Hứa Kính Chi liếc nhìn quanh phòng, lập tức phát hiện ra đám Sương Nhi, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc, lén lút kéo Lưu Minh sang bên cạnh hỏi: "Những, những cô nàng xinh đẹp kia đều là của anh?"
"Mời anh dùng từ chú ý chút, không phải cô nàng xinh đẹp, là nữ quỷ xinh đẹp!"
"Á đù, cừ thật, hay anh là con riêng của ông lớn nào?"
Hứa Kính Chi đầy mặt cảm thán hỏi.
"Bố mẹ tôi đã mất từ lâu rồi!"
Lưu Minh để lại một câu như vậy rồi đi ra khỏi phòng, anh biết mọi thứ ở đây chắc chắc sẽ được Hứa Kính Chi giải quyết tốt hậu quả. Đối với một người khôn khéo như anh ta thì chuyện này hoàn toàn chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Hứa Kính Chi ngó hai bố con nhà họ Triệu đang trợn mắt há hốc mồm, mặt mày nghiêm túc bảo cục trưởng Trương: "Hai người kia có khả năng là kẻ tình nghi gây ảnh hưởng đến công vụ quốc gia, cứ bắt họ về trước rồi đợi tôi về nghiêm ngặt thẩm vấn!"
Sau đó, mấy người bèn dẫn hai bố con nhà họ Triệu đi. Giờ đây, Triệu Thiên Long quả thật là khóc không ra nước mắt. Tuy hai ông lão kia đã đặc biệt dặn dò, nhưng ông ta không tin một thanh niên bình thường lại có khả năng lớn như vậy và có thể đối đầu với mình.
Sau khi ra khỏi quán bar, Lưu Minh bèn gọi cho dì báo tiếng bình an, lại bảo Mạc Liên Y có lẽ mình sẽ về trễ một chút.
Sau đó anh ngồi lên xe máy của anh Hạo chạy đến bệnh viện Nhân Dân Đường Hải rồi đi thẳng vào phòng bệnh của Thạch Đầu.
Lúc này, Thạch Đầu đã tỉnh, vừa thấy Lưu Minh đến thì lập tức ngồi dậy, vô cùng quan tâm hỏi: "Anh Minh, anh có sao không?"
"Tôi thì có thể có chuyện gì, trái lại là khổ cậu!"
Lưu Minh nhìn người anh em của mình bị quấn y như cái bánh chưng thì không nhịn được thở dài.
"Như vậy cũng tốt, tôi cũng có rảnh làm bạn bên cạnh bố mẹ!"
Tiểu Thạch Đầu cười, cũng không để ý chuyện mình bị thương.
"Ừ, trong khoảng thời gian này cậu hãy yên tâm điều trị đi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho Triệu Bân!"
Lại nói chuyện với nhau mấy câu, Lưu Minh dặn Hạo Tử ở đây chăm sóc cho Tiểu Thạch Đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
"Người anh em Lưu Minh, anh đừng vội đi, chúng ta nói chuyện cái đã!"
Vừa ra khỏi phòng, Hứa Kính Chi đã đi tới đưa một cái thiệp màu đen cho anh.
Lưu Minh mở ra nhìn thì thấy đó là giấy chứng nhận của Thanh Long, thứ này là một cái ô dù đó. Sau đó, anh cẩn thận đút nó vào túi quần.
"Người anh em Lưu Minh, không biết anh có muốn gia nhập Thanh Long không?"
Hứa Kính Chi không kiềm được hỏi.
Ngay từ đầu, anh ta cho rằng Lưu Minh chẳng qua chỉ là một tán tu có tu vi tạm ổn. Giờ Hứa Kính Chi chợt phát hiện chuyện này hoàn toàn không hề đơn giản như tưởng tượng của mình. Tên kia quả thật chính là một cậu ấm ngầm, hai quỷ vương cộng thêm hai bán bộ quỷ vương. Đây là hai võ đạo tông sư và hai bán bộ tông sư đó. Thực lực ấy gần như đã có thể sánh bằng nửa cái Bạch Hổ. Chỉ cần dụ dỗ anh vào Thanh Long, đến lúc đó dù mình vào Thiên Kê Xử thì địa vị của Thanh Long sau này cũng sẽ vững như núi Thái Sơn!
Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
"Lẽ nào giờ tôi vẫn không được coi là thành viên của Thanh Long?"
Lưu Minh liếc Hứa Kính Chi cảm thấy người này không có ý tốt.
Rõ ràng hơn hai mươi tuổi lại khôn khéo giống như bốn năm mươi tuổi.
"Giờ anh chỉ có thể coi như là thành viên ngoài biên chế, tôi muốn anh gia nhập Thanh Long Thất Túc!"
Hứa Kính Chi xoa tay, phấn khởi nói.
"Vào Thất Túc có chỗ tốt gì không?"
"Đương nhiên là có, đãi ngộ tiền lương gì đó không phải là điều mà thành viên ngoài biên chế có thể bằng được. Hơn nữa, anh còn trẻ vậy, chắc chắn chưa có vợ đúng không? Tôi nói anh nghe, đội trưởng Chu Tước cũng là một cô gái, còn có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Đến lúc đó, anh đây sẽ giúp anh theo đuổi cô ta, sao?"
Hứa Kính Chi nháy mắt nói.
"Tôi tin anh mới là lạ, lão già dâm nhà anh, xấu xa quá rồi đó!"
Lưu Minh nhìn vẻ mặt kia của anh ta, càng cảm thấy run sợ trong lòng, đây mà là đội trưởng Thanh Long gì, giống một bà mối thì có.
Anh trò chuyện với Hứa Kính Chi mấy câu rồi lái xe về nhà.
Chiếc Phaeton lừa được từ chỗ cậu chủ Hầu vẫn để ở bệnh viện, vừa hay anh có thể lái nó về nhà.
Về đến nhà, Lưu Minh phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng.
Anh đẩy cửa vào thì thấy Mạc Liên Y đang dựa vào cửa sổ chớp đôi mắt to tròn nhìn mình.
"Trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?"
Lưu Minh không nhịn được hỏi.
"Mất ngủ!"
Mạc Liên Y ngáp một cái.
Lưu Minh nhếch miệng cười, cô ấy mất ngủ gì chứ, đây là chờ mình trở về.
"Chứng bệnh nhẹ như mất ngủ kia có cần bản thiên sư mát xa điều trị cho cô một chút không nè!"
"Được thôi, nhưng tôi phải nói trước, anh không được ăn đậu hũ của tôi!"
"Loại người như cô, muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, tôi ăn đậu hũ của cô còn không bằng đi sờ cây cột điện!"
"Tên khốn nhà anh!"
Mạc Liên Y nằm sấp trên giường, Lưu Minh hết sức cẩn thận mát xa lưng cho cô ấy.
"Lưu Minh, người phụ nữ đến đón tôi ngày hôm nay là ai?"
"Cô ấy à, chỉ là một bà chủ tiệm mát xa thôi. Tôi giúp cô ấy một chuyện xong đã nhận được điện thoại của mấy cô. Lúc đó sốt suột nên đành bảo cô ấy đi đón cô".
"Cô ta bảo ngày mai anh đến tìm cô ta, có một món quà muốn tặng anh là sao!"