Sau khi được hướng dẫn đủ thứ bởi các tiền bối, Amane trở về nhà, và lúc này đã quá giờ tắm.
Cậu bắt thang máy để lên căn hộ, và trút một hơi thở dài.
Ca trực diễn ra trong khoảng bốn tiếng, nhưng Amane cảm thấy rất mệt mỏi, có lẽ là vì cậu vẫn chưa quen với môi trường và nơi làm việc. Cậu không phạm phải bất kỳ lỗi nghiêm trọng nào (hay đúng hơn là cậu chưa được giao công việc mà sẽ gây ra lỗi), nhưng lần đầu thì không thể nào không căng thẳng được.
May cho cậu, dù các tiền bối có phần hơi cá tính nhưng họ vẫn rất thân thiện, và đối xử một cách tử tế với Amane, người vẫn chưa quen với công việc.
Amane cảm thấy đây là một nơi rất tốt để làm việc.
Nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng cậu cảm thấy rất mệt.
Cậu bước ra khỏi thang máy và đi đến trước cửa, bước chân của cậu nặng nề hơn bình thường. Cậu mở cửa như thường lệ, và thấy Mahiru đang chạy từ phòng khách đến chỗ hành lang.
Cậu chớp mắt khi thấy cô nàng hốt hoảng như thế, và nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Mừng về nhà, Amane.”
“Ừm, mình về rồi đây. Cậu đâu cần phải chạy ra tận đây đâu. Xin lỗi vì đã khiến cậu phải chờ lâu.”
Chỉ là dự đoán, nhưng có lẽ cô đã đợi Amane từ lúc đi học về đến giờ.
Cậu đã nói với cô thời gian mà cậu sẽ về nhà, nhưng có lẽ cô đã cảm thấy bơ vơ, cô đơn và những cảm giác tương tự thế.
Mahiru đã luôn ở nhà Amane kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò, chỉ trừ lúc tắm rửa và đi ngủ. Cô đã hoàn toàn quen thuộc với ngôi nhà này. Chắc chắn là khi bị bỏ lại một mình thì cô nàng sẽ cảm thấy cô đơn.
“Kh-không đâu. Mình có rất nhiều thứ để làm khi ở một mình mà.”
“Nhiều thứ để làm à, vậy là cậu không thấy cô đơn?”
“H-hai cái đó đâu có giống nhau…”
Cô đảo mắt đi, hai má cô hơi đỏ lên, và Amane bật cười. Nhận thấy Amane đang cười mình, cô phồng hai má lên, vẻ mặt có phần khó chịu, nhưng ẩn trong đó là ý muốn được làm nũng.
Hmph, cô bĩu môi, và quay mặt sang một bên. Amane không giấu đi nụ cười của mình khi cậu cởi giày trước khi bước vào trong nhà, và đi thẳng đến phòng tắm.
Đèn bên trong đã được bật sáng.
Cậu quay lại nhìn Mahiru, người vẫn đang đứng đó, có vẻ đã phấn khởi trở lại, và đưa ra biểu cảm như thể đó là điều hiển nhiên.
“Cậu muốn đi tắm, hay là ăn tối trước.”[note58018]
Chỉ cần thay đổi cách nói một chút là nó sẽ thành lời nói của một cặp đôi mới cưới với nhau. Amane không thể nhịn cười sau khi nghe Mahiru nói thế, nhưng vẫn xoay sở để kiềm lại.
Việc chính bản thân Mahiru không nhận ra điều đó cũng là một điểm đáng yêu của cô nàng.
“Cậu cũng đói rồi nhỉ? Vậy thì ăn tối thôi.”
“Vậy thì để mình dọn đồ ăn ra. Mình đã làm trứng cuộn như phần thưởng cho sự chăm chỉ của cậu, vì đây là ngày đầu tiên cậu đi làm mà.”
“Woah, đó là một phần thưởng lớn đó.”
“Fufu, nếu vậy thì tiêu chuẩn của cậu khá thấp đó.”
“Đó là thứ mình thích, vừa ngon, vừa là do cậu làm nữa. Cộng tất cả lại, đó là phần thưởng tốt nhất mà mình có thể đạt được. Cảm ơn cậu vì mọi thứ.”
Quan trọng là chính cô là người làm nó. Đây không phải là một món dễ làm. Nó được làm riêng cho Amane, và như vậy là đủ.
Hơn thế nữa, thứ hương vị vô cùng ngon miệng này chính là một phần thưởng tuyệt vời và rất xa xỉ với cậu.
Mahiru đã nấu ăn cho Amane mỗi ngày, và luôn để ý đến khẩu vị của cậu, điều mà cậu thấy vô cùng biết ơn. Một lần nữa, cậu cảm thấy cô nàng đúng là một người bạn đồng hành[note58061] hiếm có khó tìm.
Cậu quay người lại, muốn xem thử biểu cảm của cô, nhưng cô đã bám chặt vào lưng cậu, không để cho cậu thấy mặt. Điều duy nhất mà cậu biết là cô nàng đang cảm thấy xấu hổ.
Cô vòng tay qua bụng cậu trong khi dụi dụi trán mình vào người cậu, như thể đang ép chặt lấy người cậu.
May là mình đang tập thêm cơ bụng, Amane nghĩ bụng trước khi bật cười. Mahiru biết được cậu đang cười thông qua hơi thở và cảm giác khi đang chạm vào bụng cậu, và bắt đầu dùng tay gõ gõ vào hông cậu.
“…Mình biết là cậu rất biết ơn mình, nhưng đừng có tấn công mình đột ngột như thế.”
“Vậy miễn là mình báo trước thì mình khen cậu bao nhiêu cũng được hả?”
“C-cái đó cũng không được…một ngày nào đó mình sẽ trả thù cho mà xem.”
Mahiru nói, và buông ra. Vì lý do nào đó mà gương mặt cô trông vô cùng nghiêm túc, và cô vội vã chạy vào trong bếp.
Cách chạy trốn mãnh liệt quá nhỉ, Amane nghĩ khi cậu khẽ tự cười với bản thân, và quay về phòng mình để thay đồ.
“Nhân tiện, công việc của cậu thế nào rồi?”
Bữa tối được chuẩn bị theo phong cách Nhật Bản. Dường như Mahiru cảm thấy tò mò về công việc của Amane, và hỏi cậu với chút vẻ lo lắng khi họ đang ăn cùng nhau.
“Hm, không có vấn đề gì. Mình không làm quá nhiều thứ vào ngày làm việc đầu tiên, và mấy tiền bối của mình đều tốt bụng cả. Mình nghĩ đó là một nơi tốt để làm việc bán thời gian.”
“Mình hiểu rồi…vậy thì tốt. Nếu cậu thấy thoải mái thì được. Mình cứ lo không biết nó có phải là công ty đen hay gì đó không…”
“Là do Kido giới thiệu mà, và Kayano cũng cảm thấy khá vui khi làm việc ở đó. Cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Sau cùng thì đây là cửa hàng được vận hành bởi một người họ hàng của Kido, Itomaki. Nếu mà có bất cứ vấn đề gì thì Kido sẽ nhận ra ngay và không để cho Kayano làm việc ở đó. Đây cũng là lý do mà Amane có thể cảm thấy thoải mái khi ở đó.
Cậu cũng chỉ mới biết và nói chuyện với Kido dạo gần đây, và cảm thấy rằng dù cho cô nàng sẽ truyền đạt những kiến thức kỳ lạ và mấy cái sở thích không cần thiết cho Mahiru thì cô vẫn là một cô gái tốt.
Chủ quán Itomaki cũng là một người phụ nữ tốt và đĩnh đạc, miễn là bà kiềm chế được những ảo tưởng của mình (theo như lời Kayano). Cậu sẽ không gặp vấn đề gì khi làm việc ở đó cả.
“Đừng lo, mình nghĩ là mình có thể làm việc tốt ở đó đấy. Việc sắp xếp ca làm cũng được cân nhắc dựa trên thời gian của mình.”
“…Vậy thì tốt, miễn là cậu vẫn có thể tiếp tục nỗ lực hết mình. Những điều duy nhất mà mình có thể làm là quan sát và cổ vũ cho cậu một cách thầm lặng thôi.”
“Đối với mình thì như vậy là đủ. Mình được về nhà và ăn đồ ăn ngon cùng với cậu, được tắm nước nóng, và đối với mình thì đây chính là hạnh phúc.”
Mọi sự hỗ trợ đều vô cùng quý giá, và Amane cảm thấy bản thân thật may mắn. Cậu cảm thấy vô cùng biết ơn.
“…Mình sẽ hỗ trợ với tất cả khả năng của mình dù là nhỏ nhặt nhất, để có thể nhìn thấy cậu ở nơi làm việc sớm nhất có thể, Amane.”
“…Cậu thật sự muốn thấy ư?”
Cậu đáp lại với vẻ ngạc nhiên khi cậu biết được động cơ cá nhân của cô, và cô gật đầu chắc nịch.
“Mình muốn được thấy người yêu của mình trong dáng vẻ làm việc. Kido-san đã cho mình xem ảnh của Kayano-san khi đang làm việc, cho nên mình nghĩ nó cũng sẽ rất hợp với cậu đó…”
“Thật ư?”
“Mình mong đợi được thấy lắm.”
“Mình thì thấy rất xấu hổ đó. Thật sự không muốn ai khác thấy hết…”
Chính xác thì cậu không ghét ý tưởng này, nhưng cậu cảm thấy có phần xấu hổ đến kỳ lạ khi cho Mahiru xem một khía cạnh mà cậu hiếm khi để lộ ra ngoài.
Tuy nhiên Mahiru có lẽ thấy điều này rất đáng. Cô muốn được thấy khía cạnh mà Amane bình thường không để lộ ra, và rõ ràng là cô đang chuẩn bị cho tình huống đó.
“…Nếu cậu không muốn thì chắc mình có thể cho qua vậy.”
“Không phải mình không muốn…nhưng nhìn nụ cười công nghiệp của mình vui đến thế ư?”
“Cậu chẳng bao giờ cười kiểu đó, và mình thì muốn xem.”
“Nếu cậu muốn thì mình có thể cười cho cậu xem…”
“…Nhưng nụ cười đó hướng thẳng đến mình, nó không phải là như vậy.”
Cô nàng nói đúng. Amane không thể xác định rằng liệu nụ cười của cậu dành cho Mahiru có thật là ‘công nghiệp’ hay không. Cậu tin rằng cậu sẽ chỉ cười với Mahiru mà thôi.
“Và mình cũng muốn thấy cậu làm việc chăm chỉ nữa.”
“…Mình sẽ cố hết sức để quen với công việc nhanh nhất.”
Vì cô đã nói thế nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chăm chỉ hơn nữa. Cậu không được giữ lại dù chỉ một chút nỗ lực khi mà bạn gái yêu quý của cậu muốn thấy con người khác của cậu tại nơi làm việc.
Làm quen với công việc vừa đem lại nhiều lợi ích cho cửa hàng, vừa giúp cậu có thêm nhiều tự tin hơn.
Những lời của Mahiru đã động viên cậu rất nhiều, và cậu thấy bản thân quả là một người đơn giản. Tuy nhiên, cái suy nghĩ nho nhỏ đó đã nhanh chóng tan biến đi vào khoảnh khắc cậu thấy nụ cười và sự mong đợi ẩn trong đôi mắt lấp lánh của cô.