Khi mà Mahiru và Shihoko trở về, ánh mắt và cử chỉ của Shuuto đã trở lại bình thường, và ông cũng không còn vuốt ve Amane như lúc nãy nữa.
Đó là một điều tốt, vì mọi chuyện sẽ thật tệ nếu ông đối xử với Amane giống như một đứa trẻ trước mặt Mahiru, dù chính bản thân Amane cũng thấy có hơi miễn cưỡng.
Cậu giữ im lặng vì cậu muốn bản thân trông có vẻ đáng tin cậy trước Mahiru, và cố gắng hết sức để cư xử như bình thường khi cậu chào đón hai người kia trở về.
“Mừng về nhà. Mua sắm với tám chuyện xong rồi chứ?”
“Tất nhiên rồi. Phải vậy không, Mahiru-chan?”
“…V-vâng.”
Shihoko mỉm cười một cách chân thành, trong khi Mahiru lại có vẻ hơi bồn chồn. Rất có khả năng là Shihoko đã nói những điều không cần thiết.
Tuy nhiên, lúc này nó không phải là vấn đề, cho nên Amane hành động như thể không có chuyện gì xảy ra khi cậu nhận lấy mấy món đồ mới được mua.
Cậu đánh mắt sang nhìn Mahiru, và cô nàng đỏ mặt, điều này càng khiến cậu chắc chắn vào sự nghi ngờ của mình, rằng Shihoko chắc chắn đã nói những điều không cần thiết.
Cậu nhìn sang Shihoko với vẻ chết lặng, và bà ấy mỉm cười lại một cách điềm tĩnh, trông cực kỳ thỏa mãn, điều này thôi thúc cậu ngay lập tức hỏi xem hai người họ đã trò chuyện những gì.
“…Làm ơn đừng có dạy cho cô ấy bất cứ thứ gì kỳ lạ.”
“Gì cơ, tất nhiên là không rồi. Mẹ chỉ đơn thuần cho Mahiru-chan vài lời khuyên về những thứ quan trọng cần phải học về việc sống chung của hai đứa mà thôi.”
“Mẹ không có nói về mấy thứ mà bọn con sẽ cần phải học một cách từ từ đấy chứ?”
“Đó không phải là thứ mà một đứa con trai có thể dạy đâu. Được rồi, chẳng phải con nên học những điều từ những người đi trước ư?”
“…Con có thể hỏi Mahiru chúng là gì được không?”
“Tất nhiên rồi, sau này con sẽ hiểu thôi. Mà nếu một người đàn ông gây áp lực nhiều quá thì con gái sẽ xấu hổ đấy.”
Amane chỉ có thể im lặng sau khi nghe những lời này.
Vì Mahiru không muốn nói, cậu hiểu được rằng đó là những thứ gì đó phức tạp giữa những người phụ nữ, và cậu không nên quá ép buộc vấn đề.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng Shihoko được, dựa trên những hành động mà bà đã làm cho tới thời điểm này. Cậu phải luôn khắc cốt ghi tâm điều này, ngay cả khi cậu có lẽ sẽ không hỏi được.
Cậu ném cho bà Shihoko đang cười rạng rỡ một ánh mắt lạnh lùng, và đem chiếc túi đựng rau củ tươi vào trong bếp, sau đó cất vào tủ lạnh.
Chúng là phần ăn cho bốn người, gấp đôi khẩu phần ăn bình thường, và cậu cảm thấy nhột nhột vì lý do nào đó.
“…Cậu thấy tò mò à, Amane.”
Mahiru rửa tay, và thò đầu ra ngoài khi nói thế, cho nên cậu khẽ nhún vai.
“Không thể nói là mình không tò mò được, nhưng mình cũng đã trò chuyện khá nhiều với bố, và không định nói gì về điều đó đâu. Chúng ta như nhau cả thôi.”
“Ể, c-cậu đã trò chuyện gì thế?”
“Đó là bí mật.”
Amane mỉm cười một cách tinh nghịch giống như Mahiru thường làm, và đặt rau củ vào ngăn chứa của chúng. Mahiru cảm thấy bối rối sau đó lấy tay đánh đánh vào lưng cậu, khiến cậu không nhịn được nữa mà bật cười.
“…Nhưng bố không định sẽ can thiệp vào những gì con muốn dành tặng cho Mahiru-chan đâu.”
Shuuto đã nói như thế sau khi ông vuốt tóc Amane được một lúc.
Tất nhiên, Amane không định là sẽ phụ thuộc vào bố mẹ mình cỡ đó, và muốn đi làm để kiếm tiền. Đồng thời, cậu cũng không thể để điểm số của mình tuột dốc được, và cậu sẽ phải cố gắng nhiều hơn để duy trì được những điều đó.
…Có vẻ mình phải hỏi Kido rồi.
Kido đã mời cậu làm một công việc bán thời gian, và dù có khả năng chỉ là lời nói đùa, nó có lẽ vẫn là một lựa chọn tốt. Amane không phải là dạng quen với việc phục vụ khách hàng, nhưng điều này có nghĩa là cậu có thể tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm xã hội.
Có vẻ như mình có nhiều thứ phải thực hiện rồi, cậu gật đầu. Mahiru nhìn cậu với vẻ khó chịu.
Đó là bí mật, cậu đáp lại bằng một nụ cười, và vui vẻ cất đống rau củ vào tủ.