“Thám hiểm nhà ma là lá la, so tài thi gan là lá la.”
Ngâm nga điệu nhạc, Trương Huyền bật đèn pin mini đi vào cửa chính tiệm quan tài Tạ Ký, vừa vặn đối mặt với một đôi vợ chồng giấy. Dưới ánh trăng người giấy trong tủ kính lộ ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị nghênh đón họ, cũng may có chuẩn bị tâm lý, nếu không cậu nhất định đã bị dọa sợ.
Gió lạnh thổi tới, Trương Huyền rùng mình một cái, lầm bầm: “Ai nói cho tôi biết, vì sao giữa mùa đông chúng ta phải tới chơi trò thi gan?”
Đèn pin bị Nhiếp Hành Phong rút lấy tắt đi, đưa cậu đi vào bên trong: “Chúng ta tới làm việc, không phải tới thi gan.”
“Vậy cũng không cần phải tắt đèn đi chứ, giờ biến thành ngoài quỷ ra, chúng ta chẳng nhìn thấy gì nữa cả.”
Trương Huyền hơi hối hận trước khi tới không mang theo kính nhìn ban đêm, như vậy chí ít đi đường sẽ không bị vấp ngã. Theo Nhiếp Hành Phong lần mò một hồi trong bóng đêm, đợi sau khi mắt thích ứng được, họ đi tới trước phòng trưng bày quan tài, cửa đẩy ra, bên trong thăm thẳm âm u, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng hạt pha lê lăn, lại không thấy bóng dáng đứa bé gái đâu.
“Nhất định là biết chúng ta mang theo rất nhiều trang bị đuổi quỷ tới, nên sợ bỏ đi rồi.”
Hai người đảo một vòng trong phòng, ánh mắt Trương Huyền lần thứ rơi xuống quan tài, hỏi: “Anh nói xem bên trong có đường hầm thông đi đâu đó không? Nên bọn Chung Khôi liền theo đường hầm đi ra ngoài?”
“Sao người ta phải xây dựng đường hầm trong quan tài?”
Nhiếp Hành Phong hỏi lại khiến Trương Huyền cảm thấy câu hỏi của mình rất ngu, thở dài: “Cái này cũng giống như câu hỏi vì sao nam chủ nhân giết chết cả nhà, khiến người ta khó có thể giải đáp.”
Kỳ thực cậu càng muốn nói nếu mang kính chiếu yêu tới, biết đâu khả năng tìm được người lớn hơn một chút, nhưng chẳng biết Sơ Cửu chạy đi đâu, liên lạc không được, họ chỉ đành hai người nửa đêm chạy tới thử vận may.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, Trương Huyền nghe thấy tiếng hạt pha lê lăn lại lớn hơn chút, cậu nghiêng tai nghe, cảm thấy giống như truyền tới từ bên ngoài, hỏi: “Chủ tịch, anh có nghe thấy tiếng hạt bi lăn không?”
Nhiếp Hành Phong lắc đầu, về mặt thông linh cảm ứng, anh kém Trương Huyền rất nhiều, đi theo sau cậu ra khỏi phòng quan tài, phía sau đột nhiên vang lên tiếng rầm, dường như không chào đón họ đột nhập vào, hai tấm ván cửa gỗ tự động đóng lại.
Tiếng hạt châu lăn bị át đi, hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, qua rất lâu mới lại truyền đến từ phía trước, ang áng là tầng gác lần trước họ bị nữ quỷ tập kích.
Trương Huyền theo tiếng hạt pha lê va chạm réo rắt đi tới, cửa phòng tầng gác hơi hé, bên trong lờ mờ lộ ra ánh sáng, phát hiện thấy nguy hiểm, cậu ra dấu cẩn thận về phía Nhiếp Hành Phong, sau đó hét lớn một tiếng, nhấc chân đạp cửa ra.
Keng!
Đế đèn đặt trên lan can bị chấn động, rơi xuống, trong chớp mắt ánh nến lóe qua trước mắt, Trương Huyền nhìn thấy nơi họ từng ngã xuống lại đang treo một người, cổ người nọ ngẩng lên, ở giữa rách ra một lỗ hổng lớn, đối diện với họ, như đang há miệng tươi cười, nghênh đón họ đến.
Chuyện ly kỳ ở Tạ gia thoáng qua trong đầu, Trương Huyền còn tưởng là hồn phách Tạ Bảo Khôn xuất hiện, lấy đạo bùa đang muốn ném ra, chợt phát hiện không bình thường, trong phòng mùi máu tươi rất nồng, hắc đến mức cậu phải nín thở — đây không phải quỷ hồn lại hiện ra, mà căn bản là thi thể vừa mới chết không bao lâu!
Nhiếp Hành Phong bật đèn pin lên trước, ánh đèn sáng lên, chiếu vào cái cổ đứt một nửa, cả cơ thể kia rũ xuống trên lan can bị vỡ một nửa, chẳng biết dùng cái gì để cố định, giữ tư thế thắt cổ không rơi xuống.
“Đệt, người này là ai?”
Đầu thi thể ngẩng về phía trước, họ không nhìn rõ dung mạo phía dưới, chỉ biết đó là một người đàn ông rất cao, vết máu xung quanh không nhiều lắm, nơi đây không giống hiện trường đầu tiên của hung án, Trương Huyền còn muốn tiến lên nhìn kỹ một chút, đèn pin chợt tắt ngóm, xung quanh lại khôi phục tối tăm lúc trước.
“Chiêu tài miêu bật đèn.” Cậu cẩn thận đi về phía trước, chỉ đạo.
Đáp lại cậu là một hồi tiếng hạt bi lăn khe khẽ, tiếp đó là một tiếng rầm phía sau, cửa chính tự động đóng lại.
“Đèn pin không dùng được.” Sau một chút im lặng, Nhiếp Hành Phong nói.
Sao lại thế chứ? Vừa tử thi vừa chuyện ma quái, đây là đang khiêu chiến thực lực của cậu sao?
Trương Huyền dạy bảo: “Nhất định là anh tham của rẻ mua đồ kém chất lượng, anh xem, vào lúc then chốt thì vô dụng chưa?”
Nhiếp Hành Phong không để ý tới cậu, Trương Huyền sau khi mắng xong mới ngượng ngùng nhớ ra, cái đèn pin kia hình như là cậu mua ở quán ven đường lúc tới.
“Kỳ thực trong chuyện thần quái tắt đèn là chủ đề cơ bản, cho dù là đồ tốt cũng sẽ tắt hết như nhau, ha ha…”
Tiếng hạt châu va chạm mơ hồ truyền đến, Trương Huyền còn chưa nói dứt lời, đột nhiên dưới chân trượt một cái, như giẫm phải mấy viên pha lên, cả người ngã ngửa về phía sau.
Cũng may thân thủ cậu không tệ, lúc té ngã tiện tay chống xuống đất, nhưng tay lập tức bị một thứ lạnh lẽo nắm lấy, trước mắt chợt sáng bừng, cậu thấy bé gái tóc thắt bím ngồi chồm hỗm trước mặt mình, nếu bỏ qua cái đầu bị lõm xuống một bên, cô bé cũng coi như đáng yêu, có điều giữa chân mày đen xì, đây là dấu hiệu bước vào ác quỷ, đứa bé gái cười hì hì nhìn cậu, đột nhiên đưa tay nắm một viên pha lê ném tới trước mặt cậu.
Trương Huyền theo bản năng đỡ lấy, nhưng giữa chừng nhận ra đó là thứ hút hồn, vội vàng rụt tay về, thấy cậu không nhận, cô bé phát ra tiếng thở dài thất vọng, Trương Huyền giận dữ, vỗ một tờ đạo bùa vào trán nó, quát lên: “Cút!”
Cậu niệm tình bé gái chết thê thảm, nên không cố ý đối phó với nó, không ngờ nó lại dám hại mình, dứt khoát không lưu tình nữa. Sau khi bùa trấn quỷ đánh ra, đứa bé gái phát ra tiếng kêu thảm thiết, biến mất trong không trung.
Sự xuất hiện của đứa bé gái dẫn dắt hành động của Trương Huyền, đợi đến khi cậu xoay người lại, thấy Nhiếp Hành Phong chẳng biết đã đi đâu, vội vàng gọi: “Chủ tịch, anh đang ở đâu?”
“Ở trên lầu.”
Trương Huyền theo cầu thang chạy lên, vừa chạy được nửa đường, gió lạnh liền từ trên cầu thang trước mặt xoáy tới, một thứ lạnh như băng chụp vào cổ cậu, giống như cánh tay người.
Tới quá nhanh, Trương Huyền không kịp móc đạo bùa, nắm lấy tay vịn cầu thang khom lưng về phía sau, đồng thời một cước đạp tới, lại đạp vào khoảng không, nữ quỷ đổi hướng, hòng lần thứ hai kẹp cổ cậu, bị cậu bắt quyết vỗ lên người, hét lên chạy mất.
Trương Huyền sau khi đứng vững sờ sờ cổ, cảm giác bị quỷ bóp rất không xong, nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng đánh nhau, đoán rằng Nhiếp Hành Phong cũng bị các quỷ hồn vây đánh, cậu vội vàng móc đạo bùa bắn ra, ai ngờ ánh lửa vừa lóe lên, chưa đến mấy giây liền tắt ngóm, lặp lại như vậy mấy làn, chỉ có thể lờ mờ thấy quỷ mị lẩn quẩn xung quanh, cậu nóng nảy, hét lớn: “Tà môn, lửa đốt không lên, Chủ tịch anh thế nào?”
“Tàm tạm.” Nghe giọng Nhiếp Hành Phong cũng coi như bình thản: “Quỷ nơi này còn nhiều hơn tưởng tượng.”
“Tên kia nhất định giết không ít người đâu nhỉ?”
Đến mức tiệm quan tài bình thường thành nơi lệ quỷ cư ngụ. Trương Huyền đốt đạo bùa không được, đành phải mò mẫm xông tới, ở giữa có một hai con quỷ mị cản trở, bị cậu đá đạp liên tiếp đuổi đi, mắt thấy sắp tới lầu hai, sau đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang, một vật thể bổ mạnh về phía cậu.
Trương Huyền lúc đầu còn tưởng lại là ác quỷ quấy phá, nhưng cảm giác không đúng, đến lúc bên cạnh chợt lóe lên, vật kia chém vào tay vịn, phát ra tiếng vang nặng nề. Nghe âm thanh nếu chém vào người, nhất định bị trọng thương, điều này khiến cậu rất kinh ngạc, ác quỷ điều khiển vật đả thương người không hiếm, nhưng có thể hóa thành cơ thể người hành hung thì tương đối ít, cậu đoán có thể ác quỷ bám vào người bình thường.
Nghe lần thứ hai truyền đến tiếng vung, cậu vội vàng né trái tránh phải, nhưng lại sợ làm hại người bị bám thân, không dám phản kích nhiều, trong lúc chống đỡ thật vất vả mới chừa ra một khoảng không, muốn vỗ đạo bùa đuổi quỷ tới, lại không có chút phản ứng nào, ác quỷ dường như hoàn toàn không sợ, thở dốc ào ào, ngược lại tấn công càng ác liệt hơn, nghe tiếng chém vang lên, Trương Huyền không tự chủ được nhớ tới những người từng bị Tạ Bảo Khôn giết chết, nói không chừng con quỷ này đang nắm khảm đao trong tay.
Trương Huyền vừa né vừa di chuyển lên lầu hai, sau khi leo lên, chợt đưa chân, đá vào mắt cá chân người nọ, đối phương rên lên lăn qua một bên. Trương Huyền đuổi theo vỗ bùa đuổi quỷ tới, lần này vỗ vào giữa chân mày người kia, giữa chân mày là nơi quỷ bám thân sợ nhất, nhưng kỳ lạ là lần thứ hai đi vào khoảng không, trên mặt đất dường như thêm rất nhiều hạt pha lê, khiến cậu mất đi thăng bằng, dưới chân trơn trượt ngã nhào xuống đất, cũng may đụng phải khảm đao rơi bên cạnh, cậu một cước đá văng ra, tránh lại bị làm hại.
Toàn bộ không gian như nhuộm một lớp mực, chẳng nhìn thấy gì, Trương Huyền không biết ác quỷ còn bên cạnh hay không, nhanh chóng ngồi xuống, ai ngờ hai cánh tay bị một vật thể lạnh như băng nắm chặt, lập tức một dây tơ rất mảnh từ đằng sau quấn lấy cổ cậu giật mạnh về phía sau. Cậu bị siết ho khan không ngớt, nhưng tay chân hành động bất tiện, cuối cùng không phản kháng được chút nào bị kéo về phía sau, cũng may thời khắc then chốt Nhiếp Hành Phong chạy tới, túm bé gái đang giữ đè cậu ném ra ngoài, lại vung một đao về phía nữ quỷ bên kia, nữ quỷ biết lợi hại, cuống quýt chạy trốn.
Hai tay Trương Huyền thoát khỏi trói buộc, theo lực của dây tơ tiện thể nhảy một cái về phía sau, đưa chân đá vào đầu người, người đàn ông bị đá bất tỉnh, buông lỏng tay nắm dây tơ, Trương Huyền rốt cuộc thở ra một hơi, xoa cổ lớn tiếng ho khan, Nhiếp Hành Phong vội hỏi: “Sao rồi?”
“Thiếu chút nữa phải đi tìm chị Mạnh uống trà chiều.”
Trương Huyền nói rất ung dung, nhưng giọng nói khản đặc cho thấy rõ hung hiểm vừa rồi. Nhiếp Hành Phong giận dữ, lần thứ vung Tê Nhận về phía quỷ mị xung quanh, một vài quỷ hồn bị cương khí đánh phải, trong nháy mắt biến mất, nghe người đàn ông bị Trương Huyền đá trúng kia đứng lên, anh nâng đao đang muốn chém xuống, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng hạt pha lê va chạm lanh lảnh, nương theo ánh sáng lóe lên rồi biến mất của Tê Nhận, anh thấy đứa bé gái đứng trước mặt mình.
“Đừng giết ba con.”
Tiếng nói đơn thuần non nớt, Nhiếp Hành Phong sửng sốt, biết rõ đối phương là ác quỷ, một đao này lại không cách nào hạ xuống được nữa, một giây kế tiếp thị giác lại chìm vào bóng tối lần nữa. Ngón tay lạnh băng theo sau cắm về phía anh, anh kịp thời né tránh, đang muốn trở tay vung đao, cửa gỗ dưới lầu đột nhiên bị đá văng ra, sau đó tiếng bước chân dồn dập xông tới, bụi bặm khua lên, khiến họ bị sặc phải đồng thời ho khan, chẳng biết tới là người hay quỷ, Nhiếp Hành Phong đành phải tạm thời dừng công kích.
Ác linh xảo quyệt nhân cơ hội né ra, Nhiếp Hành Phong không thể nhìn thấy vật, nảy ra ý nghĩ, quơ đao quét qua hạt pha lê trên sàn nhà, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền đến, dễ dàng nhận thấy vong linh bé gái bám lên hạt pha lê, nó căn bản không chịu nổi cương khí trên Tê Nhận.
Không gian rất nhanh vang lên tiếng gào rú tức giận của người phụ nữ, ả xông lên trước muốn ngăn cản Nhiếp Hành Phong, lại kiêng kỵ Tê Nhận không cách nào tới gần, chỉ có thể không ngừng rống to. Trương Huyền bị ả gào điếc cả tai, bắn Tác Hồn Ti ra, đang định trói ả lại, chợt nghe trong bóng tối có một giọng nói gấp gáp kêu lên: “Đừng làm hại các cô ấy!”
Giọng nói rất quen thuộc, không đợi Nhiếp Hành Phong tiếp tục vung đao, người nọ đã chạy tới cực nhanh, chắn trước mặt họ, kêu lên: “Tất cả đều là lỗi của tôi, muốn giết thì hãy giết tôi!”
Lần này Nhiếp Hành Phong không nghi ngờ nữa, gọi: “Tạ Phi!”
Vừa nghe là Tạ Phi, Trương Huyền phấn khởi, thò tay lấy đạo bùa ra, lần này chú gọi lửa thành công, một vòng huỳnh quang xuất hiện trong không gian, liền thấy Tạ Phi đứng dưới ánh sáng, râu ria chừng mấy ngày không cạo, sắc mặt cũng tái nhợt suy sụp, chợt nhìn qua không khác gì quỷ.
Trương Huyền đành phải nhích nhích thêm về phía trước, sau khi xác định Tạ Phi quả thực không phải quỷ, mắng: “Cậu đã chạy đi đâu? Còn bắt cóc người cả nhà chúng tôi, làm hại tôi giờ ăn cơm cũng phải tự mình bắt tay vào làm…”
“Đừng giết các cô ấy.”
Lời lẽ thẫn thờ cắt ngang câu trách móc của Trương Huyền, cậu liếc bên cạnh Tạ Phi, liền thấy hạt pha lê dưới đất đang từ từ biến mất, tiếp đó bóng dáng bé gái cũng tiêu tan. Tạ Phi mờ mịt đưa tay qua, như muốn bắt nó lại, nhưng chỉ sờ vào khoảng không, xung quanh lại có lệ quỷ khắp người toàn vết máu muốn tấn công hắn, nhưng sau khi nhìn thấy đao sắc trong tay Nhiếp Hành Phong, liền sợ hãi lui về phía sau, phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng.
“Các anh nhìn thấy được? Những oan hồn này đều là do tôi giết chết ở kiếp trước, người phụ nữ và bé gái kia là vợ con kiếp trước của tôi, các cô ấy đều hóa thành cô hồn dã quỷ, từng đêm từng đêm, chỉ cần tôi vừa nhắm mắt, liền thấy các cô ấy đòi mạng tôi, nếu trốn không thoát, vậy không bằng một mạng đền một mạng, dùng cái chết của tôi siêu độ cho các cô.”
Căn cứ vào đầu mối họ tra được lúc trước, lại liên hệ với những lời này của Tạ Phi, Trương Huyền đoán có lẽ hắn chính là Tạ Bảo Khôn chuyển thế, nhìn những oan hồn vây xung quanh này, đột nhiên giơ tay, đốt đạo bùa phi về phía chúng, quát lên: “Ta niệm tình các ngươi vô tội chết oan không thể luân hồi, hôm nay tha cho các ngươi một mạng, lập tức cút cho ta!”
Trong tiếng quát to, đám oan hồn kia nhất thời biến sạch.
Coi như thức thời.
Trương Huyền lúc này mới tính là xả được cơn giận, xoa xoa cổ, cảm thấy chỗ từng bị siết phát đau, vốn định hỏi Tạ Phi tăm tích đám người Chung Khôi, nhưng nhìn tình trạng mất hồn mất vía của hắn, liền bỏ ý định này. Cậu thực sự không có tâm trạng hỏi chuyện trong ngôi nhà ma vừa xảy ra vụ án giết người, nói với Nhiếp Hành Phong: “Chúng ta về trước đi.”
Nhiếp Hành Phong nháy mắt với Trương Huyền, bảo cậu đưa Tạ Phi đi trước, Trương Huyền biết tâm tư của anh, có điều vừa trải qua một phen hung hiểm, cậu lo Nhiếp Hành Phong ở lại một mình, nên chờ anh ở cửa, không lâu sau Nhiếp Hành Phong liền đi ra, sắc mặt tối tăm, sau khi lên xe, không nói câu nào đã lái xe đi.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng ngược sát kiểu này, trong lòng khó chịu.”
Lái xe giữa chừng, Nhiếp Hành Phong dừng lại ở ven đường, tới buồng điện thoại công cộng báo cảnh sát, không đợi đối phương hỏi nhiều đã cúp điện thoại.
Quay về xe, anh lại liên lạc với Ngụy Viêm, nói cho anh ta biết chuyện gặp phải ở tiệm quan tài, mời anh ta hỗ trợ điều tra thân phận người chết, Ngụy Viêm đồng ý, hỏi anh có liên quan đến vụ của Tiêu Lan Thảo không, anh trả lời là có.
“Không liên quan chứ hả?” Đợi Nhiếp Hành Phong cúp điện thoại, Trương Huyền nói: “Này hoàn toàn là hai vụ án mà.”
“Trong thời gian ngắn xuất hiện vụ án ngược sát tương tự, hai bên không thể không dính dáng đến nhau.”
Nhiếp Hành Phong bị hiện trường máu me be bét khiến lòng phiền muộn, luôn cảm thấy một màn tương đồng, phương pháp treo cổ tương đồng cực kỳ giống cảnh tượng Tạ Bảo Khôn tự sát ba mươi năm trước, nhưng thủ pháp ngược sát lại giống vụ án cảnh sát tuần tra bị giết, từ kính chiếu hậu nhìn Tạ Phi, thần sắc Tạ Phi đờ đẫn, ngồi ở đó như lão tăng nhập định, không biết vụ án giết người này có liên quan đến hắn không.
Xe lái về nhà trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, Trương Huyền thấy tinh thần Tạ Phi rất kém, không hỏi han thêm nữa, bảo hắn ngủ ở phòng cho khách, có việc thì gọi mình, Tạ Phi nói cảm ơn, hốt hoảng đi vào phòng.
Đã hừng đông, Trương Huyền cũng mệt rồi, sau khi tắm xong ngả đầu liền ngủ, ai ngờ ngủ chưa bao lâu đã bị một trận la hét đánh thức. Cậu híp mắt nhìn đồng hồ, thấy chưa tới năm giờ, nghe thấy tiếng gào vẫn không ngừng truyền đến, cậu sợ đánh thức Nhiếp Hành Phong, ngay cả dép cũng không xỏ đã đi chân trần ra ngoài, theo tiếng kêu chạy một mạch vào phòng Tạ Phi, sau khi đi vào không nói hai lời liền túm gối ở bên cạnh đập tới.
Tạ Phi đang vùi trong góc giường gầm rú, bị Trương Huyền vỗ mạnh một cái, hắn ngược lại bình tĩnh hơn, ngẩng đầu há hốc mồm thở dốc, cả mặt đẫm mồ hôi, xem chừng chắc hẳn là nằm mơ thấy người của Tạ gia.
“Tôi nói cậu có triển vọng tý được không? Thân là thiên sự, lại bị quỷ dọa cho gào to kêu nhỏ.”
“Các cô ấy kéo hồn phách tôi, nói để tôi đi cùng các cô ấy, tôi hẳn nên đi cùng, nhưng không biết tại sao lại chống cự…” Tạ Phi thở hổn hển đứt quãng nói.
“Là người thì không muốn chết, nếu cậu cam tâm tình nguyện để các cô ấy hại chết, không những không chuộc được tội, trái lại tăng thêm tội nghiệt cho các cô ấy.”
Trương Huyền cau mày, đi tìm sợi chỉ đỏ, giữ ngón út tay trái Tạ Phi, quấn chỉ vào, cố định hồn phách rời rạc bất định, tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cậu đừng ồn ào nữa, Chủ tịch gần đây ngủ không ngon, nếu cậu làm phiền đến anh ấy nữa, không cần oan hồn, tôi thịt cậu trước!”
Bị cậu rống một trận như thế, Tạ Phi quả nhiên không dám mở miệng, đợi hắn an tĩnh lại, Trương Huyền lại nói: “Nếu ngủ không được, thì kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho tôi nghe, gồm cả chuyện bọn Chung Khôi, kể thú vị chút, nói không chừng sẽ không thu tiền của cậu.”
Tạ Phi ngẩng đầu nhìn cậu, rất muốn nói cho dù cậu lấy tiền, mình cũng chả có nửa xu để kính biếu.
“Chuyện phải nói bắt đầu từ lúc tôi tiếp nhận vụ án Tạ gia.”
Pháp thuật của Trương Huyền không được tốt lắm, nhưng bản lĩnh điều chỉnh tâm trạng giúp người khác lại là hạng nhất, trước thế tiến công đường mật cộng thêm gậy gộc, tâm tình Tạ Phi dần dần bình tĩnh, kể lại đủ chuyện xảy ra gần đây cùng cảnh ngộ ly kỳ của đám người Chung Khôi. Trương Huyền nghe hắn kể, lại nhanh chóng lấy di động ra tra tin tức, hỏi: “Vậy sao cậu lại trở về được?”
“Không biết, tôi cứ đi đi như vậy, liền ra ngoài được, có lẽ khánh sạn Khánh Thái cách tiệm quan tài cũng không xa, quay về không tốn quá nhiều thời gian.”
Thấy vẻ mặt hoang mang của Tạ Phi, hẳn là hắn cũng không rõ lắm. Có điều đám người Chung Khôi không xảy ra việc gì, Trương Huyền yên tâm, rất nhanh đã tra ra địa chỉ khách sạn Khánh Thái, ra là chuỗi khách sạn, có một cái cách tiệm quan tài chỉ mấy cây số. Nghe nói Tiêu Lan Thảo cũng ở trong khách sạn, Trương Huyền nhớ kỹ địa chỉ, lầm bầm: “Ngã một phát vào khách sạn, các cậu còn ghê gớm hơn chúng tôi.”
Có địa chỉ liên lạc, mọi việc đều dễ xử lý hơn nhiều, sau khi hỏi xong, Trương Huyền cho Tạ Phi hai tờ bùa an thần bảo hắn nghỉ ngơi, lúc đi ra ngoài, lại hỏi: “Cậu có biết vì sao Trương Chính đột nhiên để ý đến Tiêu Lan Thảo vậy không?”
Tạ Phi lắc đầu, cười khổ: “Cuộc sống của tôi cũng gặp trục trặc, đâu còn tâm tình đi quản việc đâu đâu của người khác? Có điều nghe tiểu sư muội nói gần đây thân thể sư bá không tốt, không biết có phải liên quan đến Tiêu Lan Thảo không, nên Trương Chính giận chó đánh mèo đến hắn.”
Trương Huyền nhướng mày, cảm thấy rất có khả năng, song giờ đang hết chuyện phiền toái này đến chuyện phiền toái kia, cậu không có thời gian đi hỏi thăm tình hình Trương Lạc.