"Haiz, mấy ngày trước còn chắc như nịch nói với tôi, bạn thân mới là chính, bạn trai chỉ là gió thoảng mây bay, thế mà hôm nay lại không dẫn theo bổn tiểu thư đây đi, đúng là bạn bè nói bỏ là bỏ, tình yêu nói theo là theo".
Nhìn theo bóng lưng hai người vừa nói chuyện vừa cười bỏ đi, Lý Văn Dao không nhịn được mà bĩu môi.
Cửa thang máy mở ra, hai người xuất hiện trước mặt mọi người khiến những người có mặt ở đó giật mình đến mức không nói ra lời, trước đây bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc nhà mình đi thang máy chung với một người đàn ông khác bao giờ, hơn nữa còn vừa nói vừa cười như vậy.
"Anh chàng đẹp trai này chính là bạn trai của tổng giám đốc sao, nhìn trông cũng khá sáng sủa, không biết có lai lịch thế nào. Nghe nói hiện tại tổng giám đốc vì giận dỗi chủ tịch nên đang ở nhà của cậu ta đó!"
"Hình như không có lai lịch gì, cô nhìn quần áo của cậu ta kìa, trăm phần trăm đều là hàng chợ, tôi nghe bảo vệ nói hai ngày trước cậu ta còn đi một chiếc xe đạp tới đón tổng giám đốc!"
"Anh có biết thế nào gọi là lãng mạn không, thiên chi kiêu nữ như tổng giám đốc nhà chúng ta đây nào đã từng được đi xe đạp, trai thẳng cứng nhắc như anh có tới cuối đời cũng chắc chắn không tìm được bạn gái đâu!"
Nhân viên của cả đại sảnh tầng một đều to nhỏ bàn tán, chốc chốc lại lén nhìn hai người một cái.
Hai người đi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp lên chiếc Phaeton của Lưu Minh.
Mặc dù xe của Mạc Liên Y tốc độ nhanh, tính thao tác mạnh nhưng Lưu Minh cảm thấy chiếc xe đó quá phong cách, không phù hợp với tính cách giản dị của anh.
"Cô Mạc, chúng ta đi đâu?"
Lưu Minh vừa lái xe vừa hỏi.
"Đến trung tâm thương mại, không phải anh nói tôi làm bẩn quần áo của anh rồi sao? Tôi sẽ mua đền cho anh bộ khác"
Mạc Liên Y suy nghĩ chốc lát sau đó nhìn bộ quần áo rách nát trên người Lưu Minh rồi nói.
"Đúng là nên mua bộ quần áo tươm tất chút thật!"
Lưu Minh gật đầu, mặc dù bộ đồ quần liền thân này của anh nếu mặc ở nông thôn thì sẽ chẳng ai nói gì, nhưng vào thành phố thì đa phần đều sẽ coi thường anh.
Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã tới Đông An Quốc Tế, Đông An Quốc Tế là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất ở Đường Hải.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần nên trong trung tâm thương mại tấp nập lại người.
Mạc Liên Y dẫn Lưu Minh tới thẳng khu vực bán đồ của nam trên tầng ba để chọn quần áo.
"Ừ, đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, không ngờ anh ăn mặc thế này trông cũng ra dáng con người đấy nhỉ?"
Nhìn Lưu Minh mặc quần áo mới, Mạc Liên Y không kiềm chế được mà gật đầu, vẫn là mắt nhìn của cô tốt, lần này anh nông dân trực tiếp trở thành anh chàng đẹp trai rồi.
"Lẽ nào trước đây tôi không ra dáng con người sao?"
Lưu Minh không thích câu nói này, liền trừng mắt đùa với Mạc Liên Y, nhưng cô lại căn bản không hề để tâm đ ến ánh mắt của anh.
"Cô à, vóc dáng bạn trai của cô rất đẹp, đúng là người mẫu trời sinh, cảm giác mặc gì cũng hợp!"
Nhân viên bán hàng nhìn hai người liếc mắt đưa tình nên có chút sốt sắng nói.
Kỳ thực ban đầu cô ta không cho rằng hai người là tình nhân, dù sao một người ăn mặc rách nát quê mùa và một nữ thần từ đầu đến chân là hàng hiệu thì sao có thể là một đôi tình nhân được?
Nhưng không phải các cặp tình nhân đều có ánh mắt như vậy ư?
"Được rồi, tôi lấy bộ đồ này, cô giúp tôi gói đồ cũ lại nhé!"
Mạc Liên Y không để ý đến lời nói của nhân viên bán hàng.
"Đợi đã, bộ đồ này bao nhiêu tiền thế?"
Lưu Minh chợt hỏi. Đọc nhanh tại
"Thưa anh, quần áo và giày tổng cộng là mười tám nghìn nhân dân tệ!"
Nhân viên bán hàng cười nói.
"Cái gì vậy chứ?"
"Các người đang ăn cướp à?"
Lưu Minh không kiềm chế được kêu lên.
"Được rồi, đi quẹt thẻ đi!"
Mạc Liên Y trực tiếp đưa thẻ ngân hàng của mình cho nhân viên bán hàng, để Lưu Minh tiếp tục lải nhải thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.
"Bộ đồ này được làm từ vàng chắc!"
Lưu Minh nhìn bộ quần áo trên người nhíu mày tự nói.
"Cũng không phải tiêu tiền của anh, anh tiếc của gì chứ? Đây là do tôi đền cho anh mà!"
"Quan trọng là tiền tôi mua quần áo mười năm cũng không đến mười tám nghìn tệ!"
Một lát sau nhân viên bán hàng đã mang quần áo và hóa đơn đi ra.
Có điều Lưu Minh vẫn thay lại bộ quần áo cũ của anh.
Mạc Liên Y hỏi anh tại sao, anh nói quần áo đắt thế này mặc lên người anh cảm giác không đúng lắm.
"Đúng là tên quê mùa!"
Lườm Lưu Minh một cái rồi đưa túi xách cho Lưu Minh.
Sau đó Lưu Minh trở thành nhân viên xách đồ, Mạc Liên Y nhìn thấy thứ mình thích là mua, mua xong lại treo lên người Lưu Minh, lúc này trên người anh từ trên xuống dưới nào là túi lớn túi bé.
"Cô Mạc, tôi thấy đủ rồi đó, phụ nữ trong thôn đi chợ vào năm mới cũng không mua nhiều đồ như cô đâu!"
Lưu Minh không nhịn được nói, túi lớn túi bé này đối với Lưu Minh mà nói đương nhiên không nặng, nhưng chủ yếu là quá nhiều, rõ ràng rất thừa thãi.
Mạc Liên Y quay đầu lại nhìn Lưu Minh, rồi bật cười thành tiếng.
"Được rồi, vậy tạm thời không mua nữa, chúng ta về thôi!"
Mạc Liên Y cười nói, sau đó hai người hòa mình vào dòng người xuống cầu thang, đến sảnh lớn tầng một. Lúc này sảnh lớn đã rất náo nhiệt, không ít người đang bu lại chung quanh một quầy hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như đang bàn tán gì đó.