Trương Huyền quay lại tầng hầm, Tiêu Lan Thảo trước khi ra ngoài đánh ngất Lộ Đại Hải, Tô Dương săn sóc y, thấy y tạm thời chưa tỉnh lại, hai người quay về phòng khách. Nhiếp Hành Phong đang cùng Ngụy Viêm nói chuyện, Hamburger ghé vào cửa sổ phơi nắng, mập ú cảm giác rất dễ bị bắt nạt, có lẽ Ngụy Viêm nằm mơ cũng không nghĩ ra người vừa dùng dùi sắt chĩa vào đầu mình chính là con vẹt nhỏ này.
Trương Huyền không biết trong lúc mình vắng mặt, Nhiếp Hành Phong và Ngụy Viêm đã nói gì, tóm lại Ngụy Viêm không nhắc với cậu về vụ trộm ngân hàng, mà vẫn đang trò chuyện vụ án của Tiêu Lan Thảo. Trương Huyền kéo Tô Dương qua một bên, nhỏ giọng nói: “Vụ án này anh có thể theo dõi toàn bộ quá trình, đến lúc đó đảm bảo tin tức độc nhất vô nhị của anh kiếm được khoản tiền lớn, nhưng nếu trước khi làm rõ vấn đề đã lật ra, thì cái gì cũng chẳng có đâu.”
Tô Dương hiểu ý đối phương, giơ ngón cái về phía cậu: “Yên tâm, không ai gây khó dễ cho tiền cả.”
Cứ như vậy, Tô Dương thoải mái trở thành một thành viên cùng trò chuyện, cảnh sát tuần tra giấu ở chỗ anh ta, Ngụy Viêm cũng không sợ anh ta tung tin bậy bạ, thông qua lời kể của Nhiếp Hành Phong, anh ta biết nguyên nhân Lộ Đại Hải ở chỗ này, gật đầu nói: “Thì ra vậy.”
“Chuyện này rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?” Trương Huyền ngồi trên tay vịn bên cạnh Nhiếp Hành Phong, nói với Ngụy Viêm: “Tuy anh được phái tới điều tra vụ Tiêu Lan Thảo, nhưng xem ra cũng là bị lừa, chẳng biết tình hình gì.”
Ngụy Viêm bị nói đến sượng mặt, nghiêm nghị nói: “Nhiệm vụ trọng điểm của tôi là điều tra rõ hành tung của Tiêu Lan Thảo, mau chóng bắt hắn về quy án, án cảnh sát tuần tra bị giết không do tôi phụ trách, nên nội tình tôi không rõ lắm, tôi vốn định chỉ cần bắt được Tiêu Lan Thảo, án ngược sát của cảnh sát tuần tra tự nhiên sẽ phơi bày chân tướng.”
“Vậy anh làm thế nào tra ra được đầu mối này của chúng tôi?”
Bị hỏi đến, Ngụy Viêm liếc mắt trừng Trương Huyền, bởi vì bị Trương Huyền lừa gạt, nên dẫn đến người thì chưa bắt được mà tượng gỗ điêu khắc còn bị mất. Sau đó anh ta bị cấp trên khiển trách một trận, lệnh cho anh mau chóng tìm ra Tiêu Lan Thảo, cần phải đem tượng gỗ nguyên vẹn trả về, về phần nguyên nhân cấp trên không nói, chỉ bảo anh ta làm theo.
“Tượng gỗ kia rốt cuộc là thứ gì, sao ai cũng muốn?” Vấn đề anh ta nghi hoặc đã lâu, khiến anh ta nhịn không được hỏi ra.
“Nguyên nhân Tiểu Lan Hoa cần tượng gỗ chúng tôi tạm thời chưa rõ lắm, cơ mà tôi nghĩ tôi đại khái có thể đoán được dụng ý cảnh sát cấp cao muốn lấy tượng gỗ.”
Nhìn Trương Huyền cười tủm tỉm, vẻ mặt như trong lòng đã tính sẵn, trong bụng Ngụy Viêm lại bắt đầu chửi bậy, tự cảm thấy từ lúc quen biết tên này, vận xui của bản thân một đường đi thẳng tới tận cùng. Vụ án lần này nếu không giải quyết tốt, đừng nói thăng chức, sau này anh ta còn có thể ở trong giới cảnh sát nữa hay không cũng chưa biết. Nhưng bất kể nói thế nào, giờ anh ta đắc tội không nổi hai người kia, sau một phen đắn đo, anh ta nghĩ so với một vài quan chức trong nội bộ cảnh sát, có lẽ hai người này còn đáng tin hơn.
“Là gì?” Anh ta khiêm tốn thỉnh giáo.
“Đương nhiên là họ cho rằng trong tượng gỗ giấu danh sách công chức liên quan đến vụ án Tiêu Tĩnh Thành rồi, nếu phần danh sách này truyền ra, anh đoán sẽ tạo thành hậu quả gì?”
Trương Huyền lấy tư liệu trong điện thoại di động cho Ngụy Viêm xem.
Vừa rồi Ngụy Chính Nghĩa gọi điện tới, có điều lúc đó Trương Huyền đang đánh nhau bất phân thắng bại với Trương Chính, không thể nghe máy. Ngụy Chính Nghĩa liền trực tiếp gửi tin nhắn cho cậu, nói người trong hình là thành viên trung tâm của tổ hành động đặc biệt, lúc trước Ngụy Chính Nghĩa cũng rất muốn đầu quân vào tổ hành động, bị ông già trong nhà liều mạng ngăn cản, nên gã khá rõ về thành viên được bố trí bên trong.
“Vụ án đơn giản cảnh sát tuần tra bị tập kích kinh động đến cả người trong tổ hành động, xem ra người quan tâm đến vụ của Tiêu Lan Thảo thật không ít đâu nhỉ.”
Ngụy Viêm xem kỹ tư liệu một lần, bắt đầu xanh mặt, anh ta không biết biên chế bên phía tổ hành động, nhưng nếu Ngụy Chính Nghĩa đã nói vậy, già nửa là không sai.
“Xem ra vụ án cảnh sát tuần tra bị chuyển sang tay tổ hành động rồi.” Thấy sắc mặt Ngụy Viêm, Nhiếp Hành Phong liền đoán được đại khái: “Tổ hành động đặc biệt chịu sự điều khiển trực tiếp từ cao ủy công an, nếu bên trong xảy ra chuyện gì gây bất lợi cho bộ mặt của cảnh sát, họ có thể tùy thời giải quyết hết.”
“Bất lợi cho bộ mặt của cảnh sát? Ý anh là…”
“Nếu cảnh sát tuần tra là Tiêu Lan Thảo giết, sự kiện cảnh sát hình sự cấp cao ngược sát kia được truyền đi, toàn bộ danh dự của giới cảnh sát đều sẽ bị hao tổn, nên trưởng phòng Ngụy mới nghiêm lệnh khống chế nội tình vụ án. Còn về phương diện khác, quan chức có liên lạc với Tiêu Tĩnh Thành không tha cho Tiêu Lan Thảo, bởi vì trên tay hắn đang nắm danh sách tất cả các công chức tham gia phạm tội, hơn nữa hắn còn đang lăn lộn với đồng đảng của Tiêu Tĩnh Thành.”
Nghe Nhiếp Hành Phong giải thích xong, Trương Huyền vỗ tay một cái: “A, thảo nào Tiểu Lan Hoa liền làm giả hồ sơ mang Hứa Nham đi trước, thì ra hắn sớm biết nếu chậm một chút sẽ bị giam lỏng.”
Sắc mặt Ngụy Viêm càng khó coi hơn, Nhiếp Hành Phong phân tích một phen khiến anh ta thấy rõ lập trường của mình vi diệu thế nào, có lẽ sơ ý một chút, anh ta sẽ rơi vào kết cục giống Tiêu Lan Thảo, trong lòng không tự chủ được nghiêng về bên phía Nhiếp Hành Phong, hỏi: “Cho nên cảnh sát tuần tra bị giết cũng là do nội bộ cảnh sát hành động?”
“Việc này tạm thời tôi còn chưa dám khẳng định, có điều tôi tin cảnh sát tuần tra bị giết quá nửa liên quan đến chuyện họ phát hiện ra thân phận của người đi đường, nên có người hỏa táng thi thể người đi đường ngay đầu tiên. Có lẽ mấy ngày này camera giám sát trong bệnh viện cũng bị loại bỏ, mọi chân tướng đều là chết không đối chứng.”
“Tôi trở lại điều tra thêm một chút, xem có thể tìm được đầu mối liên quan không.”
Tuy nói vậy, nhưng chẳng ai ôm hy vọng đầu mối bất thường sẽ được lưu lại, Tô Dương nâng cằm thở dài: “Hình như tôi đã nghe được tin tức không nên nào đó… Lộ Đại Hải làm sao bây giờ? Anh là cảnh sát, anh nghĩ cách đi.”
Ngụy Viêm thân là tổ trưởng tổ điều tra chuyên án, sau khi nghe một phen nội tình này, anh ta cũng không dám quá tín nhiệm tổ viên trong tay, trầm ngâm một chút, nói: “Vẫn nên tiếp tục để người ở lại đây thì tốt hơn, sự xuất hiện của anh là ngoài ý muốn, sẽ không có ai tra đến chỗ này.”
“Không phải anh tra được đó sao?” Trương Huyền chế giễu anh ta: “Sát thủ kia rất biến thái, đừng không cẩn thận để liên lụy đến Tô Dương.”
“Tôi theo dõi các cậu tới được đây, trước đó cũng không biết sự tồn tại của Tô Dương.”
“Theo dõi chúng tôi?” Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong: “Lẽ nào chúng tôi cải trang rất tệ?”
“Không, là đêm qua trùng hợp nhìn thấy các cậu vào nhà xác.”
Nhắc tới cũng khéo, Ngụy Viêm tới bệnh viện điều tra đoạn ghi hình người đi đường được hỏa táng, nào ngờ đoạn ghi hình không xem được, trong lúc vô tình lại phát hiện Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền trong nhà xác làm mấy động tác kỳ quái với tử thi, lại còn quay về phía không trung nói thao thao bất tuyệt rất lâu mới rời đi. Để biết mục đích của họ, anh ta không lập tức hành động, mà âm thầm theo một đường đến Trương gia, nên sáng sớm họ giả trang ra ngoài đương nhiên không thể gạt được anh ta.
Cái kia không gọi là thao thao bất tuyệt, đó là chiêu hồn.
Trương Huyền quét mắt nhìn Hamburger một cái, cái con chim này một tý việc nhỏ cũng không làm được, rõ ràng nói đã chuyển hết ống kính đi, kết quả họ vẫn bị chụp phải.
Hamburger bị nhìn chột dạ, đắp cánh lên mặt giả chết.
Chiều này trăm thử trăm trúng, Trương Huyền không tính toán với nó nữa, thầm than coi như Ngụy Viêm may mắn, không thông qua camera giám sát nhìn thấy quỷ hồn và Mặt Ngựa, nếu không nhất định anh ta sẽ còn kinh ngạc hơn. Cậu quan sát Ngụy Viêm một cách rất khâm phục, kỹ thuật theo dõi của thằng cha này thật lợi hại, họ không hề phát hiện ra, có điều càng khiến cậu khen ngợi hơn chính là Ngụy Viêm để tra được đầu mối lại làm ổ trong xe suốt một đêm giữa mùa đông.
“Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, tôi rất bái phục anh.”
“Này cũng không cần, tôi chỉ muốn biết đêm qua các cậu rốt cuộc đã làm gì?”
“Chiêu hồn thẩm vấn.” Trương Huyền nói: “Nếu anh muốn nhìn, lần sau tôi gọi anh.”
Ngụy Viêm không nói gì, nhìn vẻ mặt liền biết nửa lời Trương Huyền nói anh ta cũng không tin.
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Anh ta đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Hành Phong.
“Bộ phận sát thủ bị tổ hành động khống chế rồi, với thân phận của anh có lẽ đi điều tra sẽ bị bó tay bó chân, nên anh tiếp tục truy tìm đầu mối chỗ Tiêu Lan Thảo kia, chúng tôi đi tra sát thủ, có tin tức tùy thời liên lạc.”
Đề nghị này rất đúng trọng tâm, Ngụy Viêm đồng ý, lúc gần đi đề xuất chọn vài cảnh sát hình sự có thể tin tới bảo vệ Lộ Đại Hải, bị Trương Huyền từ chối, nói mình sẽ tìm người đến bảo vệ. Ngụy Viêm cũng lo lắng thành viên nội bộ cảnh sát có vấn đề, đồng ý với đề nghị của Trương Huyền, sau khi hàn huyên vài câu liền cáo từ rời đi.
Đợi Ngụy Viêm đi rồi, Trương Huyền hỏi Nhiếp Hành Phong: “Anh cho rằng Ngụy Viêm đáng tin à?”
“Nếu anh ta có vấn đề, người tới không phải là anh ta, mà là sát thủ.”
Nói có lý, Trương Huyền lại đề nghị Tô Dương đưa Lô Đại Hải vào nhà ở, một là để tiện trông nom, hai là có người làm bạn, cũng có ích cho việc hồi phục tinh thần y, về phần an toàn, cậu đã sắp xếp.
Nhiếp Hành Phong liên lạc với bác sĩ tư trong nhà, mời anh ta tới kiểm tra cho Lộ Đại Hải, có họ hỗ trợ, Tô Dương chợt cảm thấy trọng trách trên vai nhẹ đi rất nhiều, hỏi: “Vậy lúc nào bảo vệ tới? Tuy tôi không sợ chết, nhưng cũng không muốn bị ngược sát.”
“Đang ở đó chứ đâu.”
Trương Huyền búng tay một cái về phía cửa sổ, Hamburger nghe thấy, ló đầu từ trong cánh ra, rất không thoải mái bay đến vai cậu theo tiếng vang.
Thấy con vẹt nhỏ mập ú, Tô Dương ngớ ra, nghe Trương Huyền dặn dò Hamburger đủ loại hạng mục bảo vệ, anh ta lắp bắp hỏi: “Cậu nói tìm người bảo vệ chính là tìm con vẹt?”
“Đây là một con vẹt rất giỏi, tin tôi đi, một mình nó thay thế được cả một binh đoàn lính đánh thuê.”
Lời khen tặng thành công thỏa mãn lòng hư vinh của Hamburger, đầu ngẩng cao, tỏ ý việc đã giao cho mình, tuyệt đối không thành vấn đề.
Để tránh cho Tô Dương bị âm khí của Hamburger ảnh hưởng đến, lúc gần đi Trương Huyền lại cho anh ta hai đạo cương phù mang theo tùy thân, dặn anh ta đừng gần Hamburger quá, Tô Dương đồng ý, nhìn thoáng qua con chim nhỏ đang tản bộ trên ghế salon, nói: “Tôi chưa từng nuôi thú cưng, phải cho nó ăn gì? Mua lồng thế nào?”
“Yên tâm đi, không cần gì đâu, nhìn dáng vẻ nó mập mạp vậy cũng biết mấy chuyện như kiếm ăn tự nó sẽ giải quyết.”
Tô Dương khá lo lắng về lời của Trương Huyền, thấp thỏm tiễn họ rời đi, quay đầu nhìn Hamburger, thật khó khăn thở dài: “Một con chim có thể làm được gì đây?”
Vút!
Một đường ánh sáng lạnh lóe lên trước mắt anh ta, dao gọt hoa quả vốn đặt trên bàn trà cắm phập vào vách tường đối diện, chuôi dao còn đang rung rinh phát ra tiếng cành cạch, lại nhìn thấy con vẹt theo sau bay đến đứng trên chuôi dao, Tô Dương nhất thời há hốc mồm.
Một chiêu liền trấn áp được cái tên không thức thời kia, Hamburger rất đắc ý, vuốt vuốt lông chim bị làm rối, học giọng điệu Nhiếp Hành Phong bình thường hay dùng, nghiêm mặt nói: “Kẻ hèn này biết không nhiều, song phần lớn những thứ nhân loại không biết ta đều biết.”
Một con chim như Hamburger dạy dỗ Tô Dương thế nào tạm thời gác lại chưa đề cập đến, lại nói Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong từ Tô gia đi về, trên đường cậu than thở: “Em thấy chuyện tình ngày càng phức tạp, phải đi đâu để tìm hung thủ sát hại cảnh sát tuần tra đây?”
“Tả Thiên đang điều tra rồi, chúng ta đợi tin tức của anh ta.” Lái xe, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Trương Huyền, em có mệt không?”
“Anh bị người ta lăn qua lăn lại cả đêm thử xem có mệt không.”
Lời lẽ đầy bụng oán niệm, Nhiếp Hành Phong chỉ coi như nghe không hiểu, bình tĩnh nói: “Tôi vốn định tới tiệm Tạ Ký xem thêm một chút, nếu em mệt, vậy tôi đi một mình.”
“Em đi!”
Vừa nghe muốn tới nhà ma thám hiểm, Trương Huyền lập tức lên tinh thần: “Dù sao giờ không có đầu mối, cũng nhàn rỗi, không bằng đi bắt quỷ.”
“Không kiếm được tiền.”
“Một chút tiền nhỏ thôi mà, em vừa kiếm được hai chục triệu.”
Trương Huyền lấy ra ví tiền Tiêu Lan Thảo đưa cho cậu, nghịch trong tay, Nhiếp Hành Phong liếc mắt một cái: “Vậy tới ngân hàng trước đi, chia phần thuộc về tôi vào trong tài khoản của tôi.”
“Không cần gấp vậy chứ?”
“Em lấy được tiền rồi, để hợp tác vui vẻ, trả tiền sớm một chút thì tốt hơn.” Nhiếp Hành Phong nói xong, thấy Trương Huyền co vào ghế ngồi bộ dạng không hứng thú lắm, anh cố ý nói: “Vậy vụ án kế tiếp một mình em chạy được rồi, tôi còn phải đi gặp khách hàng, mối làm ăn mấy chục vạn nếu bị ngâm nước nóng, vậy quá bất lợi rồi.”
“Khỏi dài dòng! Tới ngân hàng! Lập tức chuyển tiền cho anh!”
Trong tiếng rống to Trương Huyền vỗ ví tiền lên người Nhiếp Hành Phong, hậm hực nghĩ, lần này tốt nhất là Tiểu Lan Hoa đừng lừa cậu, bằng không món nợ này cậu sẽ không chỉ tính vậy đâu!
“Hắt xì!”
Xe chạy rất nhanh trên đường, Tiêu Lan Thảo hắt hơi mạnh một cái, sau lưng lạnh lẽo, hắn sợ run cả người, ôm ba lô chặt hơn chút, quay đầu nhìn về phía sau, muốn xác định xem oán niệm từ đâu truyền đến.
“Vết thương trên chân cậu không sao chứ?” Người đang lái xe hỏi hắn,
Tiêu Lan Thảo cúi đầu nhìn bắp chân, coi như hắn gặp may, phát súng kia của Ngụy Viêm chỉ bị trầy da, bằng không tổn thương đến gân cốt, đừng nói lên tuyết sơn, cho dù là đi đường xa cũng phải gắng gượng, quần màu đậm che đi vết máu, hắn tùy tiện lấy khăn tay băng bó cho xong.
“Yên tâm, trước khi việc xong xuôi, tôi sẽ không để ông xảy ra chuyện.” Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, khép hờ mắt nói.
“Cậu là người cố chấp nhất tôi từng gặp.” Hứa Nham ở bên cạnh cảm thán: “Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, chúng ta rất giống Tiêu Tĩnh Thành.”
Không, họ hoàn toàn không giống nhau, hắn sẽ không vì ham muốn cá nhân mà tổn hại mạng người, đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa họ.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn cứ bị đuổi giết, Trương Chính hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, chỉ vì hắn không phải con người.
Không nhận được lời đáp, Hứa Nham lại nói: “Cậu rốt cuộc biết bí mât gì của tượng gỗ? Nể tình tôi giúp cậu, nói nghe chút.”
Giúp hắn?
Tiêu Lan Thảo lần thứ hai phát ra tiếng cười nhạt, người này chỉ đang giúp chính mình, bởi vì ông ta muốn lấy được giá trị ông ta cần từ tượng gỗ.
“Ông không cần biết.” Hắn lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đảm bảo tôi sẽ cho ông thấy chỗ thần kỳ của nó, không bao lâu nữa đâu.”
Hứa Nham chửi tiếng mẹ nó trong bụng, đưa tay sờ ba lô của Tiêu Lan Thảo, lại bị né ra, ông ta tức giận nói: “Nói thế nào đi nữa tôi cũng là chủ nhân thực sự của tượng gỗ, dựa vào cái gì cậu cướp đi liền thành đồ của cậu, để tôi sờ một chút không được à? Nào có loại cảnh sát như cậu?”
“Tôi đã sớm không còn là cảnh sát nữa rồi, từ giây phút tôi đưa ông từ trại tạm giam ra ngoài.”
“Đúng vậy, còn biến thành tội phạm giết người.”
Đi cả một đường với Tiêu Lan Thảo, lại vẫn không có cơ hội chạm được vào tượng gỗ, trong lòng Hứa Nham tràn đầy bực dọc, hừ nói: “Mệt cho tôi còn đi tin chuyện ma quỷ của cậu, cùng cậu trốn đông trốn tây.”
“Nếu lúc đó ông không đột nhiên cầu cứu cảnh sát tuần tra, thì đã chẳng có chuyện gì, những người đó đều vì ông mà chết.” Tiêu Lan Thảo rất lãnh đạm nói: “Tôi biết ông sẽ không vì thế mà hổ hẹn gì đâu, nhưng có một điều ông phải hiểu, chúng ta giờ đang trên cùng một con thuyền, nếu tay của tôi đã dính máu, thì cũng không ngại đại khai sát giới.”
Kỳ thực cái chết của những người đó không liên quan đến Hứa Nham, đêm đó hắn đưa Hứa Nham đi, Hứa Nham cho là hắn sẽ gây bất lợi cho mình, mới thừa dịp cảnh sát tuần tra kiểm tra cầu cứu, nổ súng là ngoài ý muốn, sau khi phát giác mục tiêu của đối phương là mình, hắn giành động thủ trước, lúc đó tình hình hỗn loạn, hắn biết món nợ này sẽ tính lên đầu mình, song chẳng hề gì, dù sao hắn đã bị Trương Chính coi là tà đạo, giờ chẳng qua thêm một cái tội danh mà thôi.
Nghe thấy uy hiếp trong lời hắn, Hứa Nham im lặng. Sau khi sự việc xảy ra, trong lúc nói chuyện với Tiêu Lan Thảo, ông ta đã biết tượng gỗ có khả năng khiến sinh vật khởi tử hồi sinh, liền thay đổi ý định chạy trốn, mỗi người đều có sự cố chấp và kiên trì của riêng mình, mà thứ Hứa Nham cố chấp chính là nghiên cứu, nghiên cứu áp đảo tất cả mọi thứ, tiền tài địa vị cũng thế, sinh mạng cũng vậy.
Tiêu Lan Thảo từ từ nhắm hai mắt không nói lời nào, xe dọc theo con đường chạy về phía trước, động tác giống nhau kéo dài liên tục, Hứa Nham rất buồn chán, nhịn không được hỏi: “Sao cậu biết tượng gỗ có công hiệu thần kỳ?”
Trong xe trầm mặc một hồi lâu, ngay khi Hứa Nham cho rằng Tiêu Lan Thảo không để ý đến mình, hắn lại mở miệng: “Kỳ thực tôi đã biết rất lâu trước kia, nhưng tìm kiếm nó tốn của tôi không ít thời gian, đã có lúc tôi gần như có thể lấy được nó, lại bị người khác nhanh chân đến trước.”
“Là tôi à?”
“Không, là người bán tượng gỗ cho phòng đấu giá.”
Trên người người kia lưu động khí tức giống Nhiếp Hành Phong, tuy rằng đến nay hắn vẫn chưa biết dụng ý của đối phương là gì, hắn chỉ nhớ người kia nói với hắn một câu — “Ngươi đã nhập ma, tinh quái nhập ma không nên tồn tại trong trời đất, bởi vậy cho dù ngươi lấy được thần thụ, cũng không thể đạt thành tâm nguyện.”
“Vậy thì cứ rửa mắt mà đợi đi!”
Đây là câu trả lời của hắn dành cho người đàn ông kia, có lẽ đúng như đối phương nói, hắn đã nhập ma, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không từ bỏ, nếu thất bại, hắn nghĩ, vậy cứ để cỗ thân thể và linh hồn này theo mình cùng tan thành mây khói đi.
Cảm xúc chập chờn truyền đến, cảm giác được linh hồn trong cơ thể có dấu hiệu thức tỉnh, hắn vội vàng kiềm chế tâm trạng, hỏi: “Sao ông lại cảm giác được tượng gỗ có thần lực?”
Không ngờ Tiêu Lan Thảo sẽ chủ động bắt lời mình, Hứa Nham hơi sửng sốt, nói: “Nghiên cứu. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu về phương diện sống lại, tôi phát hiện càng là vật cổ xưa, lại càng có linh khí. Loại linh khí này tôi gọi là từ trường, từ trường của mỗi món đồ cổ không giống nhau. Cho dù là đồ gốm cùng niên đại, cùng nung từ một lò gốm cũng hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ chúng ngoài từ trường tự thân, còn thêm từ trường từ cơ thể người từng tiếp xúc với chúng, những từ trường này phối hợp với nhau, liền tạo thành một loại năng lượng mạnh mẽ, chỉ cần khai thác được năng lượng này đồng thời thuận lợi dẫn nó ra, có thể hợp thành sóng điện não hoàn chỉnh, nói cách khác tôi có thể khiến người từng chết đi sống lại một lần nữa.”
“Đề tài rất thú vị.” Tiêu Lan Thảo gật đầu nói: “Mạnh dạn khai thác phương diện này, ông coi như đã thành công.”
“Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, muốn rút ra sóng điện não người hoàn chỉnh không phải chuyện dễ dàng.”
Khó có khi gặp được người có hứng thú với nghiên cứu của mình, Hứa Nham quên mất thân phận của Tiêu Lan Thảo, bắt đầu chậm rãi nói: “Đại học không ủng hộ, sở nghiên cứu thì càng khỏi phải nói, họ chỉ cảm thấy hứng thú với hạng mục kiếm được tiền. Sau đó tôi gặp Tiêu Tĩnh Thành, có hắn viện trợ tài chính, nghiên cứu của tôi mới bắt đầu có chút tiến triển, vì thế tôi còn nuôi một vài động vật nhỏ khá hung dữ, bởi vì động vật càng dữ, khí tràng năng lượng của nó càng mạnh, cũng càng dễ thành công.”
“Bởi vậy ông nuôi độc vật không phải là để lấy nọc độc?”
“Dĩ nhiên không phải, nọc độc loại này rất dễ bị xét nghiệm ra, đây chẳng qua là mánh khóe lừa Tiêu Tĩnh Thành chi tiền bạc, trên thực tế hắn quả thực cũng giúp tôi rất nhiều, sóng điện não của mấy thành viên hắc bang kia cũng không mạnh đến vậy đâu.”
Nghe ông ta đắc ý giải thích xong, sau lưng Tiêu Lan Thảo phát rét một trận, thảo nào trong bang hội chết nhiều người như vậy mà không thấy địa phủ khóa hồn, thì ra từ trường âm khí của những người đó đều bị Hứa Nham lợi dụng, dẫn đến hồn phách không đầy đủ, không thể luân hồi bình thường.
Thấy sắc mặt Tiêu Lan Thảo không tốt, Hứa Nham sợ một lời không hợp, bản thân không thể thấy được thần lực của tượng gỗ, vội vàng giải thích: “Kỳ thực tôi cũng coi như giúp bọn họ, Tiêu Tĩnh Thành muốn thí nghiệm chất độc hóa học lên cơ thể người, bọn họ nhất định phải chết, nhưng vì nghiên cứu của tôi, họ rất có thể sẽ sống lại, coi như dồn vào chỗ chết sau đó mới sinh.”
Nếu lúc này ngồi trong xe là Ngụy Chính Nghĩa, gã nhất định sẽ mắng chửi Hứa Nham té tát, nhưng tính tình Tiêu Lan Thảo lạnh nhạt, nên tuy cảm thấy cách làm của Hứa Nham khiến người nghe kinh sợ, nhưng không liên quan đến mình, hắn cũng lười nói nhiều, hừ khẽ một tiếng, nói: “Đúng là một luận điệu rất thần kỳ.”
Thấy hắn không tức giận, Hứa Nham rất cao hứng: “Cho nên giờ cậu hẳn đã hiểu nguyên nhân tôi liều mạng cũng phải mua được tượng gỗ rồi chứ, từ trường của nó mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, tôi muốn dùng nó để làm môi giới, thí nghiệm nhất định có thể thành công, nếu cậu sớm nói nội tình với tôi, chúng ta cũng không phải đi nhiều đường vòng như vậy.”
Đó là bởi vì chuyện phục sinh ký chủ hắn không muốn mượn tay người khác, nhưng giờ hắn không thể không lợi dụng Hứa Nham, bởi vì tình huống Hamburger mất pháp lực khiến hắn phát hiện ra, sức mạnh của thần thụ quá to lớn, chỉ dựa vào khả năng một mình hắn không thể hoàn thành toàn bộ nghi thức, hắn cần người thường hỗ trợ.
“Nên ông đấu giá nhiều đồ cổ đến vậy, cũng không phải thực sự thích chúng.”
“Tất nhiên không phải, thậm chí tôi vẫn không cách nào lý giải được những người thích đồ cổ, đồ có tốt hơn nữa cũng là vật chết, lẽ nào đáng giá hơn vật sống hay sao?”
“Không, tôi nghĩ trên đời này không có thứ gì quý giá hơn sinh mạng.”
Tiêu Lan Thảo nở nụ cười, hiện thực vừa đáng buồn vừa nực cười, thân là tinh quái tu luyện gần ngàn năm, trên tay hắn chưa từng dính giết chóc, giờ lại không thể không hợp tác với một người phạm tội chồng chất, chỉ vì họ có cùng một mục tiêu, thậm chí ngay cả ý nghĩ của họ cũng chẳng khác nhau là mấy.
Có lẽ chấp nhất chính mình cũng là một kiểu nhập ma thì phải?
“Cảm ơn!”
Hắn nghe được âm thanh trong ngực kia nói.
Giọng nói quen thuộc, không biết còn có thể nghe được bao lâu nữa, hắn đột nhiên tham lam niềm hạnh phúc này, từ từ nhắm hai mắt, thưởng thức cảm giác thân thiết kia, lại lạnh lùng nói: “Ngươi từng nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, cái chữ này nói nhiều không có ý nghĩa.”
“Ta biết ngươi vì ta mới quay lại xem tình hình cảnh sát tuần tra, dù biết rõ làm vậy nguy hiểm thế nào.”
Đó là hắn bị tâm tình của nam nhân ảnh hưởng đến, thay vì bị quấy nhiễu phiền không chịu nổi, chẳng thà trực tiếp đi hỏi cho rõ. Cảnh sát tuần tra bị giết người bịt miệng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, đây là thủ pháp nhân loại thường dùng để che đậy tội ác, nhưng hành động ngược sát lại làm hắn rất giật mình.
Để không khiến nam nhân canh cánh trong lòng, hắn đành phải thay đổi kế hoạch giữa chừng, theo khí tức Lộ Đại Hải một mạch tìm đến y, muốn hỏi rõ nội tình, lại không ngờ Lộ Đại Hải bị kích thích đến mức thần trí hỗn loạn. Sau khi thấy hắn lập tức kêu gào, tệ hơn chính là hắn còn đụng phải Trương Huyền và Ngụy Viêm, may mà có Trương Huyền giúp ngăn cản Trương Chính, nếu không hắn muốn rời khỏi có lẽ cẩn tốn chút công sức.
Về sau không thể tùy hứng như vậy nữa, để chèo chống sinh mạng của nam nhân, gần đây hắn tiêu hao quá nhiều linh lực, tiếp tục như vậy, cho dù có thần mộc trong tay, có lẽ hắn cũng không thể nào khống chế.
“Biết ta gặp nguy hiểm, thì đừng điều khiển lung tung, nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn nghe ta.” Hắn lạnh giọng giáo huấn.
Nam nhân không để ý đến lời trách cứ của hắn, khẽ cười: “Ta muốn sống tiếp với ngươi.”
Tâm khẽ động, giống như cầm huyền sau khi bị gảy phát ra rung khẽ, chầm chậm quẩn quanh, run rẩy khiến người ta không thể định thần lại. Từng rất lâu trước kia, đây cũng là ý nguyện của hắn, nhưng cuối cùng không đạt được, buồn cười là, giờ hắn không ham muốn nữa, đối phương lại hết lần này đến lần khác nói ra.
Kỳ thực như vậy cũng rất rốt, chí ít vào lúc này, họ nắm giữ lẫn nhau.
“Hy vọng hão huyền.” Hắn lạnh lùng nói: “Ta là hồ tiên, sao sống cùng với nhân loại được? Cứu ngươi đã là ân huệ quá mức rồi, đừng không biết tốt xấu.”
“Tâm trạng của ngươi gần đây rất tệ.”
“Nhờ ngươi ban tặng, ngươi có biết ngươi nói chuyện tiêu hao của ta bao nhiêu tinh thần không? Đừng làm phiền ta, nhanh ngủ đi!”
Nghe thấy hắn không vui, nam nhân không quấy rầy hắn nữa, trong lòng yên tĩnh lại, điều này khiến hắn cảm thấy hơi hiu quạnh. Kỳ thực hắn rất muốn trò chuyện nhiều hơn chút nữa, nhưng việc đó sẽ tăng thêm gánh nặng cho đối phương, chỉ cần hắn cho phép, đối phương nhất định sẽ mở miệng nói không ngừng chăng?
“Có chuyện ta muốn nói với ngươi.” Dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là hắn không chịu nổi tĩnh mịch, quyết định chia sẻ bí mật kia với nam nhân: “Ghi chép phạm tội liên quan đến các thành viên chế tạo chất độc ta đã giấu ở nơi an toàn, sau khi nghi thức chuộc hồn thành công, ngươi cầm lấy tự biện hộ cho mình.”
Tiêu Nhiên chẳng ừ hử gì, hỏi lại: “Vậy còn ngươi?”
Hắn?
Tiêu Lan Thảo không biết, mỉm cười nói: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, ta sao có thể bám thân ngươi cả đời được chứ?”
“Không phải bám thân, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi, nhìn xem ngươi đứng một mình là người thế nào.”
Trong giọng nói mang theo quyến luyến, khiến tâm trạng Tiêu Lan Thảo rất tốt, bất kể kết quả thế nào, có những lời này của Tiêu Nhiên, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá, khóe môi không kìm được cong lên, tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện của họ, không khỏi nở nụ cười, trong lòng làm một động tác vỗ về đối phương.
“Cũng nhìn lâu vậy rồi, thế nào còn nhìn chưa đủ ư?”
Sau chút ít trầm mặc, Tiêu Nhiên nói: “Có lẽ là bởi vì ta cũng không nhớ rõ nữa chăng?”
“Vậy ngươi ngoan ngoãn, đợi sau khi ngươi khỏe rồi, chúng ta trò chuyện cho đủ.”
Xe đỗ trước cửa một khách sạn, đây là chỗ dừng chân của Tiêu Lan Thảo, chuỗi khách sạn rất lớn, càng là chỗ như vậy, họ sẽ càng không khiến người khác chú ý. Vì hắn dùng toàn bộ tư liệu thân phận của Ngụy Chính Nghĩa, dung mạo anh em họ có chút giống nhau, hắn chỉ cạo thành tóc húi cua, hơi chỉnh trang một chút, liền biến thân thành Ngụy Chính Nghĩa, nên nhân phục vụ khách sạn chưa từng mảy may nghi ngờ, rất nhanh đã tiến hành xong thủ tục vào ở cho họ.
Tiêu Lan Thảo lấy chìa khóa phòng, lúc đi thang máy lên lầu, Hứa Nham nói: “Tôi thấy trên đường trạm kiểm soát không ít, có phải khám xét chúng ta không?”
“Chắc vậy, có điều chỉ cần ông phối hợp, rất dễ qua được.”
“Vậy kế tiếp thì sao?”
“Tìm thân thể của tôi về, không có nó, không làm được gì cả, đã lâu chưa về núi, hy vọng nó chưa bị phá hỏng.”
“Thân thể của cậu?” Hứa Nham kinh ngạc quan sát hắn, như đang nói đây không phải thân thể của cậu sao?
“Dĩ nhiên không phải.” Tiêu Lan Thảo mỉm cười với ông ta: “Nghiên cứu của ông không sai, tinh thần và thân thể của sinh vật có thể tồn tại tách rời, trong một vài trường hợp đặc biệt nào đó.”
“Vậy cậu làm thế nào để giữ cho thân thể của mình không bị tổn hại?”
“Sau khi ông thấy sẽ hiểu, thần lực giữa thiên địa vượt xa trí tưởng tượng của ông.” Tiêu Lan Thảo nói: “Hai ngày này chúng ta phải chuẩn bị một vài công cụ leo núi, bằng không mùa này leo núi ngang với tự sát.”
Đến tầng, hai người ra khỏi thang máy, hành lang đối diện vừa vặn có một người đi tới, thấy bọn họ, người nọ ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ giật mình. Tiêu Lan Thảo cũng cả kinh, nhưng vẫn tỉnh bơ đi về phía trước, khoảng cách hai bên ngày càng gần, ánh mắt nam thanh niên vẫn không rời khỏi hắn, giống như muốn khẳng định hắn rốt cuộc là ai, nhưng cuối cùng cũng không gọi thành tiếng, cứ như vậy đi lướt qua.
“Có phải cậu ta nhận ra chúng ta không?” Hứa Nham bị người kia nhìn đến sợ mất mật, vừa đi qua, liền nhỏ giọng hỏi: “Có muốn tìm cơ hội trói cậu ta lại không, nếu không cậu ta mà báo cảnh sát…”
“Không đâu.” Tiêu Lan Thảo bình tĩnh nói: “Chung Khôi không phải loại người đó.”
“Thì ra là người cậu quen, vậy thì càng gay go, vì lý do an toàn, hay là chúng ta đổi khách sạn đi?”
“Lúc này đổi khách sạn càng khiến người ta nghi ngờ.”
Có điều cho dù Chung Khôi không báo cảnh sát, trong thời điểm nhạy cảm này, hắn vẫn không muốn gặp người quen, Tiêu Lan Thảo hơi trầm tư, đi qua cửa phòng đã đặt trước, theo cầu thang an toàn xuống lầu.
“Tới quầy lễ tân nói một tiếng, đổi tầng.”
Chung Khôi tràn ngập nghi ngờ đi vào trong thang máy, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường, lúc quay đầu muốn xác nhận lại thì đã không thấy hai người kia đâu nữa, y gãi gãi đầu, nửa chừng bỏ ý định đi thang máy, chạy về phòng, vừa lao vào liền kêu lên: “Các anh không đoán được tôi vừa nhìn thấy ai đâu?”
“Tây phong.” Ngân Bạch nhìn nhìn bài vừa lấy được, đôi mắt lại đảo qua bộ bài để trước mặt, ngón tay búng một cái, đánh con bài xuống giữa bàn.
“Không phải tây phong, là Tiêu Lan Thảo!”
Thấy ánh mắt mấy người đều đang đặt trên bàn mạt chược, Chung Khôi chạy tới, ngồi xuống cạnh Tạ Phi, rất hưng phấn nói: “Là Tiêu Lan Thảo biến mất đã lâu!”
Tay Tố Vấn vừa sờ vào bài liền dừng lại, hỏi: “Cậu khẳng định à?”
Chung Khôi gắng sức gật đầu, nhưng suy nghĩ một chút, lại hơi chần chừ nói: “Mới đầu nhìn rất giống Ngụy Chính Nghĩa, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy là Tiêu Lan Thảo giả trang thành Ngụy Chính Nghĩa, tóc anh ta cạo rất ngắn, sắc mặt cũng không tốt lắm, dáng vẻ cả người đều rất kỳ quái, bên cạnh còn có một người đàn ông hơi có tuổi.”
“Là Hứa Nham?” Ngân Mặc ngồi ở chỗ của Chung Khôi, tạm thời đánh bài thay y hỏi.
“Không biết, có điều tuổi tác lại rất phù hợp.”
Mấy người ở đây đều chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Hứa Nham, Tạ Phi lại càng không biết, mặt âm trầm xếp bài, không nói câu nào.
“Việc ngươi khẳng định thường đều không chắc chắn.” Ngân Bạch hỏi: “Ngươi có gọi hắn không?”
“Không, ta sợ vạn nhất kéo anh ta đến cái không gian này của chúng ta, thì chẳng phải anh ta cũng không ra được hay sao? Lúc sau khi ta muốn xác nhận lại, họ đã không thấy tăm hơi đâu.”
“Vậy có lẽ là ảo giác của cậu rồi.” Tạ Phi dùng âm điệu đờ đẫn nói: “Giống như tôi vẫn luốn thấy ảo giác vậy.”
“Ngươi căn bản cũng không phải là ảo giác, mà là thực sự xảy ra thì phải?”
Những lời này khiến sắc mặt Tạ Phi càng âm trầm, nhìn Tố Vấn đánh ra một quân bài, lúc Tố Vấn giơ tay lên, Tạ Phi đột nhiên phát hiện có một cô bé tóc thắt bím vóc người nhỏ gầy đang đứng bên cạnh y, nhìn mình trừng trừng, chính là bé gái ở tiệm quan tài kia, hắn sợ hãi đến độ ngay cả mặt bài của Tố Vấn cũng không nhìn, tiện tay ném lá bài bên trên ra ngoài.
Chung Khôi quay lại, Ngân Mặc trả chỗ ngồi cho y, ngồi về bên phía anh trai, tâm tư của Chung Khôi không đặt trên bàn bài, tùy tiện xếp lại bài, lấy một quân bài dư muốn đánh ra, Tạ Phi đột nhiên gọi y lại, thấy bé gái đưa tay sờ lên bàn, thế là mấy lá bài vốn tầm thường đồng loạt đập vào tầm mắt hắn, kinh hãi hỏi: “Trên bàn sao lại có ba lá tây phong?”
Mọi người nhìn về phía mặt bàn, quả nhiên phát hiện đám tây phong đang nằm rải rác giữa bàn mạt chược, vừa rồi tâm tư của mọi người bị Chung Khôi làm xáo trộn, chẳng ai để ý thế mà lại ra liên tiếp ba lá tây phong, thấy bài trong tay Chung Khôi sắp đánh ra, Tạ Phi gần như có thể nhận thấy nụ cười ác ý lộ ra từ khóe miệng bé gái, cuống quít kêu lên: “Đừng đánh tây phong!”
Chung Khôi bị hắn kêu la lại càng hoảng sợ, thấy những người khác cũng gật đầu theo, y cười vỗ bài xuống mặt bàn: “Yên tâm, không có nhiều tây phong vậy đâu.”
Theo bàn tay y rút về, mọi người nhìn rõ bài y đánh xong, sắc mặt cùng xấu xí đi, Ngân Bạch phì cười nói: “Đánh nhất đồng, còn không bằng ngươi đánh tây phong nữa.”
Chung Khôi vừa học chơi bài, chưa biết rất nhiều điều phải chú trọng trong này, thấy sắc mặt Tạ Phi chợt trở nên trắng bệch, y thu hồi nụ cười, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhất đồng quy tây.” Tố Vấn tốt bụng giải thích: “Đây là đang ám chỉ bốn người chúng ta phải cùng chết ở nơi này.”
“Nhưng chúng ta là năm người mà.”
“Chung Khôi.” Ngân Bạch tràn ngập thương hại nhìn y: “Tố Vấn nói bốn người là chỉ bốn người chúng ta, ngươi đã chết, căn bản không cần phải tính vào trong.”
“Ặc…” Nghe giải thích xong, Chung Khôi trợn tròn mắt, thấy vẻ mặt mọi người đều rất quỷ dị, y lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không biết quy củ này, người không biết không có tội, thần minh hẳn là sẽ tha thứ, chúng ta nhất định có thể ra ngoài…”
“Đừng nói nữa!”
Tạ Phi chợt đứng lên, cắt ngang lời Chung Khôi, mắt gắt gao nhìn chằm chằm bài trên bàn, bé gái đã lui ra, đi tới góc phòng đứng cùng mẹ, hai người lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt oán độc tàn nhẫn, trên trán Tạ Phi túa mồ hôi lạnh, trong hoảng hốt phát hiện từng lá bài hóa thành tay quỷ, bổ về phía mình, hắn sợ hãi nhoáng về phía sau, lại ngã trở về ghế salon.
“Bọn họ tới tìm tôi…” Hai tay hắn ôm đầu, rên rỉ: “Tôi là Tạ Bảo Khôn, tôi giết nhiều người như vậy, khiến họ không vào được luân hồi, mà hung thủ lại ung dung tự tại ở nhân gian, cái này nói đến quá khứ sao? Họ nhất định là tới tìm tôi báo thù, muốn kéo tôi cùng xuống địa ngục…”
Kích động khiến toàn thân hắn run rẩy, ngoài nỗi hoảng sợ đối với sự nguy hiểm chưa rõ, còn có sự bực bội sau khi bị nhốt, đến nỗi cái chết ngược lại không còn quan trọng nữa, lúc này hắn càng mong chờ cái chết tới phán quyết, để hắn không cần phải thời thời khắc khắc run sợ kinh hãi như vậy nữa. Nhưng đôi mẹ con kia lại không lập tức lấy mạng hắn, mà vẫn luôn chập chờn âm hồn bất tán bên cạnh hắn, giết không chết đuổi không đi, có lẽ đối với hai người, cái chết quá hời cho hắn, trên đời này còn có rất nhiều hình phạt tàn nhẫn hơn, đủ để khiến hắn sống không bằng chết.
Thân thể càng ngày càng cuộn tròn, gần như biến thành co giật, hắn vô ý thức tự lẩm bẩm: “Tôi nhận tội, tôi nhận tội, mau để tôi xuống địa ngục đi!”
Mấy ngày nay Tạ Phi năm lần bảy lượt xuất hiện tình trạng tương tự, Chung Khôi tập mãi thành quen, vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Anh đừng thế này, tuy rằng tôi không biết kiếp trước có phải anh đã giết rất nhiều người hay không, nhưng anh có thể luân hồi, thì chứng tỏ địa phủ đã xóa bỏ tất cả lỗi lầm của anh, nếu mọi người đều đời đời báo thù như vậy, thế gian này chẳng phải hỗn loạn hay sao?”
An ủi chẳng được tích sự gì, Tạ Phi hoàn toàn rơi vào vọng tưởng của bản thân, đẩy Chung Khôi ra, tiếp tục kêu gào: “Tất cả đều là lỗi của tôi, họ muốn đối phó với tôi, cùng lắm thì tôi lấy cái chết tạ tội, chút trách nhiệm này tôi vẫn có! Các người yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến các người!”
Một cái gạt tàn thuốc đập tới, chính giữa đầu Tạ Phi, hắn lắc lư, ngã về ghế salon hôn mê bất tỉnh.
Chung Khôi theo điểm xuất phát của đường pa ra bôn nhìn lại, liền thấy Tố Vấn sắp xếp lại bài bị làm xáo trộn trên bàn, nhàn nhạt nói: “Giờ việc hắn nên làm nhất chính là giữ yên lặng.”
Nhìn đôi tay nhẹ nhàng xào bài kia, Chung Khôi cảm nhận sâu sắc rằng chiêu lăng không ném đồ kia của Tố Vấn kỳ thực là hành động trả thù, ai nói Tố Vấn là con cừu nhỏ? Sớm biết y bạo lực như vậy, bản thân đã không kéo y vào.
“Còn muốn tiếp tục không?” Nhìn đống lộn xộn trên bàn bài, y hỏi.
“Cũng nhất đồng quy tây rồi, còn đánh cái gì?”
Ngân Bạch giúp Tố Vấn sắp xếp lại bài xong, cất vào hộp, Ngân Mặc cũng không có hứng thú đánh bài, biến trở về nguyên hình, quấn lên cánh tay Ngân Bạch. Thu dọn xong, Chung Khôi nhìn nhìn Tạ Phi còn đang vùi trên ghế salon mê man, thở dài.
“Còn tưởng đánh bài có thể giúp anh ta giải tỏa buồn bực cơ đấy, ai ngờ phản tác dụng.”
“Cứ bị nhốt suốt như thế, tâm tình bất cứ ai cũng đều không tốt, song điều Tạ Phi sợ hơn chính là oan hồn đòi mạng.” Ngân Bạch như có điều suy nghĩ nói: “Cũng may so với lần trước, hắn có tiến bộ lớn, không sợ đến mức mất hồn mất vía.”
“Có lẽ thẹn với lòng, cảm thấy đây là báo ứng mình nên nhận, tình trạng kiểu này của hắn rất gay go, càng dễ bị oan hồn ảnh hưởng tới, khiến chúng ta cũng không ra được.” Tố Vấn lấy tay nâng cằm dựa trên ghế salon, chẳng biết nghĩ cái gì, ánh mắt trở nên mơ màng, vô ý nheo lại, thuận miệng nói: “Không biết bên ngoài thế nào? Phát hiện tôi mất tích, Sơ Cửu nhất định rất sốt ruột.”
“Hử? Không phải Khúc Tinh Thần à?”
Không chú ý đến phản ứng kinh ngạc của Chung Khôi, Tố Vấn trả lời: “Khúc Tinh Thần không biết tôi xảy ra chuyện, có điều Sơ Cửu có cảm ứng với tôi, đáng tiếc pháp thuật tôi có hạn, thử rất nhiều lần vẫn không liên lạc được với hắn.”
“Đợi chút!” Ngân Bạch trầm ngâm nói: “Nếu chúng ta nói chuyện với người của khách sạn mà không liên lụy đến họ, vậy hẳn cũng sẽ không liên lụy đến Tiêu Lan Thảo, không bằng tìm hắn, bảo hắn đưa chúng ta ra.”
“Nhưng ta không biết hắn ở phòng nào.” Nghe Ngân Bạch nói, Chung Khôi rất thất vọng vừa rồi không dứt khoát gọi Tiêu Lan Thảo lại: “Nếu không chúng ta đi từng phòng hỏi đi, một tầng tổng cộng cũng không có mấy phòng.”
“Cũng đành vậy thôi.”