“Hm, hôm nay cậu có chuyện cần làm với Chitose à?”
Bây giờ đã là tan trường, và Amane định sẽ về nhà cùng Mahiru, chỉ để nghe thấy cô vừa từ chối vừa xin lỗi cậu. Cậu mỉm cười, và dễ dàng chấp nhận.
Cậu chưa bao giờ có ý trói buộc cô, và tất nhiên là không phải lúc nào họ cũng ở bên nhau. Tuy nhiên cậu lại không chắc về lý do tại sao Mahiru lại phải bận tâm về suy nghĩ của cậu.
“Ơm, có lẽ mình sẽ về trễ đó, nhưng có cả Shihoko-san nữa nên là không sao đâu.”
“Sao lại có mẹ mình ở đây?”
Bố mẹ cậu vẫn chưa về nhà. Họ định là hôm sau mới về, và có nói rằng sẽ đi chơi ở đâu đó gần đây.
“Hm, Shihoko-san nói là cô ấy muốn trò chuyện với Chitose-san…”
“Chắc là bà ấy lại nói những thứ linh tinh rồi.”
“Haha. Mình không nghĩ vậy đâu…”
“Đó là mẹ mình đó. Cậu phải ngăn bà ấy lại.”
Dù có nói thế, Amane biết rằng có khả năng là Mahiru sẽ không ngăn họ lại, khi mà cô ây có lẽ cũng muốn nghe, hoặc là Shihoko quá mạnh mẽ để cô ấy có thể can thiệp vào. Cho nên cậu cũng chẳng đặt quá nhiều hy vọng.
Ít nhất thì hãy ngăn bà ấy tiết lộ lịch sử đen tối của mình đi mà, Amane tha thiết mong muốn như thế khi cậu nhìn chằm chằm vào Mahiru. Cậu không hề có ý định thể hiện vẻ mặt say đắm như thế, nhưng cô nàng lại đỏ mặt và đảo mắt đi.
Chitose, người đang chuẩn bị đi về nhà, thấy cảnh tượng này, và bật cười.
“Này này, hai vợ chồng kia ơi, đang làm gì đấy?”
“Chỉ đang sợ mẹ tôi sẽ nói điều gì đó kỳ lạ cho cậu nghe thôi.”
“Cuối cùng thì cậu cũng không phủ nhận việc hai người là vợ chồng…mà kệ đi, tôi cũng đã nghĩ là đã có chuyện gì đó xảy ra từ cái cách hai người nhìn nhau rồi. Cậu không cần phải lo đâu.”
“Mẹ tôi là bà tám đó. Bà ấy có thể nói mọi thứ mà chẳng nhận ra đó.”
“Ohhh? Vậy ý cậu là có thứ gì đó xấu hổ về cậu à?”
“Không hẳn. Chỉ là tôi không muốn bà ấy nói về chuyện hồi nhỏ của tôi thôi. Giả sử thế này đi, cậu không hề thích chút nào nếu như có ai đó bắt đầu nói về những năm tháng cấp hai của cậu đâu nhỉ?”
“Ugh, ừ…”
Itsuki chỉ trở thành bạn với Chitose từ hồi học sơ trung, và theo như Itsuki và Kadowaki thì Chitose lúc đó là kiểu người hoàn toàn trái ngược với bây giờ.
Cô không hề muốn nói về những chuyện đó, và xem chúng như là một lịch sử đen tối. Cậu biết tôi sẽ làm gì nếu như cậu hỏi hơi nhiều rồi chứ? Cho nên Amane dùng ánh mắt để ám chỉ như thế, và cô nhún vai, rồi, rồi, và gật đầu đáp lại.
“Nhưng còn cái này nữa, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với Shihoko-san. Tất nhiên là không phải về chuyện của cậu.”
“Vậy thì nói về cái gì?”
“Đó là bí mật của phụ nữ~ dù sao thì, tôi mượn vợ của cậu đây.”
Chitose cười toe toét khi cô ôm lấy một cánh tay của Mahiru, và cô nàng bẽn lẽn cụp mắt xuống, nhưng vẫn bước đi bên cạnh Chitose một cách phấn khởi.
“Ể, hai cậu không về nhà cùng nhau à?”
Đừng có nói về mấy thứ kỳ lạ đấy, Amane gửi những suy nghĩ này đến mẹ mình trong khi quan sát cặp đôi thân thiết đang bám lấy nhau kia bước đi. Và rồi, một cô gái đột ngột xuất hiện.
“Kido? À, hai người bọn họ có chuyện với nhau.”
“Tôi hiểu rồi. Shiina-san, tớ mượn chồng của cậu được không?”
“Hể?”
“Nếu Fujimiya-kun không bận gì thì tớ muốn mượn cậu ấy một lát. Ah, đừng lo lắng, không phải là như vậy đâu.”
“Ơ-ơm, tớ không lo về chuyện đó…”
Kido đang yêu cầu Amane đi cùng cô, và có lẽ là về chuyện công việc bán thời gian.
Đây có lẽ là cơ hội hoàn hảo để cậu sắp xếp mọi chuyện, khi mà bố mẹ cậu vẫn còn ở đây, giả sử rằng cậu sẽ được thuê ngay, được ký hợp đồng và có sự đồng ý của người giám hộ.
“Hôm nay cậu rảnh chứ, Fujimiya-kun?”
“Yeah. Hôm nay thì không có kế hoạch gì cả.”
“Tốt rồi. Cửa hàng đang mở cửa đó. Tôi thật sự không thể nào xen vào khi hai người lúc nào cũng chim chuột với nhau.”
“Nó thật sự như thế à? Ngay cả khi ở nhà thì bọn tôi không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau.”
“Cậu nói thế chứ, hai cậu ở chung một chỗ, đúng không? Cứ như cậu đã xem việc ở nhà như thế là lẽ tự nhiên rồi. Hai cậu thật sự rất tình tứ đó~”
Amane không thể nào phản biện lại khi Kido chỉ ra việc các cặp đôi sẽ không dành thời gian bên nhau nhiều đến thế, và chỉ biết câm nín. Kido cười khúc khích, rõ ràng đang cảm thấy cực kì thích thú.
“Chà, đó là vì hai cậu cực kì thân thiết với nhau, và cậu thì cực kì trân trọng cô ấy, phải không, Fujimiya-kun?”
“…Yeah, không được à?”
“Đó là điều tốt đấy chứ. Chỉ nhìn thôi là tôi đã thấy ấm áp rồi. Shiina-san thật sự rất được yêu đấy.”
Mahiru trở nên ngượng ngùng khi nghe thấy rằng mình được ‘yêu’, và mọi người xung quanh cũng trở thành nạn nhân của vẻ mặt đó mà cô không hề hay biết. Dường như Kido cố ý làm như thế, nhưng vì Amane đang nợ cô ấy một ân huệ lớn, cậu không thể nào phàn nàn với cô được.
Chỉ cần đừng đề cập đến việc tại sao tôi lại đi làm là được. Tuy nhiên, Amane đã ám chỉ điều này thông qua ánh mắt, và Kido bật cười, và dơ ngón cái lên. Cậu thở dài, và không nói gì thêm về chuyện này nữa.