Chương
Tam trại chủ sửng sốt, ánh mắt có chút né tránh, khỏe mắt Diệp Phùng ngưng tụ, nhìn về phía ánh mắt kinh hãi của ông ta, Tam trại chủ vội vàng nói: “Có … có liên quan “Ông giết cảnh sát ở quận vũ trang Liễu Phượng và huyện trưởng huyện Liễu Thành? “Vâng! Không! Không phải chúng “Rốt cuộc có phải hay không?”
Tam trại chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải chúng tôi giết, là … là La tiên nhân La tiên nhân?
Diệp Phùng vừa tiêu hóa cái tên này vừa khẽ nhíu mày Đã là năm nào rồi, còn có ai lớn gan như vậy, dám tự xưng là tiên nhân? “Đây là vị khách quý đến từ trại của tôi l ông sao?”
Anh đột nhiên nghĩ đến vị khách quý mà tên gác cổng nhắc đến, không thể không hỏi.
“Đúng, đúng, ông ta là khách quý của chúng tôi!”
“Tôi muốn biết tất cả thông tin về ông ta l “Ách… Thực ra thì chúng tôi cũng không biết La tiên nhân này đến từ đầu. Khoảng bảy ngày trước, ông ta một thân một mình đi vào trong trại và nói rằng ông ta có thể giúp chúng tôi trở thành đầu lĩnh sơn tặc lớn nhất trong trăm dặm vùng này”
“Ban đầu, chúng tôi cũng không tin, một lão già lôi thôi sao có thể có năng lực gì, nhưng khi chúng tôi nhìn thấy khả năng của ông ta, chúng tôi mới biết rằng thực sự có tiên nhân tồn tại trên thế giới này!”
Nói đến đây, Tam trại chủ dường như đã quên đi nỗi đau trên người, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ và phấn khích vô tận.
Theo lời kể của Tam trại chủ, cuối cùng anh cũng hiểu được điều phi thường về La tiên nhân này!
Chỉ cần một viên thuốc liền có thể khiến một tên sơn tặc bình thường trở nên bất khả xâm phạm và mạnh mẽ cô cùng. Đáng sợ hơn nữa là nếu tất cả những tên sơn tặc đều uống viên thuốc này thì sẽ trở thành một cỗ máy giết người, không có ý thức và suy nghĩ của mình, sẽ chỉ tuân theo mệnh lệnh một cách vô điều kiện. Thảm kịch ở hai ngôi làng miền núi quận vũ trang Liễu Phương, chính xác là do bàn tay của La tiên nhân này! “Xác sống?
Sắc mặt Diệp Phùng hoàn toàn t ám, nghe Tam trại chủ kể xong, anh liên nghĩ đến ác ma trong truyền thuyết này Chết tiệt Chỉ sợ đối thủ lần này hơi khó giải quyết rồi Trong thế giới này, có võ giả, có người dị năng, có cả ma cà rồng, vậy cũng có những thứ không thể tưởng tượng được tồn tại Tuy nhiên với hiểu biết của Diệp Phùng thì loại xác sống như này cũng chỉ nghe trong lời đồn thổi, không ngờ hôm nay tại sơn trại nhỏ hẻo lánh này lại gặp được người có bản lĩnh này.
“Người ở đâu?”
“Ở … phòng trong cùng.”
Rac rac!
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi bị kim nên đến cực điểm, Diệp Phùng khẽ liếc nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn ở góc giường, đôi mắt to đầy vẻ hoảng sợ, người đàn ông như quỷ dữ trong mắt cô ta vừa rồi, nháy mắt đã biến thành một hai mảnh thi thể, Diệp Phùng nhìn cô ta nói: “Đừng sợ, không sao nữa rồi!”
Hầu kết cô gái chuyển động, cô ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh, nước mắt tuôn rơi, cô ta đột ngột chạy đến “Thưa ngài, xin hãy cứu chúng tôi, cứu con của chúng tôi!”
Diệp Phùng vừa định rời đi liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Cô biết đứa bé ở đầu không?”
Người phụ nữ rưng rưng gật đầu: “Tôi là dân làng ở quận vũ trang Liễu Phương. Mới sáng nay, trời còn chưa sáng, lũ ác quỷ này đã đến làng chúng tôi rồi Trong mắt người phụ nữ hiện lên sự sợ hãi và căm thù sâu sắc: “Cả làng, họ gặp ai liền giết người nấy, cả trẻ em còn đang quấn tã cũng không buông tha!”
“Tất cả phụ nữ và trẻ em khoảng bảy tám tuổi trở lên đều bị chúng bắt nhốt lên núi, thưa ngài, xin hãy làm chủ cho chúng tôi! Hãy trả thù cho làng của chúng tôi!”
Người phụ nữ gào khóc thảm thiết, cô ta trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trán dập xuống mặt đất bang bang. Diệp Phùng vẫy tay, một cô nội lực vô hình đánh ra ngăn người phụ nữ đang dập đầu lại. Anh nói: “Cô có biết bọn họ cướp đi tổng cộng bao nhiêu người không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không biết chính xác là bao nhiêu người, nhưng chắc chắn là không ít. Thiếu nữ đều bị nhất trong phòng phụ, còn trẻ con thì không biết đi đâu!”
“Tuy nhiên khi chúng tôi đến sơn trại này, lúc đầu những đứa trẻ kia vẫn bị nhốt chung với chúng tôi, sau đó đều bị bắt ra ngoài mà không biết nguyên do, sau đó cũng không có tin tức gì nữa!
Bắt ra ngoài? Mang nhiều trẻ em như vậy đi làm gì? Thủ đoạn của La tiên nhân này thật kỳ lạ, lại có thể luyện ra được xác sống độc ác trái đạo trời như vậy, rốt cuộc thì ông ta muốn làm gì? “Đưa tôi đến phòng phụ giam giữ các cô đi Dưới sự dẫn đường của người phụ nữ, rất nhanh Diệp Phùng và các vệ sĩ đã tìm ra phòng phụ nơi họ đang bị giam giữ Mặc dù có lính canh, nhưng đảm người Vương Mạnh ra tay không gây ra một tiếng động nào, hai thủ vệ lập tức đi châu Diêm Vương, vừa mở cửa ra đã thấy không dưới mười mấy thiếu nữ chen chúc nhau, khóc lóc sướt mướt rất thương tâm.
“Các chị em, mau tỉnh lại đi! Có người tới đây cứu chúng ta rồi!” Người phụ nữ dẫn đường hô lên, ánh mắt của mọi người lập tức tràn đầy hi vọng, Diệp Phùng liếc nhìn bọn họ, tuy rằng anh lãnh đạm, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi có một cô lửa giận, hay cho một lão La tiên nhân, hay cho một cái Thanh Vân trại, Diệp Phùng tôi không băm các người ra thành từng mảnh, tôi thực xin lỗi với hai chữ để sử “Vương Mạnh!”.
“Sắp xếp cho hai người ở đây trộng chừng bọn họ!”
Ra lệnh xong, anh nói với những cô gái này.
“Tôi sẽ cứu những đứa trẻ đó. Các cô cứ yên ổn chờ ở đây. Sau khi bọn trẻ được cứu, tôi sẽ đưa các cô đi “Thưa ngài!”
Lúc này, một cô gái quần áo xộc xệch yếu ớt mềm mại đứng lên, tuy rằng thân hình nhỏ nhắn nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Tôi biết bọn trẻ ở chỗ nào!”
“Bọn chúng ở cùng một lão già. Tôi vừa mới bị bọn họ bắt tới hầu hạ lão già đó. Tôi nghe bọn sơn tặc trong trại đều gọi ông ta là La tiên nhân!”
Tốt! Diệp mỗ sẽ đi gặp La tiên nhân này! “Đi trước dẫn đường!
Vào lúc này, thời gian đã đến nửa đêm, hầu như tất cả bọn sơn tặc đều đã uống đến say mèm, nhìn cả sơn trại phía trên cũng khó thấy bóng người động đậy.
Dọc theo đường đi, sát khí trong måt Diep Phùng càng lúc càng nồng đậm, tốt lắm, đợi sau khi bốn để sư giải quyết xong lão La tiên nhân này sẽ chính là lúc tiền bọn người này lên đường! “Thưa ngài, chính là ở đây Người phụ nữ chỉ vào một căn phòng phía trước vẫn còn sáng đèn và nói nhỏ: “La tiên nhận đó ở đây. Khi tôi bị đuổi ra ngoài, tối tình cờ thấy bọn sơn tặc đưa bọn trẻ vào phòng. Chuyện gì đã xảy ra sau đó thì tôi cũng không biết “Vương Mạnh!”
Vương Mạnh hiểu ý, đưa tay ra thi hai vệ sĩ im lặng bước ra, ở trước cửa phòng La tiên nhân có hai sơn tặc đang canh gác, nếu không muốn đánh răn động cỏ, tất nhiên phải giải quyết bọn họ trước.
Nhóm người mà Vương Mạnh dẫn theo đều đã đạt đến cảnh giới võ giả Hậu Thiên, tuy không hình thành nội lực nhưng có công phu khổ luyện mà ra, vượt xa so với người thường!
Chỉ thấy dưới chân im ắng, lặng lẽ bước tới, gần như là đồng thời đến sau lưng sau hai tên thủ vệ, hai người nhìn nhau, tia sáng lạnh lẽo lóe lên, động tác của họ như nước chảy mây trôi, rút dao găm ra khỏi thắt lưng hung hăng chém vào cổ bọn chúng Không đúng!