Thiên sứ nhà bên

chương 248: muốn được nuông chiều.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“…Ơ-ơm, mình nghĩ là cậu cần phải kiểm soát bản thân lại một chút đấy, Amane.”

Sau bữa tối, Amane phạt Mahiru bằng việc âu yếm cô thật nhiều, và Mahiru đỏ mặt trong khi ngước nhìn cậu.

Họ chỉ đơn thuần đang ngồi trên ghế sofa, và cậu cũng chỉ đang chạm cô thôi, nhưng cô lại cảm thấy khá xấu hổ.

Không hề có bất kỳ hành động biến thái nào, và cậu cũng không chạm vào những nơi không phù hợp. Lý do mà khuôn mặt của Mahiru trở nên đỏ như thế có lẽ là vì Amane đang vừa xoa đầu vừa nhìn chằm chằm vào mặt cô, hoặc là vì cô đang ngồi trên đùi cậu.

“Cậu phải kể cho mình nghe những gì cậu biết nếu cậu muốn mình dừng lại.”

“M-mình đã nói đó không phải là chuyện gì đó đáng lo rồi mà.”

“Cụ thể xem nào?”

“…Có lần khi cậu chơi xích đu thì cậu đã té dập đầu, và sau đó khóc thật lớn. Còn nữa, cũng có lần cậu muốn thơm má Shihoko-san nhưng lại cụng đầu thật mạnh vào cô ấy hay đại loại vậy.”

“Tuyên án có tội. Không có lý do gì để tha cho cậu cả.”

“Sao lại…!”

Vào những ngày còn nhỏ, Amane đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi sự tăng động của mẹ cậu và đã làm quá mọi thứ, và làm mọi thứ lộn xộn cả lên. Việc Mahiru biết những chuyện đó cũng giống như hình phạt mà cậu phải gánh chịu vậy. Cái việc hôn mẹ mình không phải là thứ nên được nhắc đến với bất kỳ đứa con trai nào. Nếu đó mà còn không phải là lịch sử đen tối thì không ai biết phải gọi nó là gì cả.

Chắc chắn Amane mới là người cảm thấy xấu hổ nhiều hơn Mahiru, người đang được âu yếm kia.

Không tính đến việc thực hiện không thành công, dù sao thì cậu cũng gần như đã đưa mặt mình lại gần và hôn má Shihoko. Chỉ việc nhắc đến chuyện đó thôi cũng đã khiến cậu thấy đau đầu rồi.

Mình đã bảo cậu không được nghe rồi, Amane ám chỉ như thế thông qua cử chỉ của mình, trượt ngón tay xuống chạm vào eo của cô, và vuốt ve cơ thể ấm áp của cô. Cô rùng mình, và khuôn mặt căng thẳng kia ngước lên nhìn cậu.

Tất nhiên là cô đang cầu xin cậu dừng lại, nhưng không may cho cô, lần này là hình phạt, và cậu không hề có ý định dừng lại. Shihoko có lẽ là người khơi mào chuyện này, nhưng không nghi ngờ gì khi Mahiru cảm thấy hứng thú khi được nghe kể.

Mahiru rất sợ nhột, và Amane không dùng hết sức để cù lét cô. Cô hét lên với một giọng cao hơn bình thường, và bám chặt vào người cậu. Cô không chạy đi, có lẽ là vì cô sợ bị mất thăng bằng khi đang ngồi trên đùi cậu.

“Hiiiii…haa, x-xin lỗi mà.”

“…Cậu còn nghe được gì nữa không?”

“L-lần này thì không?”

“Lần này?”

“Kh-không có gì đâu…”

“…Kể cả khi bà ấy có đề cập đến mọi thứ thì cậu vẫn sẽ nghe, phải không thưa quý cô? Chẳng phải nó có phần không công bằng khi chỉ có lịch sự đen tối của mình là bị đào lên ư?”

“Nh-nhưng, nếu nói đến quá khứ của mình, thì chỉ có vấn đề trước kia thôi…”

Và chẳng có gì đáng để nói cả, sau khi Mahiru bổ sung như thế, Amane dừng việc cù lét lại.

Có lẽ nó đã mang lại kỉ niệm xấu cho cô, vì cô chưa từng nhận được sự chăm sóc hay tình yêu từ bố mẹ mình, và chắc chắn là cô không hề muốn nhớ lại những ký ức đó.

Xin lỗi vì đã đề cập đến mấy chuyện này, Amane hạ lông mày xuống, và quan sát Mahiru, người dường như đã hiểu được cậu đang nghĩ gì, sau đó khẽ cười khúc khích.

“Cậu không cần phải lo đâu. Bây giờ thì nó chẳng là gì với mình cả. Mình rất hài lòng với hiện tại. Như vậy là đủ rồi.”

“Mahiru…”

“Và mình từng rất ngoan ngoãn, không như cậu đâu, Amane.”

“Xin lỗi vì đã nghịch ngợm như thế…nhưng mà đúng thật, mình không thể tưởng tượng ra việc cậu trở nên năng động luôn đó, Mahiru.”

Sau khi bị trêu chọc, Amane véo má Mahiru để trả đũa, và cố gắng tưởng tượng hình ảnh Mahiru lúc nhỏ.

Thật lòng, cậu không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh Mahiru năng động được. Cô luôn khắc khe với chính bản thân để trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, và chắc chắn là lúc đó cô trầm tính hơn bây giờ nhiều. Cậu có thể tưởng tượng ra cô lúc nào cũng ngoan ngoãn, và muốn thấy thử hình ảnh một Mahiru thật tăng động.

…Không biết con mình sau này có giống Mahiru không nữa.

Cậu có cảm giác rằng dù cho chúng có giống bên nào hơn thì con của bọn cậu cũng sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng đó là vấn đề sau khi chúng được sinh ra.

Và chắc chắn là phải dễ thương, không quan trọng là có ngoan ngoãn, tăng động hay bướng bỉnh hay không. Tốt nhất là chúng nên giống Mahiru, chứ không phải là một đứa không đáng yêu như Amane.

Cho nên Amane lặng lẽ tưởng tượng ra những viễn cảnh này, cảm thấy lâng lâng trong lòng. Rồi Mahiru vùi mặt mình vào ngực cậu, lăn lăn khuôn mặt trên đó.

“…Lúc đó mình không thật sự dễ thương đâu, cậu biết không? Mình cư xử tốt chỉ đơn giản là vì mình muốn được khen thôi. Lúc còn nhỏ thì mình đã có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng mình vẫn hay bị nói sau lưng rằng mình là một đứa vô dụng.”

“Ai nói thế?”

“Có lẽ là mẹ của những đứa trẻ hay chơi cùng với mình…Amane, gương mặt của cậu, hãy chú ý hơn đi.”

“Thì tại…”

Không thể tin nổi khi lại có người nói xấu trẻ con đủ lớn để bọn chúng nghe thấy. Amane cau mày thật mạnh, và kéo Mahiru ra xa.

Trẻ em thường rất dễ bị tổn thương, nhưng người mẹ kia lại bộc lộ rõ những cảm xúc tiêu cực của mình. Amane thật sự rất muốn chỉ trích người phụ nữ mà mình không quen biết kia, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ, và không còn có thể làm được gì nữa cả.

May thay, Mahiru đã được kéo ra khỏi vũng lầy, và dường như không còn cảm thấy gì về chuyện đó nữa cả. Tuy nhiên Amane thật sự rất lo lắng, và tự hỏi không biết bản thân nên làm gì nếu như Mahiru bị tổn thương đến nỗi không thể hồi phục.

“Đừng lo mà, vì Koyuki-san đã nâng niu và khen mình rất nhiều.”

“Làm tốt lắm Koyuki-san.”

Amane khẽ giơ ngón cái lên với người phụ nữ mà cậu không biết mặt, người đã nuôi nấng Mahiru thay cho bố mẹ của cô. Cậu vò đầu Mahiru, và ôm chặt lấy cô trong khi cô vẫn đang thu nhặt lại những mảnh ký ức của mình.

“Mình bình tĩnh hơn cậu nghĩ nhiều đấy, Amane. Những lời bố mẹ mình nói với mình đau hơn nhiều so với của những người mình không quen biết.”

“…Mahiru.”

“Mình không muốn phải nói về những điều không vui. Cho nên bây giờ chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Tất cả những gì mình có thể nói là, lúc đó mình cảm thấy không thể nào chịu nổi, nhưng đó chính là quá khứ giúp mình biết được cậu và có được mối quan hệ này. Mình sẽ không để tâm đến quá khứ đó nữa đâu, cho nên đừng làm bộ mặt như vậy chứ.”

Cậu thật sự đã lo quá rồi đấy, Mahiru mỉm cười. Amane đưa môi mình đặt lên trán cô, và ôm cô thêm một lần nữa. Cô cựa quậy trong vòng tay cậu, trông khá nhẹ nhõm, và rồi hôn cậu.

“…Và bây giờ, có cậu đang yêu mình, Amane. Như vậy là được rồi.”

Đáng yêu quá đi, Amane lẩm bẩm sau khi thấy một Mahiru ngại ngùng ở khoảng cách gần như thế. Cậu quyết định hôm nay sẽ âu yếm cô nhiều hơn nữa, và một lần nữa hôn cô nàng.

Truyện Chữ Hay