Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Tiêu Hồn rất khó xử, dựa theo tính tình của Lục Tu Giác, nếu phát hiện có người vào ở trong nhà hắn, tuyệt đối sẽ tức giận.
Nhưng mà Lục Hạc Tư nghĩ tới điểm này, đào cái hố cho Lục Tu Giác nhảy xuống. Lúc ấy hắn ở bên cạnh, cho nên hắn biết, dù cho Lục Tu Giác có giận đến mức nào, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Mao Cửu trong lòng ấm áp, không ngờ Lục Hạc Tư lại an bài chu đáo như vậy. Cậu không quen biết ai ở đế đô, dù cho muốn đi nhận thi thể của A Linh cũng cần phải xác nhận rồi làm thủ tục, phỏng chừng phải ở lại nơi này thêm vài ngày.
Tuy lần này đi làm công vụ, nhưng từ công quỹ muốn chi trả tới tay cậu cũng cần phải có thời gian.
Mao Cửu tính toán trong lòng một chút, tiền sư phụ để lại cho cậu đại khái cũng đủ cho cậu đi về một chuyến đến đế đô. Nếu muốn tiêu phí những cái khác thì có chút gượng ép. Cậu còn muốn thưởng thức mỹ thực ở đế đô nữa!
Khó khăn lắm mới tới một chuyến. Sư phụ thật nhỏ mọn!
Trong lòng Mao Cửu không ngừng chửi thầm, ngước mặt nhìn Dư Tiêu Hồn ôn hòa mỉm cười: "Như vậy đành làm phiền anh"
Ánh mắt Dư Tiêu Hồn lập tức sáng ngời, không nghĩ tới một người khi cười và khi không cười, khí chất lại có thể biến hóa lớn như vậy. Một người ấm áp ôn nhuận như ngọc như vậy vào ở, Lục thiếu đại khái... cũng sẽ vui vẻ một chút.
"Lên xe đi"
Mao Cửu cùng Tiểu Sơn xách theo tay nải cùng ngồi lên xe, thuần thục cài dây an toàn. Cài xong, đồng thời ngẩng đầu, mặt không biểu tình, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước.
Dư Tiêu Hồn bị không khí nghiêm túc này ảnh hưởng, không tự chủ cũng thẳng lưng. Hắn lái xe đi về địa điểm đã định. Dọc đường thỉnh thoảng trò chuyện cùng Mao Cửu ngồi phía sau, nói chuyện rất có kỹ xảo.
Hắn có chút nghĩ không ra Mao Cửu cùng Tiểu Sơn rốt cuộc là ai, theo như lời Lục Hạc Tư, hai người này là ân nhân cứu mạng của ngài ấy, lại chưa nói rõ lai lịch. Ngay từ đầu nhìn quần áo, đến hai ánh mắt trong suốt đen láy, hắn còn tưởng là người ở thôn quê xa xôi tới, may mắn mới gặp phải một tôn đại phật như Lục Hạc Tư.
Mà khi chân chính gặp mặt, lại bị khí thế của Mao Cửu đè ép. Khi hai người ngồi trên siêu xe, thần sắc lại không thay đổi, Dư Tiêu Hồn cũng không rõ hai người này là thấy nhiều nên không để ý hay là căn bản không hiểu giá trị của chiếc xe này.
Vì thế, Dư Tiêu Hồn dọc đường nói chuyện phiếm cùng Mao Cửu, thỉnh thoảng thêm vào hai ba câu, vừa không có vẻ nhiệt tình quá phận lại vừa không quá lạnh nhạt. Trong khi đáp lời, phát hiện Mao Cửu vẫn giữ dáng vẻ không tự ti cũng không kiêu ngạo, khí độ bất phàm, lập tức nhận định Mao Cửu không phải người thường.
Mao Cửu vì thiết lập mặt mũi không thể sụp đổ mà tận lực ngắn gọn nói chuyện: "..." Phong phạm đại sư, thấy qua còn ít sao?
Mao Cửu tự thân lãnh giáo Mao lão thường xuyên tán gẫu cùng a bà, già mà không đứng đắn đùa giỡn mấy cô gái cùng a công, nhưng một khi có người xa lạ tới cầu liền bày ra bộ dáng coi tiền tài như cặn bã, vân đạm phong khinh, thế ngoại cao nhân, làm sao để trang bức?!
Lục Tu Giác ở căn phòng tầng cao nhất của chung cư cao cấp trung tâm thành phố, là một loạt các căn hộ thông tầng. Dư Tiêu Hồn bởi vì công việc mà thường xuyên ra vào tòa chung cư này, bảo an đã quen mặt hắn.
Cho nên hắn thuận lợi thông qua, cũng đưa được hai người đi vào chung cư. Cửa chung cư là mật mã, khóa vân tay hoặc thẻ từ, vân tay và mật mã chỉ có Lục Tu Giác có. Nhưng Lục Hạc Tư không biết lấy thẻ từ ở đâu mà giao cho Dư Tiêu Hồn, Dư Tiêu Hồn mở cửa chung cư cho hai người đi vào, sau đó đưa thẻ từ cho Mao Cửu.
"Vậy thì, tôi đi trước đây Mao Cửu tiên sinh"
Mao Cửu gật đầu nói cảm ơn, tiễn người đến cửa thang máy mới trở lại. Vừa mới mở cửa liền thấy Tiểu Sơn đứng ở huyền quan sững sờ, không khỏi hỏi: "Tiểu Sơn, sao lại không vào?"
Huyền quan: lối đi từ cửa vào phòng khách.
Tiểu Sơn quay đầu nói: "Cửu ca, em thấy, mình giống như vào được cung điện vậy."
Mao Cửu ôn hòa cười: "Hoàng cung kim bích huy hoàng, vách tường đều làm bằng vàng. Vách tường ở đây là bê tông cốt thép, đừng sững sờ, mau vào đi. Tự thu xếp một chút, nhanh chóng đi nhận thi thể A Linh sau đó về nhà. Tận lực không làm phiền Lục ca."
Nhắc tới A Linh, Tiểu Sơn còn có một chút phiền muộn khổ sở. Nhóc và Phương Linh kỳ thật không quá thân thuộc, cảm tình cũng không quá sâu. Lúc nhóc được Manh bà nhặt về nuôi nấng, Phương Linh đã hiểu chuyện, không quá thích đứa nhỏ không cùng huyết thống này là nhóc.
Sau đó Tiểu Sơn lớn lên, hiểu chuyện. Phương Linh đã rời khỏi quê nhà, một mình đi lên thành phố làm việc, Tiểu Sơn càng không thân thiết được với cô. Nhóc chỉ cảm thấy khổ sở thay Manh bà, dù sao Phương Linh cũng là cháu gái duy nhất của Manh bà.
Không có cô ấy, Manh bà sẽ khổ sở nhiều lắm.
Mao Cửu nhìn Tiểu Sơn lộ ra biểu tình bi thương, sờ sờ đầu nhóc an ủi: "Trong số mệnh của A Linh có một kiếp này, không tránh khỏi cũng không còn cách nào. Những người còn sống như chúng ta nhất định phải tỉnh táo lại, có khổ sở cũng không thể giải quyết những chuyện đã xảy ra."
Tiểu Sơn cảm kích cười: "Em biết rồi, cảm ơn Cửu ca."
Mao Cửu vỗ tay trấn tỉnh tinh thần: "Được rồi, chúng ta đi vào xem xem nơi mình sẽ ở lại mấy ngày tới trông như thế nào."
Phía trước huyền quan là một bức bình phong thủy mặc vẽ cây phát tài bằng kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy quy mô phòng khách. Sàn nhà thiên về màu trắng gạo, chính giữa trần huyền quan bắt mấy cái bóng đèn, xếp thành hình tròn lớn. Vừa mở cửa, ánh đèn ấm áp chiếu xuống phía dưới, khiến người vừa bước vào liền có cảm giác thoải mái.
Bên cạnh huyền quan bày một cái tủ giày hình lập phương, phía trên xếp mấy đôi giày đi trong nhà cùng mấy đôi dép lê chưa mở. Bày biện trong tủ giày thật chỉnh tề cũng thật sạch sẽ, cách không xa tủ giày còn có một chậu hoa lan, một đóa hoa lan trắng tinh, yêu kiều duyên dáng đến kiều diễm, có thể thấy được chủ nhân đã tỉ mỉ chăm sóc đến độ nào.
Mao Cửu mở dép lê dùng một lần mang vào, đồng thời đưa cho Tiểu Sơn một đôi. Chỉnh tề xếp giày vải của mình và giày thể thao của Tiểu Sơn lên, sau đó đi vòng qua bình phong vào bên trong, lọt vào tầm mắt là một phòng khách thật rộng rãi, trước phòng khách có một cửa sổ sát đất lớn, bức màn được kéo ra buộc lại ở hai bên, vì vậy ánh sáng cực kỳ tốt.
Toàn bộ phòng khách sáng ngời. Sàn nhà giống như ở huyền quan đều màu trắng gạo, trên trần nhà treo một cái đèn pha lê lục giác. Phía dưới là một bộ ghế sô pha lớn, bên cạnh sô pha đặt một cái giá sách chạm rỗng nhỏ cao đến đầu gối, bên trên cùng kệ phía dưới đều bày rất nhiều sách.
Trước sô pha bày một cái bàn vuông màu đen, trước nữa là một cái tivi LCD cùng dàn âm thanh.
Lùi về phía sau vài bước là một không gian như quầy bar xây trên sàn nhà bằng ván gỗ màu nâu. Sau đó đến kệ rượu, bên trên trưng bày rất nhiều rượu.
Vòng qua sau quầy bar là phòng bếp cùng phòng ăn, xây theo dạng mở. Bên cạnh có một cái cửa sổ lớn sát đất, đến bên cạnh nhìn xuống, cao đến choáng váng đầu.
Lại đi tiếp lên lầu hai, ước chừng phòng cho khách và phòng ngủ chính đều ở lầu hai.
Mao Cửu quan sát phòng khách, chỉ thấy phòng khách bày cây trường thanh ở một ít vị trí đặc thù, còn có một cái bể cá, bên trong nuôi không ít cá vàng, màu sắc rực rỡ, rất mỹ lệ.
Tui cũng hổng biết ý tác giả là cây Trường Sinh hay là Vạn Niên Thanh nữa, hai loại này đều là cây hay dùng trưng trong phòng khách, mà cũng có thể là cây Thường xanh vì gốc viết là 长青树, nói về cây cảnh thì tui mù tịt.
Sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất, mở cửa đi ra ban công ở phía ngoài nhìn. Vừa thấy địa hình phong thủy, dựa núi gần sông, trước có sông đào bảo vệ, sau có núi cao nhìn về phía xa, xung quanh có thế tứ thần phụ tá bảo hộ, là một vị trí đắc địa hiếm thấy.
Thật ra ở nơi tấc đất tấc vàng như trung tâm thành phố ở đế đô này muốn tìm một tòa nhà có vị trí phong thủy tốt như vậy cũng rất khó.
Căn phòng tốt nhất chung cư này chính là căn cậu đang đứng đây, chắn gió hứng sáng, dựa núi gần sông, nguyên khí của vạn vật cùng đại địa đều hội tụ về nơi này, ngay cả tinh hoa thái dương cũng cực kì tràn đầy.
Khó nhất chính là cấu tạo chỉnh thể của căn phòng không bị phá hỏng, bên trong bày rất nhiều đồ vật chiêu tài, cầu an như bể cá cùng cây cối, đây là bố cục phong thủy rất phổ biến. Phối hợp cùng phong thủy của căn phòng, có tác dụng phụ trợ.
Như vậy, nơi có phong thủy cực kì tốt như thế này cũng không cần bố cục phong thủy phụ trợ, không cần thiết. Có bày cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng không ngờ tới còn có người có thể bày trí ra một cái bố cục phong thủy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại có tác dụng phụ trợ tốt như thế.
Mao Cửu đoán người có thể bày ra bố cục phong thủy như vậy nhất định là một cao nhân, cậu tuy không giỏi phong thủy nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút.
Phong thủy của nơi này vốn rất tốt, nếu muốn thêu hoa trên gấm lại không muốn phá hủy tính chỉnh thể của nơi đây, đương nhiên phải lợi dụng chu kỳ nhật nguyệt sao trời để bài trí ra một bố cục phong thủy vượng tài.
Những cái này phải đề cập tới phong thủy thiên tinh, tức là thủy pháp núi non, nhật nguyệt tinh tú trên dưới đối ứng. Căn cứ theo chu kỳ biến hóa của sao trời phỏng đoán cát hung. Khi lựa chọn bảo địa phong thủy, nhật nguyệt tinh nguyên đối ứng ngũ hành, tinh tú đối ứng núi sông.
Tinh (tú) có mỹ ác, đất (đai) có cát hung, chỉ vậy mà thôi.
Tuy nói vậy, nhưng việc nắm giữ chu kỳ vận hành của thiên tinh không phải chuyện dễ. May mà kỹ thuật hiện đại phát đạt, đã có thể ghi chép lại chu kỳ vận hành thiên tượng. Nhưng đối với chuyện phong thủy này, sai một ly là đi nghìn dặm.
Vô ý một cái tai họa chín đời, là tội lớn. Cho nên không thể qua loa, cũng càng chứng tỏ yêu cầu trong thuật phong thủy ngày nay càng cao càng nghiêm cẩn.
Mao Cửu thật sự rất muốn biết vị đại sư đã bày ra bố cục này, giới thiệu hắn với sư phụ, hắn có thể cùng nói chuyện với sư phụ.
Vốn định lên lầu hai xem phòng ở, ai ngờ mới vừa đi vài bước liền nhìn thấy Tiểu Sơn chạy như bay xuống từ trên cầu thang, mặt đầy hoảng sợ: "Cửu ca, cứu mạng ---"
Mao Cửu còn tưởng có kẻ xấu, vội vàng che trước mặt Tiểu Sơn làm ra tư thế công kích nhìn về phía trước. Nét mặt cảnh giác, ánh mắt kiên nghị lãnh lệ, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
Sau một lúc lâu ---
"Meo~"
Mao Cửu:???
"Gâu, gâu gâu ---"
Mao Cửu: "..."
A, mèo con thật đáng sợ, chó săn nhỏ thật đáng sợ.
Mao Cửu mặt không cảm xúc lui lại, Tiểu Sơn sợ tới mức nhảy lên, một con Husky trắng đen, tròng mắt màu lam nhìn cực giống sói hoang, xuẩn xuẩn mà thè lưỡi điên cuồng nhào về phía Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn tê tâm liệt phế hét lên: "Chó á ---"
Husky cho rằng Tiểu Sơn đang chơi với nó, nhảy nhót lung tung đuổi theo Tiểu Sơn, còn chơi rất vui vẻ.
Mao Cửu mặt không cảm xúc, làm lơ sự cầu cứu điên cuồng của Tiểu Sơn. Trầm mặc nhưng lại vui mừng nghĩ, tình cảm thật là tốt.
Meo ~~
Hửm?
Mao Cửu cúi đầu, chỉ thấy một con mèo Anh lông ngắn màu xanh xám vòng quanh bên chân cậu không ngừng cọ cọ, cái đuôi ngoắc tới ngoắc lui câu dẫn cọ lên mắt cá chân, có chút ngứa.
Con mèo này... đang làm nũng với hắn?
Mao Cửu lạnh nhạt đối diện nó, sau một lúc lâu mới ngồi xổm xuống bắt đầu vuốt. Hơi hơi híp mắt, rất là trầm mê vuốt.
Bé mèo này hình như rất thích Mao Cửu, ngoan ngoãn nằm xuống để cậu vuốt, còn phát ra âm thanh "grừ grừ" đầy hưởng thụ.
Trong bối cảnh âm thanh sói tru người khóc, Mao Cửu và mèo con, một u mê vuốt vuốt, một yên lặng hưởng thụ, không khí vô cùng ấm áp.
Khi Lục Tu Giác trở về liền nhìn thấy cảnh này, hắn bất động thanh sắc đứng sau lưng Mao Cửu --- hắn không có hứng thú đối với cậu nhóc bị Husky đuổi đang nhảy tới nhảy lui bên kia.
"Cậu là ai?"
Xin lỗi các cô vì tuần này tui đăng trễ vcl, thi xong nên xa đọa quá thể đáng. Mà tình hình là sắp hết mấy chương hàng tồn mất tiêu dồi, tui lại trở về mài mông dịch tiếp đây, còn chuẩn bị phúc lợi tết cho mấy cô nữa chứ:">>>>> Vote, cmt mạnh tay để tui có động lực nheeeeeeeee
Cây Trường Sinh:
Cây Vạn Niên Thanh:
Cây Thường xanh: (ảnh này tui tìm bên Baidu về, chả biết phải nó hông nữa:vvvv)
Husky mắt xanh: ảnh rõ ngầu =)))))))) Ở Việt Nam mình nó còn có một cái tên thân thương, gọi là Ngáo:">>>>>>>>>
Mèo Anh lông ngắn: Trong truyện nói là thuần màu xanh, nhưng tui tìm ảnh thì phát hiện giống mèo này chỉ có màu xám hoặc xám xanh, màu vàng hoặc màu trắng chứ hổng có thuần xanh: