Ngày mùng tháng năm , chủ nhiệm khoa nói, phòng tuyển sinh năm nay điều động tôi đi quản lý việc tân sinh viên trúng tuyển vào trường.
“Vì sao lại là tôi?” Tôi phát ra một tiếng ai thán, “Kỳ nghỉ hè này tôi đã quyết định sẽ đi suối nước nóng rồi mà!”
“Nghe nói năm nay là năm đầu tiên tiến hành việc suy xét trúng tuyển qua mạng, việc tuyển sinh cũng đang rất khẩn trương, chỉ sợ lại vướng phải phiền toái gì mất. Đã giơ cao đánh khẽ với các cậu mấy năm nay rồi, cũng chỉ hy vọng các cậu phát huy sở trường về kế toán của các cậu thôi mà —— tôi sắp thành bà lão đến nơi rồi, cũng chẳng dùng được nữa đâu ” Chủ nhiệm tuy khoa trương than thở, thế mà ánh mắt lại vui mừng, lại đố kị. Chẳng lẽ việc tuyển sinh là rượu ngon, mỗi người đều phải cố gắng mà đoạt lấy à?? Tôi chẳng thể hiểu nổi.
Tôi chỉ tiếc kỳ nghỉ hè ngắn ngủi sắp tới này thôi, thế là coi như không có suối nước nóng gì rồi.
Chủ nhiệm lại than thở, ý vị thâm trường mà nở nụ cười, “Cố gắng mà làm cho tốt đi tiểu tử, khoa chúng ta càng nhiều người xinh đẹp, thông minh, tương lai càng dễ phân công hơn. Ha ha.”
Càng đuổi theo ai người ta càng chạy, tuyển người xinh người đẹp làm cái gì cơ chứ ——— tôi híp mắt ——— chẳng biết năm đó bác gái này có phải cũng soi mói hồ sơ của mình như thế không nữa.
Buổi chiều cùng ngày, phải đến phòng tuyển sinh báo danh.
Không khí của phòng tuyển sinh đúng là không giống của phòng bình thường, điện thoại không ngừng reo vang, người đi tới đi lui vô cùng bận rộn. Ngay cả nhiệt độ cũng như cao hơn nhiệt độ bên ngoài vài độ, thời tiết đầu hè nóng bức vô cùng. Trưởng khoa họ Vương, điện thoại bên cạnh ông reo lên không dứt, không thể ra tiếp tôi được. Ngồi chờ một lúc cũng được ——- tôi tận lực kiên nhẫn, không muốn nghĩ đến thí nghiệm vẫn chưa làm xong của mình ——– tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ là một giáo viên bình thường, vĩnh viễn bị chi phối thời gian mà thôi.
Đang lúc lặng lẽ ngồi chờ, tôi chợt chú ý đến hai nữ đồng nghiệp bên phải đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó.
“Đã nghe gì chưa? Có một sinh viên tàn tật mà lại gọi điện đến trường mình báo danh đấy.”
“Sao lại không biết vụ này chứ, Vương chủ nhiệm vì vụ này mà đang đau hết cả đầu lên kia kìa.”
“Nhưng mà nghĩ đến thấy cũng thật đáng thương. Nó nói là vì lớp gặp tai nạn giao thông, vì thế mới bị mất một chân.”
Hai người nói tới đó liền thổn thức một trận.
“Ai thế? Cô có biết tên không?”
“Làm sao mà không biết chứ! Vương chủ nhiệm đã nhắc tới nó cả buổi sáng nay rồi. Người Thiên Tân, tên Nhiễm Dịch Khiếu.”
“Ai, cũng không hiểu nhà trường nghĩ cái gì nữa. Hiện giờ sinh viên tàn tật muốn học ở trường cao đẳng bình thường, không hề dễ chút nào đâu a.”
“Mà nếu còn muốn đi xa hơn, tương lai xin việc cũng là cả một vấn đề a.”
“Đúng vậy, thật chẳng biết nên xử lý thế nào bây giờ……”
Tôi nghe đến thất thần, lại bỗng nhiên thấy có người qua gọi, “Trần Mặc Vân, giáo viên Trần hẳn là cậu đi.”
Là Vương chủ nhiệm gọi tôi, ông đã nói chuyện điện thoại xong. Tôi lập tức vội vàng đứng lên, cung kính tiêu sái đến trước mặt chủ nhiệm, “Chào Vương chủ nhiệm, Lý chủ nhiệm nói ngài tìm tôi đến hỗ trợ việc tuyển sinh.”
Vương chủ nhiệm gật gật đầu, nhìn tôi từ trên xuống dưới. Không biết vì sao, ánh mắt ông khiến tôi chợt nghĩ đến lời chủ nhiệm khoa nói, chẳng lẽ đó là thói quen công việc? Vì sao tiếp xúc với người ta lại cứ phải dùng ánh mắt soi mói như thế?
“Lý chủ nhiệm đề cử cậu tới, nói cậu rất khá về máy tính.” Vương chủ nhiệm có vẻ như đã hài lòng “khảo sát” xong vẻ ngoài của tôi, gật gật đầu nói, “Cậu biết rồi đấy, chúng ta năm này là năm đầu tiên tuyển sinh trên mạng, có thể sẽ vấp phải rất nhiều vấn đề. Hy vọng khi làm việc cậu có thể chủ động một chút, cẩn thận một chút, vì trường chúng ta mà tuyển càng nhiều sinh viên giỏi giang càng tốt.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Được rồi.”
Vương chủ nhiệm phân phó một trong hai người vừa rồi nói chuyện phiếm đưa cho tôi một cái cặp. “Đây là nhiệm vụ năm nay của cậu, phụ trách quản lý việc trúng tuyển tỉnh này. Tài liệu về các tỉnh đều đã ở bên trong hết rồi, giờ cậu có thể đi làm quen một chút.”
Tôi gật gật đầu, tay rảnh liền mở ra xem tài liệu bên trong cặp.
Trước mắt, rõ ràng là hai chữ Thiên Tân, hệt như một tia ánh sáng đâm thẳng vào mắt tôi.
“Thiên Tân!” Tôi nghẹn giọng bật ra hai chữ.
“Đúng vậy.” Vương chủ nhiệm nghiêm túc nhìn tôi, nhẹ nhàng chậm rãi nói, “Ý nhà trường muốn ——— chỉ cần có thể, bằng mọi cách phải khiến nó rút lui.”