Ngày nghỉ sau khi lễ hội văn hóa kết thúc đã trôi qua, nhưng những dư âm của lễ hội văn hóa trong trường vẫn chưa tan biến, và các học sinh dường như vẫn còn trong mình không khí lễ hội.
Lớp học có hơi ồn ào hơn bình thường, và từ lúc này sang lúc khác, mấy đứa bạn trong lớp bắt đầu bàn tán về cách người này người kia trong lớp này lớp kia bắt đầu hẹn hò với nhau, và có thể nói rằng lễ hội văn hóa thật sự ảnh hưởng đến nhiều mặt bao gồm cả các mối quan hệ nam nữ.
Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt hướng về phía bọn cậu, đặc biệt là Mahiru. Chủ yếu là đang thảo luận về việc cô trông như thế nào trong lễ hội văn hóa.
“Chào uổi áng~”
Itsuki bước vào lớp với vẻ ngái ngủ, và tiến lại chỗ Amane, người vẫy tay đáp lại một cách thờ ơ, chào buổi sáng, trong khi đang quan sát biểu cảm của Itsuki.
Itsuki có lẽ sẽ có tâm trạng tồi tệ nếu như ông Daiki có nói gì đó, nhưng có vẻ như cậu vẫn bình thường, và Amane cảm thấy nhẹ cả người.
“Chào buổi sáng, Shiina-san. Hôm nay…hm?”
“Chào buổi sáng. Có vấn đề gì ư?”
Itsuki thong dong bước lại chỗ Mahiru với một nụ cười vui vẻ, nhưng rồi cậu nheo mắt lại với vẻ ngạc nhiên sau khi nhìn thấy gương mặt của Mahiru.
“…Nói này Amane, lại đây.”
“Ể?”
“Cứ lại đây.”
Itsuki kêu Amane lại vì lý do nào đó, cho nên Amane cau mày, và bị kéo lại góc phòng học.
Itsuki bước lại gần hơn, và thì thầm, như thể cậu không muốn bị ai nghe thấy.
“Nói này, ông vượt qua ranh giới với Shiina-san rồi à?”
“Huh?”
“Huh cái đầu ông. Ông nghĩ tại sao tôi lại kêu ông ra đây hả? Tôi nghĩ là cô ấy đã thay đổi kiểu gì đó…khoảng cách giữa hai người đã trông khác đi. Cứ như đã cưới nhau rồi vậy…”
Sau khi Itsuki nói lại rằng bầu không khí trông có vẻ khác, Amane liếc nhìn sang Mahiru.
Cô đang lặng lẽ ngồi tại chỗ Amane, nhìn cậu với vẻ tò mò, và sau khi ánh mắt họ gặp nhau, cô trở nên xấu hổ.
“Hm, cô ấy có phần quyến rũ hơn…cứ như cô ấy đã cưới ông rồi vậy.”
“…Khỏi có hiểu nhầm, bọn tôi không có đến mức đó.”
“Hể, mức đó hở?”
Amane nói lại với vẻ mơ hồ, và Itsuki liếc sang hướng khác như thể đã nhìn thấu mọi thứ. Và rồi Amane đấm vào sườn Itsuki để loại bỏ vẻ mặt khó chịu đó của cậu ta.
Amane đã dồn kha khá lực vào cú đấm đó, đừng xấu hổ chứ, nhưng Itsuki vẫn cứ trêu chọc, và dường như nó không được hiệu quả cho lắm.
Cho nên lần này Amane chuyển sang đá vào chân cậu ta, và thở dài.
Cậu sợ rằng Itsuki có thể nhận ra thay đổi đó, nhưng kiểu gì thì cậu cũng định sẽ báo cho Itsuki và Chitose về kế hoạch tương lai của cậu. Cậu không định sẽ kể với họ về việc cậu và Mahiru biết bao nhiêu về cơ thể của nhau, nhưng ít nhất thì cậu sẽ đề cập đến việc có thứ tự trong kế hoạch của cậu.
“…Tôi chưa có kế hoạch cho chuyện đó. Tôi đã hứa với Mahiru rồi.”
“Hứa?”
“Yeah, cho đến khi cô ấy 18 tuổi. Tôi đã thề rằng sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cô ấy, và đã bảo cô đợi cho đến lúc đó.”
Một lần nữa, cậu cảm thấy cực kì xấu hổ khi phải nói ra lời hứa này cho ai đó biết. Sau khi cậu nói dứt lời, Itsuki mở to mắt, và nhìn Amane với hai biểu cảm trái ngược, vừa chết lặng vừa cảm thấy ấn tượng.
“Uầy, tôi khá ấn tượng với khả năng chịu đựng với sự nghiêm túc của ông đấy, nhưng ông thấy ổn chứ?”
“…Tôi nghĩ có lẽ sẽ có vài vấn đề đấy, nhưng hiện giờ thì chưa. Tôi muốn trân trọng cô ấy, và tôi đang cực kỳ nghiêm túc.”
Vì cậu đã tìm được một người mà bản thân muốn đồng hành cùng cho đến hết quãng đường đời còn lại, cậu sẽ tôn trọng và trân quý cô ấy hết mức.
Thành thật mà nói, cậu có hơi sợ về việc sẽ không trụ nổi cho đến lúc đó, nhưng sẽ thật xấu hổ khi phá vỡ lời hứa, điều mà cậu không bao giờ được phép để cho xảy ra. Đó là lý do tại sao cậu quyết định chịu đựng.
“Tôi định sẽ chung sống với Mahiru sau khi tốt nghiệp, cho nên bây giờ tôi đang tính cho chuyện đó.”
“Tính, như nào cơ?”
“Ah, Fujimiya-kun, chào buổi sáng. Cậu lảng vảng ở đây làm gì thế?”
Kido thình lình bước vào lớp. Amane giơ tay chào cô ấy, và cô ném cho hai chàng trai một ánh mắt nghi ngờ.
“Hai người các cậu đang hành động kỳ lạ đấy. Có gì khó nói à? Tôi nghĩ chắc Akazawa-kun lại hỏi Fujimiya-kun điều gì đó kỳ lạ rồi.”
“Tôi không đáng tin đến thế ư?”
“Ahaha.”
Kido gạt chuyện này đi bằng một tiếng cười. Có vẻ như sau khi nhìn thấy Amane, cô đang không biết mình có nên báo tin lại cho cậu không. Cô liếc nhìn Itsuki, có lẽ đang ám chỉ sự hiện diện của cậu ta, và ngầm hỏi liệu cô có thể đề cập đến chuyện đó ngay lúc này không, hay để lát nữa.
Amane không định giấu việc bản thân sẽ đi làm thêm bán thời gian, và cậu cũng muốn nói lý do cho Itsuki nghe. Cậu lên tiếng trước, chuyện tôi nhờ cậu ổn rồi chứ? Kido cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, và mỉm cười.
“Dì của tôi đã đồng ý rồi, cho nên bà ấy hy vọng cậu sẽ báo lại khi nào cậu rảnh.”
“Ừ, hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc lại sau.”
“Được thôi.”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
“Ổn mà. Dì tôi nói rằng bà ấy rất vui khi tôi đã chịu nhờ vả bà ấy đó.”
Kido nở một nụ cười gượng gạo, và Amane cũng vậy.
Kido, người được dì của mình cực kì yêu mến, trông có hơi bối rối, và Amane rất biết ơn khi cô đã giới thiệu công việc cho cậu.
Chúng ta sẽ lại bàn bạc sau, Kido vẫy tay, và đi lại chỗ ngồi của mình. Sau đó, Amane nhìn sang Itsuki, và thấy cậu ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Tôi hiểu rồi. Ông đã chịu khổ rồi.”
“Bố tôi sẵn lòng chi trả cho phần đám cưới và những thứ khác, nhưng ít nhất thì tôi nên tự giải quyết phần chiếc nhẫn. Đây là lựa chọn của tôi, và vì ước muốn của chính bản thân tôi nên tôi sẽ cố gắng lúc này.”
“Ông thật sự quyết tâm nhỉ. Tuyệt thật đấy, nhưng mà…”
“Nhưng gì cơ?”
“…Chẳng phải ông nên thảo luận việc này với tôi à?”
Itsuki bĩu môi, và Amane mở to mắt ngạc nhiên, trước khi lấy tay vò đầu Itsuki, Lần tới tôi sẽ hỏi ông mà.
Itsuki dường như cảm thấy hơi mâu thuẫn khi gạt tay Amane ra, và vỗ lại vai cậu. Amane biết rằng Itsuki đang cảm thấy xấu hổ, và cười toe toét giống như Itsuki vẫn hay làm.