Cơm sườn rán rất nhanh được đưa tới, đợi cảnh sát rời đi, Trương Huyền bắt đầu vừa và cơm vừa tập trung tinh thần xem băng ghi hình, Hamburger từ trên đèn bay xuống, đứng ở cạnh bàn cùng cậu xem, khen: “Đại nhân, ta thực sự rất bội phục ngài, bất kể lúc nào, ngài đều có thể dễ dàng xoay chuyển mối nguy.”
Trương Huyền không nhìn nó, mắt nhìn chằm chằm đoạn ghi hình, thuận miệng hỏi: “Giờ người có đang ẩn hình không?”
“Có chứ, linh lực bây giờ của ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng ẩn hình được bản thân.” Hamburger cảm thán xong, liền phát hiện cái nhìn tủm tỉm ném qua, nó lập tức có dự cảm xấu, nhúm lông ăng ten trên đầu dựng đứng lên, cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn bảo ta làm gì?”
“Đi xem tượng gỗ…”
Trương Huyền vốn muốn bảo Hamburger đi thăm dò xem Ngụy Viêm để tượng gỗ ở đâu, ai ngờ còn chưa nói hết, trước mắt chợt lóe lên ánh xanh lục, Hamburger đã không biết bay tới chỗ nào, chỉ có một chuỗi tiếng rít lưu lại.
“Ta mới không thèm xem cái đồ quỷ kia, một lần nhìn ta đã không biến về âm ưng được, nhìn thêm lần nữa ta ngay cả vẹt cũng không làm được thì sao?”
Vậy cũng không cần bay nhanh thế chứ, cậu còn có việc cần dặn dò…
Bởi Hamburger lâm trận bỏ chạy, kế hoạch của Trương Huyền gặp trở ngại, cậu đành tiếp tục ăn cơm sườn rán, tiện thể xem đoạn ghi hình. Đoạn ghi hình của camera giao thông chỉ vỏn vẹn hai phút, hình ảnh không rõ lắm, nếu không phải quá quen thuộc Tiêu Lan Thảo, có lẽ cậu sẽ bỏ qua nghi phạm dùng súng hành hung trong màn ảnh.
Sau khi xem qua xem lại đoạn ghi hình mấy lần, Trương Huyền xác định nguyên nhân gây ra vụ việc chỉ đơn thuần là trong lúc tuần tra giao thông, song phương xảy ra tranh chấp, Tiêu Lan Thảo đột nhiên móc súng đả thương một cảnh sát tuần tra trong đó, lái xe bỏ trốn.
Song xe chạy chưa bao xa liền lắc lư dữ dội sang hai bên, đụng phải lan can ven đường, Hứa Nham từ trên xe hốt hoảng nhảy xuống, có vẻ như muốn chạy trốn, lại bị Tiêu Lan Thảo túm lấy, cảnh sát tuần tra sau đó chạy tới. Lúc Tiêu Lan Thảo nổ súng về phía cảnh sát tuần tra thì ngộ thương người đi đường gần đó, thừa dịp cảnh sát tuần tra né tránh, hắn một lần nữa kéo Hứa Nham về lại xe, nòng súng đè lên cạnh đầu Hứa Nham, nhìn qua chỉ cần Hứa Nham hơi phản kháng thêm, hắn nhất định sẽ nổ súng.
Trương Huyền sau đó có xem qua báo cáo liên quan, hai cảnh sát tuần tra bị thương nhẹ, vị qua đường xui xẻo kia lại chết ngay tại chỗ. Về phần động cơ Tiêu Lan Thảo nổ súng cũng không rõ, bởi vấn đề góc độ bố trí camera giám sát, phần cảnh sát tuần tra truy hỏi kia bị xe che mất, cậu không đoán ra được trong thời gian đó xảy ra tranh chấp gì, dẫn đến Tiêu Lan Thảo hành hung.
Lần nào ăn cơm sườn rán cũng chẳng có chuyện gì tốt, hy vọng lần này có thể thuận lợi giải quyết vụ việc, kiếm được tiền vào tay, sau đó triệt để phân rõ giới hạn với tên Tiểu Lan Hoa kia, sau khi ăn cơm xong, một lần nữa xem lại đoạn ghi hình, Trương Huyền rất bực bội nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất này.
Chạng vạng, Ngụy Viêm sắp xếp nhiệm vụ hoàn tất, trở lại phòng thẩm vấn, cách kính thủy tinh nhìn vào bên trong, thấy đoạn ghi hình vẫn đang chiếu, mà người xem lại gục xuống bàn không nhúc nhích, anh ta nhịn không được hỏi: “Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Ngủ.” Cậu cảnh sát trả lời: “Trương Huyền sau khi ăn xong liền ngủ một giấc, xem đoạn ghi hình một lúc, lại ngủ tiếp.”
“Cả buổi chiều cậu ta đều chỉ ngủ!?”
“Phần lớn thời gian là vậy.”
Câu trả lời này khiến Ngụy Viêm rất cạn lời, trước khi được điều tới, anh ta từng nghe nói không ít truyền thuyết liên quan đến Trương Huyền, vốn còn rất lưu ý đến sự hiện hữu của cậu, sau khi phát hiện người tới ngân hàng lấy đồ là Trương Huyền, anh ta khá khẩn trương, nhưng cảm giác khẩn trương này sau khi tiếp xúc sâu hơn với Trương Huyền liền từ từ biến mất, anh ta còn cảm thấy buồn cười vì bản thân lo lắng quá mức — đó là một phế vật, cùng lắm là một phế vật có dáng dấp rất đẹp mắt mà thôi.
Sau khi bắt đầu hành động, Ngụy Viêm bảo cấp dưới đưa Trương Huyền ra khỏi phòng thẩm vấn, màu con ngươi của Trương Huyền xanh thẫm hơn so với ban ngày, như còn chưa ngủ đủ, đôi mắt hơi híp lại, dáng vẻ lười biếng uể oải.
“Tôi có thể xin ở lại được không?” Thấy Ngụy Viêm, cậu giơ tay đặt câu hỏi.
Câu trả lời Ngụy Viêm cho cậu là đưa cậu ra khỏi cục cảnh sát, lên một chiếc xe Van, bề ngoài xe Van giống như xe riêng, nhưng sau khi đi vào liền thấy bên trong lắp đặt đủ loại thiết bị theo dõi truyền tin, cảnh sát mặc thường phục có năm, sáu người, mỗi một trận địa đã sẵn sàng đón quân địch, trong xe tràn đầy bầu không khí nghiêm túc trước khi làm nhiệm vụ.
Trương Huyền bị áp tải ngồi vào xe, cậu quay đầu muốn quan sát tình hình trong xe, vai bị Ngụy Viêm đè lại, ngăn cậu lộn xộn, xe lái đi rất nhanh, không bao lâu sau đã đến nơi — ngân hàng Hứa Nham gửi đồ.
Ngụy Viêm trước đó đã thương lượng với nhân vật cấp trên của ngân hàng, họ rất thuận lợi đi vào từ cửa sau, tới phòng điều khiển chính. Phối hợp với hành động của cảnh sát đêm đó là chủ nhiệm bảo vệ ngân hàng, quản lý đại sảnh và đông đảo nhân viên bảo vệ. Trương Huyền ở bên cạnh nghe Ngụy Viêm chào hỏi bọn họ, mới biết Ngụy Viêm mượn cớ hành động chống khủng bố, thảo nào bên ngân hàng lại khẩn trương như vậy, có lẽ họ thực sự cho rằng đêm nay sẽ có phần tử khủng bố quấy nhiễu.
Sau khi tan làm, hệ thống an toàn của ngân hàng được khởi động toàn bộ, bên trong tạo thành một tòa nhà trống không, theo thời gian trôi qua, bầu không khí trong phòng điều khiển chính ngày càng khẩn trương. Ngụy Viêm phái hết cấp dưới đi xuống, tự mình xem camera theo dõi với nhân viên ngân hàng, nhàn rỗi nhất ngược lại là Trương Huyền, một mình dựa lên ghế salon nhàm chán ngáp.
Ngụy Viêm nhìn thấy, đi tới lạnh lùng nhìn cậu, bị nhìn chằm chằm, Trương Huyền thu hồi cái ngáp đang muốn ngáp ra, ngẩng đầu bắt chuyện với anh ta: “Anh bình thường dùng cách này để thuận tiện cho mình sao?”
“Đạt được hiệu quả là được, quá trình không quan trọng.”
Ngụy Viêm mặt không thay đổi trả lời, nếu không phải anh ta nhấn mạnh đêm nay có phần tử khủng bố hoạt động, ngân hàng chắc sẽ không tạo điều kiện dễ dàng, hơn nữa Tiêu Lan Thảo cũng bị coi là phần tử khủng bố, bởi vậy anh ta nói cũng không sai.
“Có lẽ cậu nên xuống dưới mai phục cùng những người khác.” Anh ta nói với Trương Huyền.
“Tôi lại không phải là cảnh sát, bắt người tôi không lành nghề.” Phớt lờ vẻ lạnh nhạt của Ngụy Viêm, Trương Huyền cười hòa nhã: “Tôi chỉ phụ trách cung cấp đầu mối, liên quan đến mấy cửa vào Tiêu Lan Thảo có thể sẽ lợi dụng tôi đã đưa ra ở trên xe rồi.”
Trên đường tới ngân hàng, Ngụy Viêm đưa bản vẽ mặt cắt kiến trúc ngân hàng cho Trương Huyền xem qua, nói mời cậu hỗ trợ cho ý kiến. Nhưng Trương Huyền tin rằng Ngụy Viêm nhất định đã sớm sắp xếp xong xuôi điểm mai phục ở các nơi, anh ta chỉ là đang thử thăm dò mình, bèn phối hợp chọn ra mấy chỗ, Ngụy Viêm sau khi cân nhắc, theo ý kiến của cậu tăng thêm nhân thủ ở chỗ đó.
“Đã trễ thế này, hắn còn chưa tới.”
Ngụy Viêm nhìn đồng đồ, đã hơn mười một giờ, màn hình camera theo dõi vẫn gió yên biển lặng, sau khi nghe giới thiệu cộng khoe khoang về thiết bị canh gác cao cấp của ngân hàng, anh ta sinh ra nghi ngờ đối với việc Tiêu Lan Thảo có thật sự xuất hiện hay không, nơi này có hệ thống an toàn và thiết bị giám sát bậc nhất thế giới, đừng nói một người, ngay cả một con ruồi cũng chưa chắc bay vào được, trừ phi trước khi đi vào Tiêu Lan Thảo tắt toàn bộ hệ thống, bằng không ngay cả cửa chính hắn cũng không mở được, huống chi là tiến vào đại sảnh đặt két an toàn.
“Kẻ trộm nhất định sẽ xuất hiện, tin tôi đi.” Trương Huyền xoa dịu anh ta nói: “Đợi người phải có chút kiên nhẫn.”
Ngụy Viêm cũng không tin Trương Huyền, anh ta chỉ tin vào phán đoán của mình, nghe xong Trương Huyền nói, anh ta khẽ động tâm, hỏi lại: “Vì sao khẳng định như vậy?”
Trương Huyền chớp chớp mắt lam, đang muốn nói, camera giám sát phía trước đột nhiên truyền đến xao động, Ngụy Viêm chạy vội qua, Trương Huyền chậm rãi đi theo sau anh ta, liền thấy két sắt trong đại sảnh xuất hiện hai bóng người, hình ảnh trong màn hình có chút lờ mờ, nhưng đường nét bóng người rất rõ ràng, Ngụy Viêm cấp tốc nhìn những màn hình giám sát khác, xác định kia không phải là kết quả do ảnh xạ đưa đến.
Anh ta lập tức liên lạc với cấp dưới đang tuần tra gần đó, để họ qua kiểm tra, trên màn hình liền hiển thị hai cảnh sát rất nhanh đã chạy tới, sau khi kiểm tra một phen ngoài cửa đại sảnh liền báo cáo tất cả đều bình thường.
Sao có thể bình thường? Đại sảnh rõ ràng có người!
Láng máng nhìn thấy bóng người trong màn hình đi tới trước một két sắt, giơ tay lên sờ soạng phía trên, nhìn động tác của hắn như là đang mở khóa, Ngụy Viêm nôn nóng, vội vàng xông ra ngoài, chủ nhiệm bảo vệ và quản lý cũng theo sát, phải biết rằng số tiền và vật phẩm gửi trong két sắt ở đại sảnh đều khá đắt giá, nếu xảy ra chuyện mất mát, họ đều không gánh nổi trọng trách.
Trương Huyền vẫn chậm rãi đi theo phía sau mọi người như trước, đến lúc cậu tới đại sảnh, nghe thấy mấy hệ thống mật mã ở bên ngoài đều đã được mở ra, mọi người trong lúc kinh hoảng đồng loạt xông vào, nhưng trong đại sảnh không có ai, chỉ có một két sắt dựa vào tường được mở ra, chủ nhiệm bảo vệ nhìn thoáng qua, lập tức kêu lên thất thanh.
“Đồ, đồ mất rồi!”
Ngụy Viêm biến sắc, trong két sắt trống không, không cần đến gần cũng biết tượng gỗ họ đặt bên trong dẫn Tiêu Lan Thảo mắc câu đã bị đưa đi, nhưng làm thế nào lấy đi được thì anh ta không nghĩ ra, càng không nghĩ ra Tiêu Lan Thảo vào bằng cách nào, rõ ràng nơi này canh gác phòng bị chắc chắn như thùng sắt, chưa nói gì là các cửa đều còn có cảnh sát mai phục.
Con ngươi anh ta cấp tốc đảo qua Trương Huyền, cảm thấy khí tức giá lạnh trên người anh ta, Trương Huyền chìa tay một cái, tỏ ý từ đầu đến cuối mình đều ở cùng một chỗ với họ, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Giây phút nguy cấp, Ngụy Viêm không có thời gian lằng nhằng với cậu, vượt lên trước chạy ra ngoài, chủ nhiệm bảo vệ và những người khác theo phía sau, trong đại sảnh chỉ còn lại người quản lý trợn mắt há mồm đứng trước két sắt trống không ngẩn người, Trương Huyền ngó ngó ra phía ngoài, sau đó hai tay đút túi, bước thong thả đến trước mặt anh ta, tốt bụng nói: “Xem ra rất gay go.”
“Này, này phải làm sao bây giờ?”
Quản lý vã mồ hôi trán, trong lòng vạn phần may mắn vì vật phẩm gửi chính là của cảnh sát, nếu là của khách hàng lớn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín ngân hàng bọn họ, đang định liên lạc với bảo vệ, liền thấy Trương Huyền chỉ chỉ két sắt phía trên, nói: “Hình như các anh nhầm rồi, đồ để ở két này thì phải?”
Quản lý sửng sốt, được Trương Huyền nhắc nhở, lúc này anh ta mới chú ý cái bị mở ra là két sắt tầng dưới, không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức lấy thẻ từ chứng thực của bản thân cắm vào, lại ấn mật mã, mở két an toàn ra, quả nhiên hộp gỗ nhỏ lúc trước anh ta cùng Ngụy Viêm để vào vẫn còn được đặt ngay ngắn bên trong.
“Thật tốt quá!”
Quản lý kêu to, nhưng không đợi tiếng nói của anh ta hạ xuống, đã thấy Trương Huyền nhanh như gió lấy cái hộp ra, tiếp đó thẻ từ trong tay mình bị đoạt đi, nhìn Trương Huyền quay đầu chạy ra phía ngoài, quản lý sửng sốt một chút mới biết bị lừa, lần thứ hai kêu to: “Không được đi, mau trả đồ lại!”
Trương Huyền đã chạy ra khỏi đại sảnh, nghe anh ta nhớn nhác kêu lên, quay đầu cười: “Cảm ơn.”
“Cậu! Cậu!”
Trương Huyền đi cùng Ngụy Viêm, quản lý vẫn cho rằng cậu cũng là cảnh sát, nên anh ta hoàn toàn không thể nào hiểu nổi hành động lúc này của Trương Huyền, nhìn bóng dáng cậu biến mất trong tầm mắt, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt, cả buổi mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra bên ngoài, ai ngờ dưới chân trượt một cái, ra là dẫm lên một vũng nước đọng.
Quản lý không rảnh suy xét sao dưới nền nhà đại sảnh lại có nước đọng, dùng bộ đàm nhắc nhở đồng nghiệp trong phòng giám sát, tình huống vừa phát sinh phòng giám sát bên kia đều thấy được, sau khi nhận được liên lạc lập tức phong tỏa tất cả cửa ra vào, đồng thời liên lạc với đám người Ngụy Viêm, báo cho họ biết tình huống trước mắt.
Trương Huyền ra khỏi đại sảnh, nhanh chóng chạy về phía lối đi lúc họ tới, thời gian có hạn, pháp thuật của cậu cũng rất có hạn, giả tượng dùng nước đá làm ra để xáo trộn thị giác mọi người không giữ được lâu, nếu không kịp tìm thấy cửa ra, người của phòng giám sát chẳng mấy chốc sẽ phong tỏa cậu, đến lúc đó tội danh của cậu lại phải thêm một cái.
Rất may mắn, trên đường tuy gặp vài cảnh sát, nhưng đều bị cậu dễ dàng đánh ngã, mắt thấy cửa ra gần ngay phía trước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có người quát về phía cậu: “Đứng lại!”
Giọng nói sắc bén, cho dù không quay đầu lại, Trương Huyền cũng có thể cảm giác được sát khí từ phía sau lưng truyền tới, cậu phớt lờ tiếng quát của đối phương, tiếp tục chạy về phía trước, khi sắp đến cửa liền vang lên tiếng súng tháo chốt an toàn, Ngụy Viêm lần thứ hai quát lên: “Đứng lại!”
Để tránh trúng đạn vô cớ, Trương Huyền dừng lại, ôm hộp gỗ vào ngực, cười hì hì xoay người lại, liền thấy ở chỗ cách xa khoảng hơn mười bước, Ngụy Viêm giơ súng nhắm ngay cậu, vẻ mặt ác liệt.
“Cảnh sát Ngụy, anh thật lợi hại.” Trương Huyền không coi nòng súng kia ra gì, mỉm cười nói: “Có thể lần ra dấu vết của tôi nhanh như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi.”
Phớt lờ nụ cười hữu hảo của cậu, Ngụy Viêm giơ súng chậm rãi đến gần cậu, lạnh giọng hỏi: “Tiêu Lan Thảo căn bản sẽ không tới, ngay từ đầu cậu đã tính kế tôi!”
“Không quan trọng, nếu anh không bắt tôi, tôi đảm bảo tất cả đều sẽ không xảy ra.”
Giọng điệu dửng dưng, dường như chắc chắn anh ta nhất định không dám nổ súng, dáng vẻ này trong mắt Ngụy Viêm thấy thật thèm đòn, lại nghĩ đến chuyện bị cậu trêu chọc, càng giận không có chỗ trút, quát hỏi: “Đồng đảng của ngươi ở đâu!?”
“Đồng đảng?”
Trương Huyền ngẩn ra, lập tức hiểu ý Ngụy Viêm, mỉm cười nói: “Đây chính là đồng đảnh của tôi.”
Cậu ném tờ băng phù cuối cùng trong tay ra, đạo bùa do nước mà sinh, chỉ cỡ bằng bàn tay, nhưng sau khi ném lên không trung, theo niệm lực của Trương Huyền hóa thành sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nhất thời sóng nước quay cuồng, tạo thành hình Ứng Long, gầm thét đánh về phía Ngụy Viêm.
Ngụy Viêm bất ngờ không kịp đề phòng, trong phúc chốc liền thấy xung quanh tối tăm mù mịt, nhìn thấy được chỉ có ác long như hồng thủy trước mắt, Trương Huyền đứng sừng sững ở cuối cơn hồng thủy, mi gian đường hoàng mạnh mẽ, đâu còn mảy may dáng dấp lười nhác? Ác long trong nháy mắt dồn đến trước mắt, không đợi anh ta nổ súng, cổ tay đã bị băng vây khốn, hồng thủy ập tới, xô anh ta ngã lăn xuống đất.
Trương Huyền nhân cơ hội cầm thẻ từ của quản lý, cắm vào khóa mật mã, nhưng sau khi thẻ từ quét qua, cửa lại không thấy động tĩnh chút nào, biến cố này ngoài dự liệu của cậu, ác long cậu triệu hồi đều là ảo thuật, không giữ được bao lâu, vội vàng cắm thẻ từ vào định thử một lần nữa, chợt nghe có người gọi: “Họ khởi động hệ thống an toàn khẩn cấp rồi, thẻ từ không dùng được, để ta!”
Theo tiếng nói, một quả cầu lông xanh mập ú bay đến trước mắt Trương Huyền, cậu liền thấy Hamburger cầm một tấm thẻ từ khác cắm vào, tiếp theo dùng móng vuốt nhanh chóng ấn mật mã, không khỏi vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Trước khi ngài tới ta đã tới rồi, ta chính là số một của đại nhân ngài.” Hamburger dõng dạc nói xong, lại giải thích: “Đây là mật mã mở khóa dự phòng ta lén nghe được, nếu còn không được, vậy chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.”
Biện pháp mạnh, vậy thì chỉ có thể gọi Tác Hồn Ti, nếu không phải bị Nhiếp Hành Phong hết lần này đến lần khác dặn dò là không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dùng, cậu chắc chắn đã sớm dùng rồi, cũng may vận số của họ không tệ, sau khi Hamburger ấn mật mã, cửa thuận lợi mở ra.
Đợi đến khi Ngụy Viêm vùng vẫy thoát khỏi ảo giác hồng thủy, Trương Huyền đã chạy ra khỏi ngân hàng từ lâu, bất chấp tiếng súng đe dọa của Ngụy Viêm ở phía sau, cậu chạy một mạch ra đường phố, một chiếc xe con đỗ ở đó, thấy cậu, cửa xe tự động mở ra, Trương Huyền sau khi lên xe, chiếc xe nhanh chóng phóng ra ngoài.
Ngụy Viêm khá vất vả nhưng vẫn chậm một bước, mắt thấy chiếc xe chạy xa, anh ta tức giận giậm chân một cái, lại thấy cả đầu toàn nước, chẳng biết nước từ đâu tới, làm ướt nhẹp quần áo đầu tóc anh ta, lại nhớ tới màn ác long hồng thủy vừa rồi, càng cảm thấy quỷ dị, không ngừng suy nghĩ kia có phải là ám thị thôi miên Trương Huyền làm cho mình không.
“Bái bai.”
Hamburger ngồi trên đuôi xe vẫy cánh nói lời từ biệt Ngụy Viêm, đáng tiếc màn đêm quá tối, lời chào hỏi của nó bị triệt để coi thường, thấy dáng vẻ chật vật của Ngụy Viêm, nó chế nhạo một câu nhân loại ngu xuẩn xong liền vỗ cánh bay vào trong xe, để không quấy rầy hai người phía trước nói chuyện, nó rất ý tứ ngồi xuống ghế ngồi phía sau xe.
“Vất vả rồi.”
Đợi sau khi Trương Huyền ngồi vững, Nhiếp Hành Phong đưa bình đựng thuốc đã sớm chuẩn bị cho cậu, Trương Huyền trợn tròn con mắt, khó chịu dùng tay đẩy bình thuốc ra, hừ nói: “Em vất vả nửa ngày, chỉ để uống thuốc?”
“Ngài không vất vả, cũng phải uống thuốc.”
Hamburger đâm chọt xong, thấy Trương Huyền thò tay vào túi, nó vội vàng né tránh, có điều Trương Huyền không ném đạo bùa, bởi vì đạo bùa cậu dùng nước lạnh làm ra ở cục cảnh sát đều dùng hết rồi, đành phải dựa về lưng ghế, hỏi Nhiếp Hành Phong: “Uống ít một lần có được không?”
Lờ đi gương mặt tươi cười ra vẻ tội nghiệp của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong lái xe, bình tĩnh hỏi lại: “Làm việc miễn phí cho em được chưa?”
Lời vừa nói ra, Trương Huyền không phản đối, mở bình, một hơi uống hết thuốc, lại nhai kẹo Nhiếp Hành Phong đưa tới sau đó, than thở: “Em quá ngu ngốc!”
Nhiếp Hành Phong quét mắt nhìn cậu một cái, liền nghe cậu nói: “Chuyện này làm lớn rồi, tự nhiên em trở thành tội phạm cướp ngân hàng, làm sao giờ, làm sao giờ?”
Giờ biết sợ rồi, lúc đó đáp ứng người ta làm gì?
Lời chế giễu nói ra tự động biến thành — “Đừng lo, nếu em là phạm tội trộm cướp, thì tôi chính là đồng phạm.”
“Nhưng nếu sau này lên tòa, nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền, cũng không biết phí tổn Tiểu Lan Hoa thanh toán có đủ mời luật sư không.”
Thì ra nói tới nói lui, cậu chỉ là nhớ nhung vấn đề tiền, điều này khiến cho Nhiếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy mình lo lắng cho cậu ta quả là ngớ ngẩn, nhịn không được trêu chọc: “Xem ra sau này em phải kiếm nhiều tiền hơn mới được.”
“Không cần lâu như vậy, đợi sáng mai giao tượng gỗ cho Tiểu Lan Hoa, là có tiền cầm rồi, lại nói Tiểu Lan Hoa tuy rằng không nhiều tiền như anh, nhưng toàn bộ tài sản cộng lại cũng có hai nghìn vạn, đủ hưởng thụ một trận rồi.”
Nhiếp Hành Phong sửng sốt, chuyện Tiêu Lan Thảo nhờ Trương Huyền lấy tượng gỗ anh biết, nhưng số tiền Trương Huyền không nói, anh cũng không hỏi, bây giờ nghe thấy, đột nhiên có dự cảm rất xấu.
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, truyền đến tiếng kêu kỳ quái của Hamburger, Trương Huyền ném hộp khăn giấy vào đầu nó, dạy dỗ: “Cái tên lúc có việc chẳng bao giờ lộ diện nhà ngươi, nếu ngươi có thể điều tra ra vị trí của tượng gỗ trong cục cảnh sát, ta còn cần phải nửa đêm đi cướp ngân hàng hay sao?”
“Tội cướp cục cảnh sát còn to hơn tội cướp ngân hàng có biết không hả? Hơn nữa cuối cùng ta cũng giúp ngươi rồi, không có ta, giờ ngươi lại phải ăn cơm sườn rán rồi.” Hamburger xoa trán bất mãn nói xong, lại lập tức nịnh nọt không dấu vết: “Có điều đại nhân ngài vẫn rất lợi hại, ngài làm thế nào gọi thức thần đến đại sảnh vậy?”
“Chiêu đó quá đơn giản, dùng nước là được.”
Trương Huyền cũng không nói để làm ra đạo bùa thần thủy này, cậu mất mấy đêm tra tư liệu, còn phải luyện tập nhiều lần, chỉ sợ đến lúc đó pháp chú không linh nghiệm thì luống cuống, cũng may tổ sư gia phù hộ, mọi việc đều không khác nhiều so với dự đoán.
Đêm đó sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Lan Thảo ở quán bar Empire, Trương Huyền liền biết mình lại chọc phải phiền toái rồi, nhưng tình trạng lúc đó của Tiêu Lan Thảo khiến cậu không cách nào từ chối. Thời gian quen biết Tiêu Lan Thảo cũng không ngắn, cậu còn chưa từng nghe hắn dùng giọng điệu dứt khoát như vậy để nói chuyện, có cảm giác lần này hắn đánh cuộc mạng sống của mình, bất kể con đường phía trước thế nào, sống chết ra làm sao, hắn cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Bởi vậy, sau khi nghe Tiêu Lan Thảo nhờ cậy xong, cậu quyết định giúp đỡ.
Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đều là cậu cùng Nhiếp Hành Phong bố trí xong từ trước, Nhiếp Hành Phong dường như rất hiểu Ngụy Viêm, mỗi một bước suy tính anh ta đều rất rõ ràng, mà việc cậu làm chính là khiến Ngụy Viêm tự tay đưa tượng gỗ về ngân hàng, thừa dịp người khác không chú ý, dùng bùa làm từ nước bắn lên người quản lý ngân hàng, bùa băng bị quản lý mang vào đại sảnh, theo thời gian trôi đi hóa thành ảo giác hình người, nhiễu loạn tầm mắt mọi người, cho cậu cơ hội lấy tượng gỗ ra.
“Chủ tịch.” Nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, Trương Huyền nhịn không được hỏi Nhiếp Hành Phong: “Vì sao anh dám khẳng định Ngụy Viêm sẽ đưa tượng gỗ về ngân hàng chứ? Kỳ thực em nghĩ nếu tượng gỗ ở cục cảnh sát sẽ càng dễ lấy trộm hơn.”
“Nếu em khiến Ngụy Viêm cho rằng tượng gỗ khá quan trọng, nó sẽ không được đặt ở cục cảnh sát, mà sẽ bị chuyển ngay đến nơi cấp trên chỉ định. Ngụy Viêm được phái tới đây vào thời điểm nhạy cảm, anh ta phải phụ trách không chỉ có vụ án của Tiêu Lan Thảo, còn có của Tiêu Tĩnh Thành.”
“Không phải Tiêu Tĩnh Thành chết rồi sao? Liên quan gì đến hắn?”
“Tiêu Tĩnh Thành có thể phạm phải đại án tày trời, trong giới cảnh sát không thể không có đồng đảng của hắn, Tiêu Tĩnh Thành vừa chết, bọn họ lo lắng mình bị liên lụy, nhất định sẽ khá để ý đến người và việc liên quan đến vụ án, nên bất kể tượng gỗ có liên quan đến Tiêu Tĩnh Thành hay không, đều sẽ bị mang đi.”
“Nên anh bảo em gợi ý Ngụy Viêm trả lại tượng gỗ, là muốn tiện thể ném đá dò đường, xem anh ta có phải đồng bọn của Tiêu Tĩnh Thành hay không?”
Nhiếp Hành Phong mỉm cười gật đầu, vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
“Nhưng Ngụy Viêm có thể sẽ dùng tượng gỗ giả để làm mồi câu mà, nếu như vậy, chúng ta không phải loay hoay tốn công à?” Nhìn hộp gỗ ôm trong ngực, Trương Huyền có xúc động muốn lập tức mở nó ra để xác nhận thật giả.
“Ngụy Viêm giờ đang ở đầu tuyến, với anh ta mà nói, bắt được Tiêu Lan Thảo rất có ý nghĩa thực tế, nên chỉ cần em không ngừng dùng lời nói ám chỉ, anh ta sẽ làm theo lời em.”
Đây cũng là lý do vì sao sau khi Ngụy Viêm phát hiện két sắt trống rỗng liền lập tức ra ngoài tìm Tiêu Lan Thảo, chứ không kiểm tra kỹ càng két sắt. Điều này có thể thấy được bản thân anh ta cũng không quan tâm đến tượng gỗ, Nhiếp Hành Phong cũng liệu được điểm này, khiến Trương Huyền rất khâm phục, nhưng vẫn không hiểu hỏi: “Vậy nếu lúc đó Ngụy Viêm kiểm tra kỹ, liền phát hiện ra két sắt bị mở là cái khác. Chủ tịch, anh làm sao dám khẳng định anh ta sẽ không làm thế?”
“Tôi không khẳng định, tôi chỉ từ xác suất suy đoán khả năng khoảng sáu bảy phần thôi.”
“A!” Nghe xong lời này, Trương Huyền tức giận, cầm hộp khăn tay muốn ném vào đầu Nhiếp Hành Phong: “Đệt, chỉ có sáu bảy phần khả năng, anh để em đi mạo hiểm, vậy nếu em không thành công thì sao? Anh muốn cho em ăn cơm sườn rán cả đời trong tù à?’
“Kinh nghiệm nói cho tôi biết, mọi việc chỉ cần nắm chắc sáu bảy phần là có thể làm được.” Đối mặt với Trương Huyền kích động, Nhiếp Hành Phong bình tĩnh giải thích: “Trương Huyền, trên đời này không có xác suất trăm phần trăm.”
“Chiêu tài miêu, không phải lúc trước anh dựa vào cái xác suất này để cưa đổ em đấy chứ?”
Nhiếp Hành Phong sửng sốt, không đợi anh trả lời, phía sau truyền đến tiếng cười to của Hamburger: “Cưa đổ ngươi còn cần dựa vào xác suất sao? Đủ tiền là được.”
Dường như nghe được chuyện hài buồn cười biết bao, Hamburger cười đến nỗi toàn thân run rẩy, thế là Trương Huyền một giây sau trút sự tức giận đối với Nhiếp Hành Phong lên người nó, hộp khăn giấy lần thứ hai phi đến chỗ nó.
Con vẹt đáng thương chẳng biết bị hộp giấy đập bay đến nơi nào, Trương Huyền trút giận xong, quay đầu lại, lực chú ý lần thứ hai đặt lên cái hộp, đó là một hộp gỗ ngô đồng được chế tác tinh xảo, hộp gỗ không khóa, chỉ dùng khuy đồng móc lại, ôm nó cũng không thấy nặng lắm, lại đặc biệt có cảm xúc, khiến Trương Huyền hiếu kỳ tượng gỗ ở bên trong rốt cuộc có lai lịch gì có thể khiến pháp lực của Hamburger biến mất, khiến Tiêu Lan Thảo hao tâm tổn sức cũng phải lấy bằng được.
“Mở ra xem chút chứ?” Ánh mắt cậu liếc về phía Nhiếp Hành Phong.
“Đừng!” Hamburger lần thứ hai cướp lời, vọt tới lưng ghế, nói với Trương Huyền: “Tin ta đi, tính phóng xạ của thứ này khá lợi hại, hậu quả mở ra nhất định rất tệ!”
“Nhưng không mở ra, làm sao biết Ngụy Viêm có thay xà đổi cột hay không?”
“Đó là tượng gỗ, cũng chả phải vàng thỏi, đổi cái rắm ấy!”
Ánh mắt không vui từ mắt lam bắn tới, Hamburger lập tức thu lại lời thô tục, Hải Thần đại nhân tức giận, nó không dám ăn nói lung tung nữa, vỗ cánh bay ra khỏi thùng xe, về phần hộp gỗ bị mở ra sẽ tạo thành hậu quả gì, vậy cứ để Trương Huyền tự mình gánh chịu đi.
Người tạo ra tạp âm đi khỏi, Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, như đang chờ câu trả lời của anh, Nhiếp Hành Phong biết với lòng hiếu kỳ của Trương Huyền, nếu không được nhìn vật thật, đêm nay nhất định sẽ ngủ không được, liền nói: “Tôi không tin một khúc gỗ có thể khiến pháp lực biến mất.”
Ý của câu này chính là tán thành, Trương Huyền cười bỏ qua: “Em cũng không tin.”
Nói xong, ngón tay móc vào khuy đồng kéo ra phía trước, mở nắp hộp ra.
Không có tia phóng xạ thần kỳ nào như tưởng tượng, trong hộp chỉ đơn giản đặt một pho tượng gỗ điêu khắc, đế của tượng gỗ khảm tấm nhựa, Trương Huyền cầm lên nhìn trên dưới trái phải mấy lần, cảm giác thứ này đẹp thì đẹp, nhưng nếu nói nó có tác dụng gì, thì thật sự không nhìn ra được.
“Này không phải là đồ dỏm đấy chứ?” Cậu hết sức nghi ngờ nói.
Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn thoáng qua, bởi vì lái xe, không thể xem tường tận tỉ mỉ, mày kiếm cau lại, thời gian ngắn như vậy, Ngụy Viêm không có khả năng tìm được đồ thay thế, nên dự cảm trong lòng anh càng xấu hơn, có điều nhìn vẻ mặt Trương Huyền, anh không nói ra ý kiến của mình.
“Sau khi hội họp với Tiêu Lan Thảo rồi nói.”
“Là phải nói chuyện rõ ràng, đồ chơi này nhìn thế nào cũng không đến mấy nghìn vạn.” Trương Huyền còn đang xem đi xem lại tượng gỗ, sau đó ra lời kết luận.
“Một vật quý trọng không nhất định là ở giá trị tồn tại của nó, mà là phân lượng của nó trong mắt người sở hữu.” Nhiếp Hành Phong nói: “Có lẽ đối với chúng ta nó chỉ là khúc gỗ, nhưng trong lòng Tiêu Lan Thảo, nó vô giá.”
“Cho nên, hắn thậm chí để lấy được nó mà có thể giết người ư?”
Xem cả buổi cũng không thấy gì, Trương Huyền nhàm chán thả tượng gỗ lại vào trong hộp, nghe cậu lầm bầm xong, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ bất kể thế nào, với tính tình của Tiêu Lan Thảo, sẽ không giết người lung tung.”
“Ái chà, Chủ tịch anh có lòng tin với hắn vậy sao?”
“Chẳng phải em cũng thế à? Nếu không thì dù nhiều tiền hơn nữa em cũng sẽ không giúp hắn đúng chứ?”
Bị nói trúng, Trương Huyền dựng ngón tay cái về phía Nhiếp Hành Phong: “Muốn nghe nội dung đoạn phim ghi hình không? Xem nguyên buổi chiều, em cũng sắp thuộc làu rồi.”
Nơi họ hẹn với Tiêu Lan Thảo rất xa, đêm khuya trên đường một chiếc xe cũng không có, dù sao cũng rảnh rỗi, Nhiếp Hành Phong đồng ý, thế là Trương Huyền bắt đầu kể lại quá trình giết người, cậu biết lực phân tích và quan sát của Nhiếp Hành Phong mạnh hơn mình rất nhiều, nên nói vô cùng tường tận.
Hamburger đợi ở ngoài xe đã lâu, thấy không xảy ra chuyện gì bất trắc, nó xuyên qua kính thủy tinh nhìn vào trong một chút, sau khi phát hiện khúc gỗ đã được bỏ về chỗ cũ, lập tức bay vào trong xe, vốn muốn nói lại tình huống mình vừa phát hiện ra, nhưng nghe Trương Huyền nói thú vị quá, liền không quầy rầy, ngồi ở ghế sau nghe cậu kể chuyện.
Hai phút ghi hình rất nhanh đã kể hết, Trương Huyền còn sợ mình nói không rõ ràng lắm, trong lúc kể lại còn không ngừng dùng ngôn ngữ chân tay để nhấn mạnh tình tiết, Nhiếp Hành Phong sau khi nghe xong, dừng xe bên đường rất lâu không nói gì, Trương Huyền biết anh đang suy nghĩ tình cảnh lúc ấy, liền ngồi một bên lẳng lặng đợi.
“Em xác định là Tiêu Lan Thảo nổ súng bắn bị thương người qua đường?” Một lát sau, Nhiếp Hành Phong hỏi.
Trương Huyền gắng sức gật đầu, lấy giấy bút, vẽ lại hình ảnh trong trí nhớ cho Nhiếp Hành Phong xem, kỹ năng vẽ của cậu rất tệ, chỉ có thể gắng hết sức tả lại cảnh tượng lúc đó, vừa dùng bút nối liền khoảng cách giữa các đương sự, vừa nói: “Chính xác trăm phần trăm, nếu không phải cảnh sát tuần tra tránh nhanh, người chết chính là anh ta, phát súng kia trúng ngay mi tâm người qua đường, kỹ thuật bắn súng của Tiểu Lan Hoa thật sự quá chuẩn.”
“Nếu Tiêu Lan Thảo muốn giết người, ngay khi cảnh sát tuần tra kiểm tra lúc đầu hắn đã nổ súng.”
“Khả năng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đả thương người thì phải, nhưng sau đó Hứa Nham chạy trốn, người này lại rất quan trọng với Tiêu Lan Thảo, hắn sợ cảnh sát tuần tra ngăn cản, buộc phải nổ súng.”
“Vừa rồi em cũng nói kỹ thuật bắn súng của hắn rất tốt, với kỹ thuật bắn súng của hắn, có thể dễ dàng đả thương cảnh sát tuần tra mà không cần phải trí mạng, nói như vậy, đạn tối đa chỉ bắn trúng chân của cảnh sát tuần tra hoặc người đi đường.”
Trương Huyền không cách nào trả lời, gãi gãi đầu: “Hay là hắn vội vã bắt Hứa Nham, không cẩn thận lỡ tay?”
Lý do này nát đến mức ngay cả chính cậu cũng không tin, liền thấy Nhiếp Hành Phong vẽ vài nét bút vào giữa mấy người trong đó, hỏi: “Thân phận người chết em hỏi qua chưa?”
A!
Trương Huyền trợn tròn mắt: “Cái này có quan trọng không?”
Nhiếp Hành Phong không đáp, hỏi lại: “Chiều cao, cân nặng, quần áo của y, còn có vì sao y phải đi qua đoạn đường kia?”
Cái này Trương Huyền cũng không trả lời được, cả buổi chiều cậu chỉ chú ý đến hành động của Tiêu Lan Thảo và cảnh sát tuần tra, người qua đường là người bị hại, được tiềm thức của cậu bỏ qua, bị hỏi đến, cậu hơi xấu hổ, dùng bút vẽ mấy cái lên đầu, lên người người chết, nói: “Em không hỏi, có điều y nhìn qua rất cao, cao hơn cảnh sát tuần tra nửa cái đầu, vóc người bình thường, mặc áo gió… À không, là áo bành tô hơi dài, hình như còn đeo găng tay.”
Có thực sự đeo găng tay không Trương Huyền không dám chắc lắm, chỉ là trực giác nói cho cậu biết như vậy, nghe xong câu trả lời ba phải của cậu, Nhiếp Hành Phong nở nụ cười: “Xem ra trí nhớ của em cũng không chắc chắn như những gì em nhận định.”
“Em làm sao biết anh sẽ để ý đến người bị hại chứ?”
Không để ý Trương Huyền ấm ức làu bàu, Nhiếp Hành Phong một lần khởi động xe, nói: “Bởi vì tôi cho rằng Tiêu Lan Thảo sẽ không giết người lung tung, mục tiêu của hắn là Hứa Nham và tượng gỗ, giết người sẽ làm hành động sau này của hắn càng thêm phiền phức, cho nên bất kể xuất phát từ tính cách hắn hay là tình huống lúc đó, việc hắn phải làm là mau chóng rời đi, trừ phi có chuyện gì khiến hắn phải nổ súng.”
“Là chuyện gì…” Trương Huyền lẩm bẩm xong, đột nhiên linh cảm xông tới, kêu lên: “Không phải anh nghi ngờ người chết không phải người qua đường, mà là cố ý tới hiện trường để giết Tiểu Lan Hoa đấy chứ?”
“Không loại trừ khả năng này.”
Có điều trong thời sự không chiếu đoạn ghi hình cụ thể vụ đấu súng, chỉ nghe Trương Huyền kể lại, Nhiếp Hành Phong không dám đưa ra kết luận lung tung, chỉ là trực giác cho anh biết, Tiêu Lan Thảo không phải là loại người mất trí.
Trương Huyền còn muốn nói nữa, tiếng ngáy từ phía sau truyền tới, Hamburger thế mà lại ngủ mất trong khi nghe chuyện, nằm sấp trên ghế ngồi, trên người còn đắp tấm khăn mặt đi gặp Chu Công.
“Hamburger đại nhân ngủ say thật đấy.”
Trương Huyền thò người qua giật nhúm lông của nó, đối lấy là một phát cào, Hamburger trở mình, lấy khăn mặt che lên đầu, chỉ coi cậu như không tồn tại, một tờ giấy theo động tác xoay người của nó rơi xuống, Trương Huyền nhặt lên, phát hiện ra là một lá bùa tìm người.
Bùa chú có thế bút hồn hậu, vừa nhìn liền biết xuất phát từ tay người lành nghề, chân mày Trương Huyền cau lại, hỏi: “Hamburger, ngươi lấy đạo bùa ở đâu ra?”
Hỏi mấy lần liền, Hamburger mới nhịn không được đáp lại: “Dán sau đuôi xe, ta vốn muốn hỏi ngươi là có chuyện gì, sau đó nghe chuyện quên mất.”
“Thế sao ngươi không quên ngủ luôn đi?”
Lời kháy khỉa đổi lấy tiếng ngáy to hơn, Trương Huyền không chấp nhặt với nó nữa, đưa đạo bùa cho Nhiếp Hành Phong nhìn lướt qua, hỏi: “Đây là bùa gì?”
“Tìm người, có điều bây giờ mọi người đều thích dùng nó để lần theo dấu vết, tiết kiệm năng lượng lại bảo vệ môi trường.” Trương Huyền nói một câu đùa không buồn cười lắm: “Nhìn lực cầm bút này, người viết bùa có chút đạo hạnh, nếu em đoán không sai, cái này được Trương Chính dán lên xe anh.”
Nhiếp Hành Phong cau mày, Trương Chính vẫn luôn theo dõi Tiêu Lan Thảo, sau khi mất đi đầu mối, hắn nhất định sẽ chuyển lực chú ý lên tượng gỗ, chỉ cần đi theo họ, sớm muộn gì cũng gặp được Tiêu Lan Thảo, tuy rằng không biết nguyên nhân đột nhiên Trương Chính để ý đến Tiêu Lan Thảo là gì, nhưng nhìn ra được hành động của hắn tuyệt đối không có thiện ý, nếu liên tục bị theo dõi, thì sẽ rất phiền toái.
“Em khẳng định là cậu ta?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Đúng, dù là đồng môn tu đạo, đạo bùa mỗi người đều sẽ mang tính cách của bản thân, rất dễ phân biệt.”
“Vậy đạo bùa dùng để phá giải pháp trận chúng ta lấy được ở Phong Đô, em cũng nhận ra được là ai viết?”
Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền cười cười, dựa về lưng ghế, một lát sau, nói: “Em có chút đầu mối, nhưng còn rất nhiều nghi hoặc chưa có lời giải, nên tạm thời em vẫn chưa thể nói.”
Nghe ý tứ trong lời nói của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong liền biết cậu đã có chủ kiến, theo chân tướng vụ việc dần dần mở ra, màn khói mù quanh quẩn trong lòng họ kia cũng từ từ tan đi, anh mỉm cười, nói: “Đợi đến lúc có thể nói ra, tôi muốn là người nghe đầu tiên.”
“Nhất định rồi.”
Trương Huyền quơ quơ đạo bùa trong tay, gấp nó thành hình hạc giấy, quay kính xe xuống bắn ra ngoài, hạc giấy theo chú ngữ của cậu bay về phía bầu trời đêm, bay xa về phương hướng khác, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy, cười hỏi: “Nó sẽ dẫn Trương Chính đến chỗ nào?”
“Không biết, em không am hiểu lắm về loại theo dõi này, nếu phía trước là hồ chứa nước, vậy xin Trương sư huynh hãy tha lỗi thật nhiều.” Trương Huyền chắp tay hành lễ.
Với ý nghĩ cứng nhắc của Trương Chính, có lẽ sẽ lái xe theo hạc giấy vào trong nước luôn chăng, Nhiếp Hành Phong liếc nhìn Trương Huyền, phản ứng hài hước của người sau chứng tỏ cậu hoàn toàn chẳng coi sự tồn tại của Trương Chính ra gì, bèn không nhịn được nhắc nhở: “Trương Chính này vẫn ít tiếp xúc thì hơn.”
Mắt lam tinh nghịch nhìn qua, Trương Huyền cười nói: “Chủ tịch, anh ghen thì nói là ghen, đừng nghiêm trang như thế, mỗi lần em đến gần người khác một chút, anh sẽ nói — người này ít tiếp xúc thì hơn.”
Cậu học giọng điệu vô cùng giống Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không nhịn được cũng cười, anh nói vậy tất nhiên không phải vì ghen, mà là sự tồn tại của Trương Chính khiến anh cảm nhận được nguy hiểm, Trương Chính không tính là người xấu, nhưng quan điểm và cách làm của hắn trước một vài việc Nhiếp Hành Phong không thể tán thành.
Xe lại lái đi một hồi, đã đến công viên nhỏ họ hẹn gặp mặt Tiêu Lan Thảo, thời gian còn sớm, Nhiếp Hành Phong tắt động cơ, đưa tấm chăn cho Trương Huyền, Trương Huyền hạ lưng ghế, cùng anh nằm xuống, than thở: “Nhờ Tiểu Lan Hoa ban tặng, chúng ta phải ngủ ngoài trời ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này.”
“Thỉnh thoảng trải nghiệm, cảm giác cũng không tệ.”
Từ ngày quen biết Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong đã bắt đầu trải nghiệm đủ loại sinh hoạt kỳ dị, anh đã sớm thành thói quen, so với địa phủ, ngủ ngoài trời căn bản chẳng tính là gì, nằm trên ghế không bao lâu liền ngủ.