Một gã đàn ông cao to khôi phục lại hành động, cầm gậy bóng chày lên đập thẳng vào tay chân người bên cạnh, chỉ nghe thấy từng tiếng gãy xương kêu răng rắc không ngừng vang lên giống như rang đậu vào năm mới.
Cuối cùng chỉ còn lại người hành hung là gã ta, gậy bóng chày trong tay gã ta không chút do dự đập về phía đôi chân và cánh tay còn lại của mình, sau đó cả người mềm oặt ngã sóng xoài ra đất.
"Đúng rồi, Lưu Minh, là con đĩ kia âm thầm báo cho họ!"
Lý Đình Đình chỉ vào Huyền Tư Giai trốn ở bên cạnh nói.
Thực ra vừa vào phòng Lưu Minh đã phát hiện ra Huyền Tư Giai, nhưng anh không ngờ cô ta lại là người báo cho họ.
Huyền Tư Giai nhìn thấy ánh mắt của Lưu Minh thì sợ tới mức run bắn lên, trực tiếp xụi ở dưới đất.
Giờ cô ta mới hiểu được nghĩa của câu "Rồng không sống chung với rắn, Phượng Hoàng không sánh đôi với gà".
Lưu Minh mới thật sự là con rồng bay lượn trên chín tầng mây, cô ta chẳng qua chỉ là con rắn cỏ lẻn vào vũng bùn mà thôi. Mà với sự kết hợp như vậy thì e rằng cô ta còn không có cả tư cách để ngước nhìn anh.
"Con người tôi vẫn luôn không thích động tay động chân với phụ nữ!"
Lưu Minh liếc Huyền Tư Giai, cũng không định ra tay.
"Anh không ra tay với phụ nữ thì đó là chuyện của anh, em đã sớm khó chịu với cái vẻ hếch cằm lên trời của cô ta rồi. Hôm nay, nói gì thì em cũng phải đánh cô ta!"
Lý Đình Đình nói xong bèn xắn tay áo lên, trực tiếp đi đến trước mặt Huyền Tư Giai rồi không chút khách sáo tát cho cô ta vài cái.
Lý Đình Đình chính là thẳng thắn, dám yêu dám hận như vậy.
"Được rồi, em cũng bớt giận đi!"
Lưu Minh ngồi trên sofa rót cho Lý Đình Đình ly rượu nói.
Sau đó, Lưu Minh bèn gọi cho ông Lâm một cú điện thoại bảo ông ta cử một chiếc xe cứu thương đến.
Cánh tay và xương đùi của Tiểu Thạch Đầu đều có hơi nứt xương, tuy không nghiêm trọng, nhưng vẫn cần xử lý một cách đúng lúc.
"Lưu Minh, bốn cô gái xinh đẹp kia là ai?"
Lý Đình Đình ngó bốn người Linh Nhi, không kiềm được hỏi.
"Đây là bốn chị dâu!"
Anh Hạo mặt đầy nịnh nọt giới thiệu.
Lưu Minh nghe thấy câu đó của anh Hạo thì trực tiếp phun ngụm rượu vừa uống ra.
Lại ngó bốn quỷ nô, các cô đều có vẻ mặt khác nhau. Hai chị em Như Nguyệt và Như Tuyết xấu hổ đến cúi gằm mặt, Sương Nhi lại cười khanh khách, chỉ có Linh Nhi vẫn đanh mặt.
"Đừng nói bừa, họ là bạn của tôi!"
Lưu Minh vội vàng giải thích.
Tuy quỷ hồn tu luyện tới cảnh giới quỷ vương thì không khác gì người thường, nhưng kết làm vợ chồng với họ vẫn cứ cảm thấy là lạ.
Có điều, bốn cô quỷ nô xinh đẹp như hoa này của mình đúng là có thể lấy ra để đi khoe khoang.
Lưu Minh thầm nghĩ bụng.
Một lát sau, bên ngoài đã vang lên từng tiếng bước chân dồn dập.
"Thằng nhà quê, lần này chắc chắn sẽ cho mày đẹp mặt, bố tao đến rồi!"
Khi nghe thấy tiếng bước chân thì đôi mắt Triệu Bân lập tức sáng lên, không nhịn được quay về phía cửa gọi vài tiếng bố.
"Ai vậy trời, sao vừa đến đã gọi tao là bố rồi?"
"Á đù, vẻ ngoài y như con gấu này mà còn dám gọi tao là bố. Lẽ nào khi tao ngủ với mẹ mày thì chó nhảy lên giường?"
Vừa khéo lại là đám đàn em của anh Hạo, Nhị Cẩu nhìn Triệu Bân bị đánh thành đầu heo nằm trên mặt đất thì vô cùng khinh bỉ nói.
"Hạo Tử, bảo đám đàn em của cậu đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài trước đi!"
Lưu Minh nói xong bèn bế Tiểu Thạch Đầu lên sofa để đám côn đồ kia nâng sofa ra khỏi quán bar chờ xe cứu thương.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc tươm tất dẫn theo mấy gã vệ sĩ đi đến.
Lần này, Triệu Bân giống như thấy được hy vọng, giãy giụa đứng lên khỏi mặt đất, mặt mày ấm ức đi đến trước mặt Triệu Thiên Long nói: "Bố, tên nhà quê kia đánh con!"
"Anh bạn trẻ, con tôi còn nhỏ không biết đã làm gì đắc tội cậu?"
Triệu Thiên Long cũng được coi như nhân vật đứng đầu, ngoại ô Đường Hải có hai nhà máy thép đều do ông ta lập nên, gia tài cả chục tỷ.
Ban nãy khi đến, hai ông lão kia đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối đừng đắc tội thanh niên này, cậu ta có lai lịch rất lớn.
Vì vậy, Triệu Thiên Long mới có thể khách sáo như vậy, không thì ông ta đã trực tiếp ra tay rồi. Ở đất Đường Hải này, còn chưa có ai dám đánh con trai Triệu Thiên Long ông ta ra thế kia.
"Cái này lát rồi nói sau, ông dẫn con trai mình ngồi sang bên cạnh đi".
Lưu Minh xua tay, chỉ vào sofa bên cạnh nói, thậm chí còn chẳng thèm ngó Triệu Thiên Long lấy một cái.
Tuy trong lòng Triệu Thiên Long rất tức giận, nhưng lại không có nổi cáu, hung hăng trừng Lưu Minh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.
Chỉ một lát sau, Trịnh Tịch đã dẫn theo một người đàn ông trung niên đi đến.
Người đàn ông trung niên kia tên Chu Sơn và là bố của Chu Lệ Kỳ.
Lưu Minh liếc Trịnh Tịch và Chu Sơn, chỉ cho họ vị trí bên cạnh Triệu Thiên Long.
"Được rồi, giờ mọi người cũng đến đông đủ, tôi mở một cuộc họp phụ huynh để cho mấy ông thấy con cái mình đã phạm phải lỗi lầm gì!"
Lưu Minh nhàn nhạt nói.
Nhị Cẩu và anh Hạo đứng cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tuy họ không biết mấy cậu ấm cô chiêu kia, nhưng lại biết bố họ. Những người này ai mà không phải giậm chân một cái là Đường Hải phải rung lên. Hôm nay thế mà lại ngoan ngoãn giống như họp hội phụ huynh ngồi nghe đại ca nói chuyện.
Đại ca đúng là phi phàm mà!
"Bắt đầu nói từ mày đi! Kể thử xem hôm nay mày đã làm cái gì!"
Lưu Minh chọc vào trán Trịnh Dương Vĩ bảo.