“Vậy là ông đã quyết tâm rồi ha.”
Sau khi nghe Itsuki hỏi vào ngày hôm sau, Amane thành thật gật đầu, và Itsuki nhún vai.
“Nếu đó là do Kido giới thiệu thì tôi không có gì phải lo rồi, và dù sao thì, ông đồng ý là tốt rồi. Tôi chỉ tự hỏi không biết ông có đang muốn nói gì hay không thôi.”
“Hm, ơm, chủ tiệm khá là cá tính.”
“Nếu ông đã nói thế thì chắc là vậy thật rồi.”
Giờ thì tôi thấy tò mò đấy, Itsuki tựa người mình lên thành chiếc ghế, và Amane nở một nụ cười gượng gạo, nhưng cậu không định kể gì thêm. Nếu không thì Itsuki sẽ ghé xem thử chỗ làm việc của cậu mất.
Vì cậu sắp bắt đầu một công việc, cậu không muốn bất kì người quen nào của mình đến thăm, ít nhất là cho đến khi cậu đã quen với công việc, kể cả Mahiru.
Mahiru đã nổi giận khi Amane nói với cô như thế hồi sáng, và cậu phải dành hơn mười phút sau để vuốt ve nhằm dỗ dành cô.
Nhắc đến Mahiru, cô đang trò chuyện với Chitose, người dường như đang liếc nhìn sang cậu. Amane quyết định lờ cô ấy đi, khi mà bất cứ biểu cảm nào của cậu cũng sẽ khiến Chitose cảm thấy thích thú.
“Chà, tôi nghĩ cô ấy có phần kỳ quặc thật, nhưng tôi vẫn có thể làm việc ở đó. Kido nói rằng nếu có chuyện gì thì tôi có thể xin sự giúp đỡ từ Kayano.”
“À, bạn trai của cô ấy, đúng không? Cái tên có đống cơ bắp ẩn giấu.”
“Cậu ta có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu nếu nghe ông nói thế đấy…và Kido sẽ là người phải chịu hậu quả chứ không phải ông đâu.”
Có lẽ Kayano sẽ chuyển toàn bộ cơn giận của mình lên Kido, người đã gieo rắc nhận thức đó lên mọi người, hơn là chính những người nói ra những lời đó.
Bản thân Kido thì lại chẳng thấy có lỗi gì cả, và Kayano thật sự đã gặp nhiều khó khăn.
“Chà, tôi thấy khá nhẹ nhõm khi biết rằng có người quen cùng làm ở đó. Theo như cô chủ, khách quen của quán thường là những người lớn tuổi, hoặc là những người dễ tính, cho nên sẽ không khó quá đâu.”
“Ồ, vậy thì tốt. Dù sao thì, chúc mừng ông vì đã có được một công việc bán thời gian. Lần tới, nếu có chuyện gì thì đừng quên thảo luận với tôi đó nha.”
“Rồi rồi. Tôi trông cậy vào ông đó, người anh em.”
Có vẻ như Itsuki vẫn còn thù dai chuyện đó. Amane vỗ mạnh vào lưng Itsuki, và cậu ta có vẻ như đang giấu đi nỗi xấu hổ của mình khi cậu bĩu môi khó chịu, vỗ ngược lại vào lưng Amane với lực mạnh hơn.
Đây là cách cậu ta thể hiện tình bạn, tên khốn này, Amane cố tình ho một cái trước khi nói như thế và bật cười, nhẹ nhàng huých nắm tay mình vào ngực Itsuki.
Trong khi đang tung ra đòn tấn công kỳ lạ vào bộ ngực săn chắc kia, Amane liếc nhìn sang Mahiru. Cô đang nhìn bọn cậu với hai má phồng lên, dường như đang cảm thấy không được hài lòng.
Có lẽ cô đang không vui khi không được đến thăm nơi làm việc của cậu.
Tuy nhiên, cô vẫn hiểu được lý lẽ, và đã đồng ý chuyện đó vào khoảng thời gian ngọt ngào lúc sáng rồi, cho nên mọi chuyện có vẻ sẽ ổn.
Itsuki nhìn sang hướng mà Amane đang nhìn, ông thật sự rất được yêu nhỉ, rồi đột ngột trêu cậu như thế. Amane cau mày, và Itsuki nhẹ nhàng gạt nắm đấm của cậu ra, phá lên cười.
“Dù sao thì, Shiina-san, Chii và mẹ ông đã mua gì hôm qua thế? Chii nói rằng chọn đồ cho ông vui lắm. Shiina-san đã mua gì thế?”
“…Tôi phải nói à?”
“Tất nhiên rồi, hỡi người anh em đã bỏ rơi tôi.”
“Ông vẫn còn thù dai chuyện đó…ơm, thật ra cái đó là…một bộ đồ ngủ hình mèo.”
Amane nhớ lại những gì Mahiru lấy ra từ chiếc túi đêm hôm qua, và miễn cưỡng nói như thế. Ngay lập tức Itsuki cười phá lên.
“Ô-ông, mặc đồ ngủ mèo…!?”
“Im đê. Mahiru cũng sẽ mặc đồ ngủ hình thỏ. Nên là sẽ ổn thôi.”
Rõ ràng là rất xấu hổ khi một người nào đó ở độ tuổi này và có vóc dáng như này mặc mấy bộ đồ ngủ dễ thương đi ngủ, nhưng vì Mahiru đã nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài phải mặc nó.
Và vì thế, Mahiru cũng mua cho bản thân một bộ đồ ngủ thỏ màu hồng, và cậu muốn cô cùng mặc nó trong lần ngủ qua đêm tiếp theo.
Dù sao thì nó cũng ít có hại cho sức khỏe như chiếc váy búp bê mà cô mặc lần trước, và cậu có thể trụ được lâu hơn, tim cậu cũng sẽ dễ thở hơn.
“Tôi sẽ kêu Shiina-san gửi hình ông đang mặc bộ đồ ngủ đó qua.”
“Này dừng lại đi.”
“Sao đâu mà. Sẽ dễ thương lắm đó, chắc vậy.”
“Giấu cái miệng đang giật giật lại trước khi nói như thế đi, đồ ngốc.”
Cuối cùng thì khóe môi Itsuki vẫn đang giật giật. Amane vỗ vai cậu ta, và cậu ta không hề trả đũa lại, mà thay vào đó nhún vai trong khi cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình.
Đúng là hai người đó thân nhau thật~ Và cách hai người bọn cậu một khoảng, Chitose và Mahiru đang gật đầu đồng tình khi chen ngang vào. Amane nhăn mặt, và nhẹ nhàng tấn công lên người Itsuki.