể cảm nhận được cảm xúc mà hắn muốn biểu đạt lúc này.
“Giết … Giết tôi!” Từng là thế hệ anh hùng, vang danh thiên hạ, làm sao có thể chịu đựng được bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như này!
Với một tiếng thở dài khó nghe thấy kèm theo một tia sáng bạc, khóe miệng Thích Tùng Vân hơi nhếch lên một đường cong, sau đó cơ thể hắn ngã xuống đất, không còn âm thanh nào nữa.
Diệp Phùng cúi đầu nhìn thi thể của Thích Tùng Vân: “Tướng quân Thích, đi bình an!”
Tôi là để sư, là thầy thiên hạ! “Đem Thích ướng quân đi chôn cất đi!”
Dưới sự chỉ huy của Vương Khinh Lâm, đám lính đánh thuê bắt đầu thu dọn chiến trường, sau đó, Diệp Phùng đi về phía Bắc Minh Vân và trịnh trọng cúi đầu với cô: “Cô Bắc Minh, Diệp mỗ cảm on!”
Bắc Minh Vân đột nhiên có chút luống cuống: “Diệp…Diệp Đế Sư, không cần phải như vậy, tôi… Tôi cũng không giúp gì nhiều…”
Diệp Phùng lắc đầu: “Viên thuốc đó có giá trị rất lớn. Nếu không phải cô Bắc Minh hào phóng đem cho, thì hôm nay thắng hay bại vẫn là hai chuyện!
Bắc Minh Vân khẽ cắn môi: “Diệp để sư, dù sao thì cả hai chúng ta đều có chung một mục đích, đó là bảo vệ sự an toàn của người dân, không phải sao?”
Diệp Phùng sửng sốt một lúc, nhìn khuôn mặt cương nghị và xinh xắn trước mặt, anh cười: “Cô Bắc Minh, tôi rất vui khi được làm bạn với cô!”
Bắc Minh Vân sửng sốt, có chút khó tin: “Diệp … Diệp Đế sư, anh coi tôi là bạn bè sao?”
Diệp Phùng cười ha ha: “Chúng ta không phải đã là bạn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt sao?”
Bắc Minh Vân cũng cười, và đột nhiên dí dỏm nói: “Vì chúng ta là bạn nên đừng xưng hô như vậy nữa. Tôi sẽ gọi anh là đại ca Diệp, anh cứ gọi tôi là Minh Vân!”
Diệp Phùng hơi dừng lại, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được rồi, Minh Vân!” Bắc Minh Vân cười rất ngọt ngào: “Đại ca Diệp, Thi Vương cũng đã chết, chúng ta cũng nhanh đi về thôi!”
Diệp Phùng cau mày, giọng nói đột nhiên có chút nghiêm trọng: “Tôi nghĩ chuyện của La tiên nhân vẫn chưa kết thúc…”
“Ý anh là sao?”
“Cô còn nhớ khi La tiên nhân chết đã hét lên, giáo chủ, xem.ra bọn họ là một cái tổ chức, hẳn là La tiên nhân này đã làm gì đó cho vị giáo chủ kia!”
Nghe Diệp Phùng nói như vậy, Bắc Minh Vân cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Anh nói cũng có lý. Nếu nói đây là một âm mưu, chỉ sợ thế lực của La tiên nhân cũng không nhỏ!”
Mục đích của việc bằng mọi giá hồi sinh một Thích Tùng Vân tàn nhẫn như vậy để làm gì, chỉ sợ, không chỉ đơn giản như vậy …
Diệp Phùng không nói gì, Bắc Minh Vân ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng, không hiểu được, trong lòng có chút đau khổ, người đàn ông này đã gánh vác quá nhiều, cô ta nhẹ nhàng nói: “Đại ca Diệp, đừng lo lắng.
Tôi sẽ lập tức báo với gia tộc. Bắc Minh gia tộc có rất nhiều sách cổ. Có lẽ tôi có thể tìm ra chút manh mối về hội giáo này! “
Diệp Phùng cúi đầu cười nói: “Vậy làm phiền cô rồi, Minh Vân!”
Đúng lúc này, sắc trời vừa hừng sáng, một đêm nữa lại trôi qua, Vương Khinh Lâm đến báo: “Thưa thầy, học trò đã kiểm tra qua một lần rồi. Tất cả những tên sơn tặc ở Thanh Vân trại đều bị biến thành con rối xác chết, không còn sống nữa. Còn những người phụ nữ và trẻ em bị bắt đến đây, học trò đã cho tất cả bọn họ rời đi rồi.”
“Đi thôi …” Diệp Phùng khẽ nhếch môi, khóe mắt ngưng tụ: “Ngày hôm nay, có nhiều việc quan trọng hơn phải làm!”