Lưu Minh và Lý Giai trò chuyện mấy câu rồi dẫn mọi người rời khỏi nhà hàng.
Vừa ra khỏi nhà hàng, điện thoại của Lưu Minh đã đổ chuông, bên trong truyền đến một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: "Này, tên khốn, tôi đến rồi, anh đang ở đâu đó?"
"Giờ tôi đang đứng ngay cửa nhà hàng nè!"
Lưu Minh nói.
Chẳng mấy chốc đã có một chiếc Maserati thể thao màu xanh dương dừng lại ở trước mặt Lưu Minh, cửa xe mở ra, một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ dễ thương xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lý Văn Dao xuống xe, nhìn thoáng qua Lưu Minh, lập tức nổi đóa.
"Hay lắm, tên khốn nhà anh, đồ háo sắc, vậy mà lại nghênh ngang dẫn theo kẻ thứ ba đi ăn!"
Vốn dĩ, Lý Văn Dao là tới để đưa xe cho Lưu Minh. Nếu bạn thân của mình nói muốn tạm thời ở lại nhà Lưu Minh để anh đưa đón cô ấy thì dù sao cũng không thể cứ ngày nào cũng ngồi xe đạp đi làm được. Việc này mà truyền ra thì mặt mũi của tập đoàn Thiên Nam bọn họ còn biết bỏ đâu nữa.
Nhưng không ngờ cô ta vừa đến chỗ Lưu Minh đã thấy anh cười nói đi ra với hai cô sinh viên xinh xắn tràn ngập sức thanh xuân.
Thế nên, cô ta mới có thể chửi như vậy.
Lý Văn Dao chống nạnh giống như một người phụ nữ chanh chua chửi đổng lên, cặp bưởi mềm mại trước ngực phập phồng nảy lên theo hô hấp của cô ta.
Kết hợp với khuôn mặt trẻ con đáng yêu của cô ta khiến người ta lập tức nghĩ đến một câu khuôn mặt trẻ con, dáng người ma quỷ.
Theo cô ta, Lưu Minh là của bạn thân mình, vậy mà anh lại nghênh ngang dẫn cô gái khác đi ăn thì cô bé kia chắc chắn là kẻ thứ ba.
"Này, cô chính là trợ lý của nhóc Mạc đúng không!"
Lưu Minh hoàn toàn ngơ ngác, mình chỉ dẫn hai em gái nhỏ đi ăn bữa cơm thôi, sao lại biến thành nghênh ngang dẫn theo kẻ thứ ba đi cơ chứ?
"Thật là vô liêm sỉ mà!"
Lý Văn Dao gật đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Lưu Minh.
"Tôi thật sự không hiểu trong cái đầu nhỏ của cô chứa cái gì ở đó nữa. Lẽ nào ăn chung với nhau một bữa là người ta thành kẻ thứ ba sao!"
Lưu Minh bình tĩnh đi đến trước mặt Lý Văn Dao, giơ tay vỗ đầu cô ta. Sau đó, nắm lấy tay Lý Văn Dao, trực tiếp lấy chìa khóa trong tay cô ta.
"Anh làm gì vậy? Thả tay ra!"
Lý Văn Dao hoàn toàn không ngờ tên khốn Lưu Minh kia lại ăn đậu hũ của mình một cách trắng trợn như vậy.
"Tôi chỉ là ăn bữa cơm với người ta, cô đã nói người ta là kẻ thứ ba. Vậy giờ tôi nắm tay cô, chẳng phải cô cũng muốn nói mình là kẻ thứ tư sao!"
Lưu Minh ghé sát vào khuôn mặt dễ thương kia, khẽ nói.
"Tên khốn nhà anh!"
Lý Văn dao còn tưởng rằng Lưu Minh định hôn mình cơ, cô ta sợ tới mức giống như một con thỏ bị giật mình vội vàng lùi lại về phía sau.
"Nhóc con nhà cô, sau này suy nghĩ trong sáng xíu!"
Lưu Minh nói xong rồi gõ lên trán Lý Văn Dao một cái.
Lý Văn Dao tức giận nhìn Lưu Minh, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Vốn nghĩ rằng tên nhà quê này là một anh chàng nông thôn chất phác, ai ngờ tính cách lại y như một tên xấu xa, quả thật chính là Đại Ma Vương.
"Đi thôi, tôi đưa mấy cô về trường!"
Lưu Minh cũng mặc kệ Lý Văn Dao có đồng ý hay không, trực tiếp lên xe, cua một cái xinh đẹp rồi vững vàng dừng lại trước cửa nhà hàng.
"Cái này..."
Hạ Chi hoàn toàn không kịp phản ứng, mãi đến khi Trương Quyên kéo mình thì cô mới hoàn hồn lại.
"Sa Sa, cậu có về trường với bọn tớ không?"
Hạ Chi ngó Liêm Sa Sa vẫn đang sừng sờ tại chỗ hỏi.
Nói người ta chưa bao giờ đến nhà hàng năm sao bao giờ, song ông chủ lại trực tiếp miễn phí.
Nói người ta có lẽ cả đời cũng không thể ngồi trên BMW nổi, chẳng mấy chốc lại có một cô nàng xinh đẹp đưa một chiếc Maserati tới.
Cú vả mặt này khiến đến giờ mà Liêm Sa Sa vẫn chưa hoàn hồn lại nên sao cô ta còn mặt mũi nào ngồi lên xe Lưu Minh nữa: "Thôi, hai cậu về trường trước đi, tớ đứng đây chờ đàn anh Vương, có lẽ, có lẽ đàn anh Vương sẽ tới trả tiền liền thôi!"
Chỉ là câu này ngay cả cô ta cũng không tin.
Lưu Minh trực tiếp lái xe đưa hai người Hạ Chi về trường, giờ sắp thực tập nên chương trình học của trường y rất nhiều.
"Nè, nữ trợ lý, tôi đưa cô về công ty hay là cô tự mình gọi xe về?"
Lưu Minh ngó Lý Văn Dao hỏi.
"Anh đừng có nè nè nữa được không? Tôi có tên, tên là Lý Văn Dao, sau này anh cứ kêu tôi là chị Văn Dao đi!"
Lý Văn Dao trừng Lưu Minh một cái nói.
"Không được!"
Lưu Minh dứt khoát lắc đầu.
"Tại sao không được!"
"Bởi vì vẻ ngoài của cô quá nhỏ!"
"Sao mà nhỏ, tôi còn bự hơn Liên Y đó, ok!"
Lý Văn Dao nói xong còn hết sức kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Cái gì vậy trời, tôi nói trông cô quá trẻ, nếu ra ngoài mà tôi gọi cô là chị Văn Dao thì người khác còn tưởng tôi là vị thành niên ấy chứ. Sau này, tôi sẽ gọi cô là Dao Dao!"
Lưu Minh đỡ trán mặt đầy bất lực nói, nghĩ bụng sao mình lại gặp một hủ nữ toàn nghĩ sự việc theo chiều hướng lệch lạc không chứ.
Vốn định đựa Lý Văn Dao về công ty, nhưng không ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của ông chủ Trần. Ông ta nói muốn mời Lưu Minh uống trà, địa điểm ở ngay Thính Vũ Hiên.
"Ặc, Dao Dao, có lẽ tôi không thể đưa cô về được rồi. Có một khách hàng gọi điện cho tôi bảo muốn mời tôi đến bàn luận một số chuyện. Hay là, cô tự gọi xe trở về trước đi!"
Vẻ mặt Lưu Minh xấu hổ giải thích với Lý Văn Dao.
"Anh muốn đi đâu?"
Lý Văn Dao không kiềm được hỏi.
"Thính Vũ Hiên!"
"Không được, tôi phải đi với anh!"