Hiếm khi Mahiru chủ động hôn cậu, và Amane cứ để cho cô muốn làm gì thì làm.
Thật sự mà nói, cậu có lẽ sẽ ngã ra sau nếu không dùng tay giữ cơ thể, và nếu cậu cử động thì điều gì đó tồi tệ có thể sẽ xảy ra. Vì thế, cậu không thể di chuyển. Tư thế của cậu không vững, và trong lòng cậu tràn đầy sự xấu hổ và lo lắng trong khi Mahiru bày tỏ tình cảm của mình với cậu.
Cử chỉ của cô vẫn còn hơi cứng nhắc vì cô nàng hiếm khi chủ động. Cô rời môi ra, nhìn khuôn mặt lo lắng và xấu hổ của Amane một cách hạnh phúc.
Cô nàng cũng xấu hổ đến nổi má cô chuyển thành màu đỏ, đôi mắt thì ươn ướt. Ngay cả như thế thì biểu cảm của cô ấy cũng thật quyến rũ. Quả thật vẻ đẹp có thể làm được mọi thứ.
Mahiru nhìn vẻ mặt của Amane, mỉm cười, tựa người vào ngực cậu. Cậu không thể chịu được nữa.
“…Ơ-ơm, Mahiru?”
“Sao thế?”
“Thật ra…mông mình đang đau do ngồi trên sàn hơi lâu. Có lẽ vậy là được rồi nhỉ?”
Amane chỉ muốn tách ra và để bản thân bình tĩnh lại thôi. Nhưng cô nàng có lẽ sẽ không chịu nghe cậu nếu cậu nói như thế, cho nên cậu cố gắng biện hộ bằng một lý do hợp lí.
Cô chớp chớp mắt, mình xin lỗi, và ngồi dậy khỏi người Amane. Cô nàng ngoan ngoãn một cách bất ngờ, có lẽ là vì biết rằng Amane có ý định khác.
Amane nghĩ về việc tạm thời rút lui khi Mahiru rời khỏi người cậu, nhưng Mahiru đã tinh ý ôm lấy tay cậu, ngăn cho cậu không thể chạy trốn.
Cậu trở nên căng thẳng một phần do sức nóng, sự đụng chạm và cả việc cậu đã bị nhìn thấu, nói này, và nghe tiếng thì thầm của cô.
“Ai là người nói rằng khi về nhà mình sẽ chịu đủ nhỉ?”
“Ugh.”
“Chính cậu là người đã mạnh miệng đó.”
Amane có ý định khác lúc cậu nói thế, nhưng cô nàng chẳng quan tâm.
“…Nhưng chà, mình đã lên kế hoạch cho việc này, và giờ thì mình khá vui. Chỉ là cậu luôn cố gắng trốn đi thôi.”
Amane hi vọng Mahiru sẽ hiểu rằng cậu đang cố chạy trốn vì lý do sinh học. Nhưng dường như cô sẽ chấp nhận mọi tình huống mà cậu đang gặp phải và không thấy phiền…hay thật ra, có lẽ cô nàng đang có ý gì đó.
Thật sự mà nói, Amane chưa từng ngờ rằng Mahiru, người trở nên bối rối khi được đề nghị ở lại qua đêm, lại nhiệt tình thế này. Đồng thời cậu biết rằng bản thân thật vô dụng vì đã bị hạ gục bởi trang phục của cô.
Cậu cảm thấy rằng mình hoàn toàn có lý do để trốn chạy.
Cậu không hề có ý định làm bất cứ điều gì khi đề nghị ở lại nhà Mahiru, và giờ tự nhiên lại bị phân tâm bởi sự cám dỗ mạnh mẽ của cô.
Mahiru có lẽ sẽ không đồng tình với ý nghĩ đó, cô chỉ muốn Amane hiểu được cảm xúc của mình. Tuy nhiên Amane thấy nó là một sự cám dỗ đầy nguy hiểm nhưng cũng thật hấp dẫn.
“Ơm, mình hiểu được cảm xúc của cậu rồi, nên là, cậu tha cho mình được không?”
“Cụ thể?”
“Như là, mặc thêm một hay hai lớp quần áo…?”
“Không nha. Mình sẽ không làm thế đâu, vì cuối cùng mình mới nắm được thế chủ động mà.”
Dường như Mahiru muốn xuyên phá trực tiếp vào trái tim Amane.
“…Nó có hơi xấu hổ, nhưng mình vẫn sẽ tiếp tục miễn là tim cậu còn đập thình thịch, như được ghi ở trong cuốn sách hướng dẫn.”
“Này, sách hướng dẫn về gì thế? Cho người anh trai này mượn một cuốn được không?”
“Chúng ta bằng tuổi nhau, chỉ cách nhau một tháng thôi.”
“Đó không phải vấn đề. Mình chỉ tò mò muốn biết bên trong đó viết gì thôi.”
“…Bí mật.”
Mahiru đảo mắt đi, bám chặt vào người Amane, như thể gạt vấn đề này sang một bên.
“…Mình có thể thay đồ nếu cậu không thích.”
Mahiru lẩm bẩm khi ngước nhìn cậu, và cậu thì thầm lại khi vòng tay ra sau lưng cô.
Cậu có thể cảm thấy thông qua lớp vải rằng có gì đó thiếu thiếu. Lớp vải mỏng, cơ thể mềm mại, hương thơm ngọt ngào; khuấy động trong lồng ngực là hàng loạt suy nghĩ và cảm xúc, cùng với đó là những ham muốn thấp thoáng.
Cậu hiểu điều đó, đồng thời cậu biết rằng mình không cần phải từ chối Mahiru.
“…Cậu biết là mình không hề ghét nó, đúng không?”
“Ừ. Mình chỉ hỏi thử thôi.”
Amane than vãn, hôm nay Mahiru thật sự là một thế lực. Cô nói và mỉm cười hạnh phúc. Cậu không dám nói rằng cô nàng đang đỏ mặt, vì mặt cậu còn đỏ hơn cả thế.
“…Đồ tiểu quỷ.”
“Mình đã từng nói rằng con gái có thể biến thành thiên sứ hay ác quỷ khi đứng trước người họ thích rồi mà.”
Amane hơi cáu kỉnh trước một Mahiru đang cười một cách tự mãn. Cậu đã hạ quyết tâm và dùng tay mình nâng cằm của cô lên.
Cậu nhìn vào đôi mắt màu caramel, như thể nhìn thẳng vào sâu trong tâm hồn cô ấy. Mắt cô lại bắt đầu dao động.
…Cô ấy hoàn toàn vô vọng khi rơi vào thế bị động. Vẫn như trước thôi.
Hôm nay Mahiru trở nên khá chủ động, nhưng cũng như trước kia, cô nàng chưa bao giờ đứng lên chống lại những tình huống như thế này. Đây có lẽ là lý do tại sao cô lại muốn nắm thế chủ động.
Nhưng Amane cũng chẳng khác gì mấy. Dường như sẽ có cuộc giằng co giữa hai người đây.
Amane do dự hôn cô nàng khi thấy đôi mắt dao động của cô.
Nụ hôn đột ngột khiến Mahiru cứng đờ, nhưng cô lại thích việc này và không hề từ chối.
Và cứ như thế, cậu trao cho cô một nụ hôn thật sâu như cô muốn. Được nửa chừng thì cô bắt đầu vỗ vào ngực cậu.
Một tiếng nói thoát ra từ cổ họng cô, có thể là phản kháng, hoặc cũng có thể là gì đó khác.
Cô đẩy ngực cậu ra trước khi cậu biết được câu trả lời, rời đôi môi cùng với cơ thể ra, loạng choạng lùi lại, ngồi lên trên giường.
Cô nàng đỏ mặt, lườm Amane với đôi mắt ướm lệ. Cậu liếm đôi môi vẫn còn ẩm ướt khi vừa mới hôn xong của mình, và tiến lại chỗ Mahiru, người vừa mới rút lui.
“…Cậu cười nhạo mình vì luôn trốn chạy. Chẳng phải cậu cũng đang làm thế sao?”
“Uuu…k-không, đến giờ đi ngủ rồi. Mình chỉ định lên giường thôi.”
“Mình hiểu rồi. Mình cũng sẽ lên luôn.”
Amane ngồi lên giường, Mahiru không còn nơi nào để mà chạy nữa. Cơ thể cô run lên, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhìn lên Amane, và lại không nhìn nữa.
“…T-thật không công bằng. Mình đã bảo cậu tắm từ sớm bởi vì điều này mà…”
“Ý cậu là sao?”
“Cậu vẫn thật quyến rũ ngay cả khi đã tắm từ lúc nãy cơ.”
Mahiru thốt lên những suy nghĩ khó hiểu của mình, và thì thầm khi cô rúc vào trong chăn.
Đằng nào thì mình cũng phải vào đây mà…cậu nghĩ, nhưng việc nói như vậy vào thời điểm này lại không thích hợp cho lắm.
Mắt cậu giãn ra khi thấy cô như thế, và cậu thấy thật nhẹ nhõm khi nằm xuống cạnh đó, ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của cô.
Cậu cười khúc khích khi thấy cô nàng rùng mình. Cô có lẽ đã nhận ra rằng cậu đang cười và quay lại phía cậu. Đôi mắt của cô được lấp đầy bởi nỗi xấu hổ, một chút không hài lòng và một chút khó chịu. Cô ấy thật đáng yêu.
“…Hôm nay mình muốn trêu cậu, Amane.”
“Cậu chưa trêu đủ à?”
“Cậu đang nói gì thế? Cậu đã lật ngược tình thế mà…baka.”
Amane bị thúc vào bụng một cái, nhưng nó không đau hay gì cả. Mahiru nhẹ nhàng mím môi, trông không được vui cho lắm.
“…Cậu đã tập luyện. Nó cũng không tốt chút nào.”
“Ý cậu là sao, không tốt?”
“…Chán cậu quá đi.”
Mahiru đưa tay mình lại gần áo Amane, đặt trước bụng cậu. Cậu có thể chỉ ra rằng nó là do ảnh hưởng của Kido, nhưng cậu vẫn để yên cho cô làm thế.
Cậu không có bất kỳ múi cơ nào rõ ràng, nhưng cậu cảm thấy rằng cơ thể mình đã săn chắc hơn. Mahiru chắc chắn sẽ cảm nhận được gì đó nếu cô tiếp tục sờ quanh.
Vì thế cô cứ vuốt ve cậu, thở dài. Amane thấy hơi nhột, và bắt đầu quan sát cô nàng.
Có lẽ cô sẽ lại được tiếp thêm sinh lực bằng việc khám phá cơ thể cậu, và dần đỏ mặt. Cậu không hề mong rằng cô sẽ thò tay xuống bên dưới lớp áo, nhưng vì cô ấy thích làm, cậu cũng chẳng phàn nàn gì thêm.
“…Cậu chạm vào mình thì được thôi, nhưng mình sẽ làm gì đó nếu cậu đi quá xa, được chứ?”
Mahiru trở nên căng thẳng ngay khi cậu thì thầm điều đó, và ngước nhìn cậu bằng đôi mắt ướm lệ.
Cậu nói vậy là để nhắc nhở cô, nhưng nó cũng chất chứa một ít ham muốn. Cô càng chạm cậu nhiều thì cậu cũng sẽ chạm lại. Như vậy chắc là ổn.
Cậu đã thấy nhột ngay từ ban đầu, và đã tới giới hạn theo nhiều nghĩa. Cậu sợ rằng Mahiru sẽ chạm vào những nơi cô không nên chạm vào. Khi điều đó xảy ra thì sức chịu đựng của cậu sẽ vỡ vụn mất.
Cậu nói thế với hi vọng rằng cô sẽ dừng lại, nhưng cô nàng lại mím môi và vùi mặt mình vào ngực Amane.
“…Ơm…không sao đâu, hôm nay mình đã chăm sóc da mình kĩ càng rồi.”
Giọng nói như bị chặn lại bởi lồng ngực cậu, nhưng vẫn rõ ràng. Lần này thì đến lượt Amane trở nên căng thẳng.
Cậu bắt gặp ánh mắt của Mahiru khi cô ngước nhìn cậu.
Đôi mắt màu caramel vẫn còn ươn ướt như thể có những giọt nước có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn rụt rè quan sát cậu.
Amane vô tình nuốt nước bọt.
Cô ấy có lẽ, không, chắc chắn cô ấy sẽ chấp nhận mọi thứ cậu làm, và tận hưởng điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cô tin Amane, và yêu cậu ấy. Cậu cũng khá tự tin về điều đó.
Liệu cậu có thể đáp lại niềm tin và tình yêu của cô?
Hàng loạt cảm xúc đang khuấy động tâm can cậu.
Ham muốn thể xác đang nhói lên bên trong cậu, trái ngược với ước muốn trân trọng cô ấy, phá vỡ sự tỉnh táo của cậu.
Cậu thở một hơi vào người cô khiến cô rùng mình.
Cô nàng đã giao phó tương lai mình cho Amane, và có lẽ đang cảm thấy mong đợi và hơi lo lắng.
Phụ nữ thường là người bị động, và nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ là người có tương lai bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Cuối cùng, Amane đã có câu trả lời của mình.
“Nói này.”
“V-vâng.”
“Về phần mình, mình muốn trân trọng cậu.”
“…Ừ.”
“…Nhưng, chà, mình vẫn chưa tới tuổi có thể chịu trách nhiệm với cậu. Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ là người gặp nhiều rắc rối nhất. À không, mình vẫn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng với luật pháp hiện tại thì mình không thể nào đảm bảo về mối quan hệ giữa hai ta được.”
Không có cách nào khác ngoài việc chịu trách nhiệm, nhưng luật pháp bắt buộc rằng họ chỉ có thể kết hôn khi lên 18. Nếu lỡ có gì bất trắc xảy ra, cô ấy sẽ phải có con khi còn là học sinh. Tốt nhất là nên tránh việc đó.
“Mình yêu cậu, và muốn tôn trọng cậu. Mình sẽ không cản cậu nếu có bất cứ điều gì cậu muốn làm trong tương lai, hay có điều gì cậu muốn học hỏi. Mình không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu chỉ vì một phút bồng bột, hay là do ham muốn của riêng mình.”
“…Ừm.”
“Mình đã sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho cậu, nhưng…”
“Cậu không cần phải nói thêm nữa đâu.”
Cậu bị cắt ngang trước khi kịp nói xong. Cậu cho rằng Mahiru sẽ chê trách cậu vì đã quá nhút nhát, nhưng cô nàng lại nở một nụ cười ngây thơ, có chút mâu thuẫn, và cũng chất chứa niềm vui, như thể điều này đã được đoán trước vậy.
“…Mình biết rằng cậu đã cố gắng hết sức để tôn trọng và yêu thương mình, Amane. Mình…thật sự rất hạnh phúc khi cậu trân trọng mình như thế.”
Cô nở một nụ cười và hôn cậu, và mỉm cười lần nữa khi mắt họ sát gần nhau.
“…Từ tận đáy lòng, mình cũng yêu cậu rất nhiều.”
Trước mặt cậu là người con gái cậu yêu, đang nở một nụ cười hạnh phúc hơn bất kì ai. Amane trao cho cô một nụ hôn, và bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô một lần nữa.
“…Chúng ta có thể đợi đến sinh nhật lần tới của cậu không?”
Lý tưởng nhất vẫn là đợi cho đến khi tốt nghiệp, nhưng Amane đưa ra yêu cầu này vì cậu sợ rằng cậu có lẽ sẽ không đợi được mất.
Mahiru có thể nhận ra sự hỗn loạn bên trong Amane. Cô cúi xuống, bẽn lẽn gật đầu, và vùi mặt mình vào ngực cậu.
Chắc chắn rằng thứ chào đón cô là tiếng tim đập thình thịch của cậu.
Amane không hề hối hận về quyết định của mình. Mong muốn được trân trọng Mahiru của cậu không phải là giả dối.
Tuy nhiên, cậu hi vọng cô sẽ tha thứ cho cậu, vì cơ thể cậu sắp không chịu nổi rồi.
“…Ơm.”
“Vâng?”
“Mình nói vài điều vô dụng được không?”
“Cứ nói đi. Mình sẽ chấp nhận mọi thứ từ người mình yêu, dù cho nó là những lời hào nhoáng, vô nghĩa, hay những lời cầu xin mình làm gì đó đều được.”
Cậu hơi hoảng loạn khi đối diện với sự rộng lượng ấy và hôn lên cổ cô. Cậu hạ quyết tâm và nói,
“…Ơm, chà…mình có thể chạm cậu một chút được không?”
Cậu không định lãng phí quyết tâm mà mình đã thể hiện ra, và cũng không xem thường lời thề của cậu.
Tuy nhiên, ham muốn đã khiến đầu cậu bốc hỏa, và tốt nhất là cậu nên thư giãn một chút.
Mahiru có lẽ chưa từng ngờ rằng cậu lại nói thế, vì cô nàng đột ngột chớp mắt, khuôn mặt hoàn toàn chuyển đỏ.
Điều này không có nghĩa là cô sẽ từ chối. Cô mỉm cười, ngước lên nhìn cậu.
“Mình vẫn chưa chạm cậu xong mà.”
“…Vậy nếu vẫn chưa đủ thì sao?”
“Mình sẽ chạm cậu nhiều hơn thế nữa.”
Cô nàng cười khúc khích, và bắt đầu chạm vào bụng Amane. Cậu than thở về việc không thể nào đánh bại được cô ấy, và rúc vào trong giường, không ôm cô nữa.