Amane ríu rít xin lỗi Kido, và cuối cùng thì họ cũng đến được một quán cà phê yên tĩnh. Nơi đây toát lên một vẻ sang trọng và dường như hướng đến khách hàng chính là những người ở độ tuổi trung niên.
“…Ở đây thật hả?”
“Thế cậu đang thắc mắc gì? Nó yên tĩnh mà. Không tốt sao?”
“Trông được đấy, nhưng học sinh mà làm việc ở đây thì không hợp lắm thì phải?”
“Đó là lý do tại sao bọn tôi đang tìm một người đáng tin cậy như cậu đấy. Được rồi, trước hết thì đi chào dì tôi đã.”
Dù tôi không thật sự muốn vào cho lắm… Kido nói thêm trong khi bản thân vẫn đang tỏ ra nhiệt tình. Amane theo sau Kido với một nụ cười gượng gạo, tò mò không biết người dì này là người như thế nào.
Cậu đẩy cánh cửa nặng nề vào, và có một tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên, mang đậm chất cổ điển.
Kido dẫn Amane vào trong quán, và bên trong cũng không hề kém cạnh gì so với bên ngoài, một thiết kế đơn giản, trang nhã, với gỗ sồi trắng và đen làm màu chủ đạo, cả cửa hàng đã được quét dọn là lau chùi kĩ lưỡng, có thể thấy được công sức phải bỏ ra nhiều đến nhường nào.
Có một chiếc kệ sách che kín cả bức tường, với sách được chất đầy trên đó.
Nhìn sơ qua thì chỉ thấy có vài chỗ ngồi, không thể nào so sánh được với các chuỗi cửa hàng cà phê khác, và rõ ràng là nó chỉ được quản lý bởi một người chủ duy nhất.
Nơi đây thật sự khác với các tiệm cà phê thông thường, cực kỳ tĩnh lặng, và là một địa điểm lý tưởng để thư giãn.
Tình cờ là hiện tại không có khách, và Amane nhìn quanh cửa tiệm một lần. Bước ra từ cánh cửa bên trong là một người phụ nữ đang mặc một chiếc tạp dề màu xanh nước biển.
Đó là một người phụ nữ điềm tĩnh, và có vẻ như bà ấy lớn hơn cậu tầm một con giáp.
Bà là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen, dài, một vẻ ngoài cực kì hợp với bầu không khí của một quán cà phê, hoặc là một hiệu sách cũ. Bà ấy trông trầm tính đến mức khó có thể tin được bà ấy là dì của Kido.
“Ồ…Ayaka-san, chào con.”
“Đã một thời gian rồi nhỉ, dì Fumika.”
Kido cúi đầu một cách lịch sự, người phụ nữ tên là Fumika nhìn Kido với một ánh mắt dịu dàng và mỉm cười.
“Thật mừng khi thấy con ở đây. Chẳng bao giờ con và Souji-kun cùng ở đây cả. Dì có hơi cô đơn đấy.”
“Uu, con xin lỗi…Con sợ sẽ làm phiền đến dì ạ.”
“Có gì mà phải sợ cơ chứ…Chỉ cần thấy hai đứa là dì thấy vui rồi. Còn có thêm động lực để làm việc ấy chứ.”
Đó cũng chính là vấn đề đó, dường như lời lầm bầm nhỏ của Kido không đến được tai của người phụ nữ.
Amane quan sát hai người kia từ đằng sau, và trông có vẻ bối rối.
Người phụ nữ dường như khá thanh lịch cả về ngoại hình lẫn cử chỉ, và cậu không thể tìm thấy bất cứ điều gì khiến Kido gặp khó khăn khi đối diện với bà ấy cả. Cậu cảm thấy hoàn toàn bối rối, và từ việc quan sát cuộc hội thoại của họ thì cậu chỉ thấy đó là một người phụ nữ hoàn toàn bình thường mà thôi.
Thật sự mà nói, ánh mắt của bà ấy chỉ đơn giản là toát lên tình yêu dành cho Kido. Cậu không thể hiểu nổi tại sao Kido lại nói là không thể đối phó với dì của mình.
Đúng là mỗi người thì lại có những khía cạnh mà bản thân không thể đối phó được, nhưng với những gì cậu thấy nãy giờ thì cậu khó mà chấp nhận suy nghĩ đó của cô.
Người phụ nữ đột nhiên chuyển ánh mắt sang Amane, trong khi Kido lại có vẻ hơi rụt rè.
Trong chốc lát, đôi mắt đen kia dường như đang thăm dò điều gì đó, nhưng rồi vẫn trở lại dịu dàng.
“Vậy đây là nhân viên bán thời gian mà con giới thiệu à, Ayaka-san?”
“À, vâng. Cậu ấy muốn làm việc. Fujimiya-kun, đây là chủ của cửa tiệm, Itomaki Fumika-san. Dì bên phía nội của tôi.”
“Con là Fujimiya Amane. Rất vui khi cô đã dành thời gian quý báu để gặp con ạ.”
“Chà…không sao đâu. Là Ayaka-san đã nhờ mà. Con bé có mắt nhìn người tốt lắm, và cô nghĩ chắc là sẽ ổn thôi.”
Itomaki nở một nụ cười dịu dàng, nhìn kĩ Amane từ trên xuống dưới, và mỉm cười.
“Mà dù sao thì, con có quan hệ gì với Ayaka-san?”
“Chỉ là bạn cùng lớp thôi, cô ấy là bạn của người yêu con.”
Vì lý do nào đó mà có một cơn ớn lạnh tràn đến Amane, cho nên cậu khẳng định như thế. Nụ cười của Itomaki rạng rỡ trở lại, và cảm giác ớn lạnh đáng sợ đã tan biến đi. Có vẻ như cậu đã đưa ra câu trả lời chính xác.
“Vậy thì tốt. Ayaka-san và Souji-kun lúc nào cũng rất nồng thắm. Nếu con bé mà ngoại tình thì rắc rối lắm đó.”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Con đã hứa là sẽ dành cả cuộc đời bên người con yêu rồi.”
“Wow, tuyệt thật đấy…!”
Đôi mắt đen kia ngay lập tức sáng lên. Amane vô thức lùi về phía sau, nhưng Itomaki không hề để ý trong khi hai má thì đỏ lên, trông cứ như một thiếu nữ đang yêu vậy. Và rồi Amane bắt đầu hiểu ra từng chút một, rằng Kido đang gặp khó trong việc đối mặt với thứ gì.
“Con quyết tâm như thế ở độ tuổi này? Tuyệt thật đấy. Có phải đây cũng là lý do tại sao con lại muốn làm việc?”
“Ơm, vâng, con muốn tặng cho cô ấy một chiếc nhẫn…!”
“Thật tuyệt vời! Ừm, ừm, nếu con muốn, hãy làm việc ở đây…!”
“Dì quyết rồi cơ ạ? Ơm, con biết ngay mà…!”
Amane đứng hình khi được thuê ngay mà không cần phải phỏng vấn gì cả. Kido thì chết lặng, và thở dài, trong khi đó Itomaki thì cười toe toét, rõ ràng đang rất hào hứng.
“Dì đừng có hỏi nhiều quá đấy.”
“Ôi trời, dì sẽ không hỏi về những thứ mà thằng bé không thể trả lời đâu. Nhưng này, con có phiền không khi kể cho cô nghe cách hai đứa đến với nhau…”
“Làm ơn giữ mình lại xíu đi ạ, Fujimiya-kun sẽ thật đáng thương nếu cậu ấy trở thành một phần trong sở thích và công việc của dì đấy.”
“Dì chỉ hỏi khi có sự cho phép thôi. Chỉ một chút quá khứ thôi, nhỉ?”
“Sở thích và công việc…?”
“Công việc thật sự của dì Fumika không phải là điều hành tiệm cà phê. Dì ấy thật ra là một nhà văn, và còn làm nhiều công việc khác nữa, nhưng vì vài lý do, dì ấy lại mở một tiệm cà phê…”
Và ghê hơn nữa là dì kiếm được tiền từ nó, Kido lẩm bẩm. Amane hướng ánh mắt sang Itomaki, người đang nở một nụ đầy ẩn ý.
“Tất nhiên rồi, cô sẽ điều hành tiệm một cách đàng hoàng và đảm bảo rằng sẽ không sập tiệm đâu. Cô sẽ trả lương cho con đầy đủ.”
“Dì ơi, nhớ trả lương cho họ đúng lúc. Đừng có cho họ tiền theo kiểu tiền ăn vặt nữa.”
“Con không cần phải lo vậy đâu…”
Kido bắt đầu thuyết giảng cho Itomaki, người đang nhướng mày đáp lại. Amane không biết mình có thể làm việc được ở đây hay không, và bắt đầu cảm thấy lo lắng.