Niếp Hành Phong chạy vội về phòng nghỉ, khi nhìn thấy Hoắc Ly và Tiểu Bạch cùng đứng ở góc tường, vừa nhìn thấy anh vẻ mặt liền trở nên dè dặt, tâm liền trầm xuống, anh hỏi: “Trương Huyền đâu?”
“Đã, đã để lạc mất. . . . . .” Hoắc Ly hai tay nắm bắt lấy vành tai ngồi xổm xuống, nức nở nói: “Vừa rồi đại ca đột nhiên chạy ra ngoài, anh ấy bảo em ngăn cản nhân viên bảo vệ, chờ đến khi em thu phục xong, liền phát hiện không thấy anh ấy đâu nữa, thực xin lỗi. . . . . .”
Niếp Hành Phong nhìn xem Tiểu Bạch, nó cũng ngồi xổm ở đó, duổi chân bắt lấy hai cái lổ tai mèo, nói: “Ta khứu giác quá kém, tìm không thấy Trương Huyền, pháp thuật cũng không dùng được. . . . . .” Nhìn đến Ngụy Chính Nghĩa theo vào, Tiểu Bạch đành ngậm miệng.
“Đừng như vậy, ta không phải trách các ngươi.” Nếu phải trách ai, thì đầu tiên anh phải trách chính mình, biết rõ Trương Huyền có nguy hiểm mà anh lại đi cùng với Chu Lâm Lâm.
Nói đến Chu Lâm Lâm, Niếp Hành Phong vội gọi điện thoại cho Phùng Tình Tình, vừa chuyển được liền lập tức nói: “Bảo Chu Lâm Lâm nghe điện thoại!” Chu Lâm Lâm biết rất nhiều nội tình, rồi lại không nói trực tiếp cho anh, còn lôi kéo anh đi khắp nơi tìm manh mối, sự tình liên quan đến của an nguy Trương Huyền, anh đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa nữa.
Đối diện im lặng, Niếp Hành Phong quát: “Gọi Chu Lâm Lâm lập tức nghe điện thoại!”
“Chu Lâm Lâm không ở. . . . . .” Bị dọa tới rồi, Phùng Tình Tình lắp bắp nói.
“Vậy đọc số di động của cậu ta cho anh!”
“. . . . . . Di động cậu ấy đã ngừng sử dụng. . . . . .”
Di động ngừng sử dụng, người lại chợt đến chợt đi, Chu Lâm Lâm rốt cuộc đang làm cái quỷ gì!
Niếp Hành Phong đóng di động, cố gắng bảo mình phải duy trì bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong hai ngày này.
Trương Huyền đột nhiên rời đi nhất định là tính ra Sở Ca ở đâu, cậu ấy là người bất tử, sinh mệnh hẳn là không có vấn đề gì, không manh mối mờ mịt tìm người thì chẳng bằng mau chóng sắp xếp mọi việc một cách rõ ràng, tìm ra căn nguyên vấn đề.
Ngụy Chính Nghĩa muốn tìm Trương Huyền nên đi trước, Niếp Hành Phong mở ra máy tính lên mạng tìm hiểu, Hoắc Ly và Tiểu Bạch cũng mò lại, không dám hỏi anh tìm cái gì, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh xem.
Lên mạng rất nhanh là đã tìm thấy tư liệu về tập đoàn Vạn Hoa, một ít trong đó có ghi lại nghe đồn Vạn Hoa vì một thời gian dài kinh doanh không tốt, tổng giám đốc đương nhiệm bị ban giám đốc cưỡng chế từ chức, trên bản thông tin đó còn kèm theo ảnh chụp của ông ta, người trong ảnh nhìn còn khá trẻ, để râu quai nón, nhưng rõ ràng là Trần Dục.
Trần Dục thân là thành viên trong ban giám đốc công ty, cư nhiên giả mạo thân phận thuyền trưởng ra biển, Niếp Hành Phong lắp bắp kinh hãi, trực giác nghĩ đến đám người lái tàu có thể đều bị mua chuộc, nếu nói như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả khi tàu biển chở khách chạy vào khu vực biển chết.
Anh vội lấy điện thoại, goi cho ông nội, rất nhanh, đối diện truyền đến giọng nói khỏe mạnh của Niếp Dực, “Là Hành Phong à, nghe nói các cháu đi du lịch, sao lại rảnh rổi gọi điện thoại cho ta thế?”
Niếp Hành Phong kiềm chế những cảm xúc hổn độn, hỏi: “Ông nội, ông có quen biết gì với Bạch Tiên Khải bên Y dược và Sở gia bên thời trang không?”
Bên kia im lặng một hồi, sau đó Niếp Dực hỏi: “Sao đột nhiên cháu lại hỏi về bọn họ?”
“Cháu và Trương Huyền gặp bọn họ ở trên chuyến tàu biển du lịch, Bạch Tiên Khải nhắc tới ông với cháu, hiện tại xảy ra rất nhiều chuyện. . . . . .”
“Đi đâu?” Niếp Dực cắt ngang lời Niếp Hành Phong, trong câu hỏi mang theo vẻ bối rối khó có thể che dấu.
“Đảo Kim Ngân.”
“Trên thuyền có phải còn có người của Trần gia bên Vạn Hoa đúng không?”
“Có, là thuyền trưởng.”
“Mau rời khỏi bọn họ, cách càng xa càng tốt, đó là một đám người điên!” Nghe Niếp Hành Phong trả lời, giọng của Niếp Dực đã không phải chỉ có bối rối, mà là lo lắng bất an rống to.
Niếp Hành Phong cười khổ: “Đã quá muộn rồi, ông nội, ông có phải biết mục đích bọn họ đi đảo Kim Ngân là gì không?”
Lại là trầm mặc một hồi, đến khi Niếp Hành Phong nhịn không được nghĩ muốn tiếp tục truy vấn, Niếp Dực mở miệng nói, “Hai mươi năm trước, ta và Bạch Tiên Khải từng có qua lại, thậm chí. . . . . . Quan hệ còn rất không tồi. . . . . .”
Bất quá một cơn khủng hoảng tài chính đã thay đổi tất cả, cơn khủng hoảng đó như gió lốc càn quét cả thương giới, Niếp thị cũng không thoát khỏi, giá cổ phiếu tụt xuống thấp, việc kinh doanh bị rơi vào tình trạng đóng băng, ngay tại thời điểm đó, Bạch Tiên Khải tìm đến ông, nói với ông là đã tìm được biện pháp có thể xoay chuyển cục diện, mục đích chính là đảo Kim Ngân, sau khi ông lên thuyền phát hiện ra còn có Trần Đạc đi cùng, chính là cha của Trần Dục, và cả Sở Chính Nam.
Bốn người bọn họ dựa theo manh mối trên bản đồ do Bạch Tiên Khải cung cấp, đi đến một đảo nhỏ ở phía sau đảo Kim Ngân, trên hải đồ viết chính là quần đảo chết, bọn họ đi theo chỉ dẫn của hải đồ rồi vẻ đồ án chiêu hồn, sau đó Niếp Dực liền nhìn thấy bóng đen ác ma kia xuất hiện từ dưới đáy biển lên.
“Ông nội xác định hắn là ác ma?”
“Tin tưởng ta, cháu trai, đó không phải người, mà là tử thần, là ác quỷ mê hoặc lòng người!”
Đó là cảnh tượng mà đời này Niếp Dực không muốn nhìn thấy một lần nào nữa, bóng đen đi lên từ dưới đáy biển sâu, nhìn bọn họ, trong mắt lóe ra ám quang xinh đẹp mê hoặc lòng người, giống như sứ giả của bóng đêm, hơn là tinh linh của biển, Niếp Dực thừa nhận trong nháy mắt đó chính mình cũng bị mê hoặc, cơ hồ tin vào những lời nói bừa bãi của hắn.
Nghe lời kể lại của Niếp Dực, trước mắt Niếp Hành Phong tựa hồ hiện lên hình ảnh ác ma bóng tối, trên môi là nụ cười lãnh đạm, mang theo sự hấp dẫn khiến kẻ khác cam nguyện rơi xuống địa ngục.
“Hắn đáp ứng giúp ông và bọn họ?”
“Không, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, cho nên ta từ chối khế ước đó.”
Niếp Hành Phong tim đập thình thịch, vội hỏi: “Khế ước gì?”
“Khế ước của hải thần. . . . . .”
Trong loa điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh hổn loạn, lời Niếp Dực nói không thể nghe rõ, sau đó điện thoại liền bị ngắt liên lạc không thấy có tín hiệu gì nữa, Niếp Hành Phong vội gọi lại, cũng không thể nào liên hệ được.
Trên tàu biển chở khách có hệ thống tín hiệu chuyên dụng mạng GSM, sẽ không xuất hiện hiện tượng mất sóng, trừ phi tín hiệu đã bị người khác cố tình làm nhiễu.
Điện thoại bị ngắt vào đúng thời điểm mấu chốt, có điều theo như lời ông nội thì ba nhà kia hẳn là đã ký kết bản khế ước hải thần kia, cho nên công ty bọn họ mới có thể vượt qua cơn khủng hoảng tài chính lần đó, Nhưng nhiều năm trôi qua, việc kinh doanh lại bị tuột dốc, vì thế trong đầu bọn họ lại nảy lên ý tưởng đi tìm quần đảo chết.
Niếp Hành Phong tựa hồ nghĩ ra cái gì, vội xem xét tin tức về Vạn Hoa một lần nữa, tư liệu về tổng giám đốc trước đây hiện ra, người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn, bên má phải có một cái bớt đỏ, tựa hồ giống như cái bớt của ông lão mắc bệnh nặng trong quan tài kia.
Người nọ quả nhiên là Trần Đạc, Trần Dục mang cha ruột của mình đi đến vùng biển chết, chẳng lẽ là có liên quan đến khế ước?
“Đi tìm Trần Dục!”
Trần Dục đã khống chế phương hướng, lại biết được nội tình, Trương Huyền và Sở Ca mất tích nhất định có liên quan đến ông ta. Niếp Hành Phong xoay người chạy ra ngoài, đúng lúc này, điện thoại trong phòng vang lên, anh nghe được Hoắc Ly ở phía sau kêu: “Niếp đại ca, là điện thoại của chị Tình Tình, bảo anh chạy nhanh lên lầu ba, phòng Sở Chính Nam!”
Niếp Hành Phong dừng bước, quay đầu nhìn Hoắc Ly, tiểu hồ ly trong tay nắm điện thoại, vẻ mặt khẩn trương nói: “Sở Chính Nam đã chết!”
Trương Huyền tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là xung quanh lạnh một cách lạ thường, hơn nữa lại tối om, cậu cử động một chút, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, hai tay bị trói ở sau lưng, người nằm ngửa.
Trần Dục chết tiệt dám đem cậu trói như cái bánh ú, có điều . . . . . .
Trương Huyền hì hì cười rộ lên, cậu trước kia chính là đã lăn lộn ở văn phòng thám tử, kiểu trói thế này căn bản không thể khống chế được cậu, hai tay chà xát dây thừng một hồi, làm dây thừng lỏng dần, rồi giãy tay thoát ra, sau đó ngửa người ngồi dậy. . . . . .
Cốp!
Trán bị va thật mạnh, Trương Huyền gầm nhẹ ngã ngửa trở lại, lúc này mới phát giác hóa ra mình bị nhốt ở trong một cái hòm hẹp dài, như là quan tài gỗ để cương thi mà tiểu hồ ly nói, hèn gì mà tối như vậy. Trong quan tài không gian rất nhỏ, cậu thử đẩy đẩy cái nắp, hiệu lực của thuốc gây mê vẫn chưa hết hoàn toàn nên cậu không có khí lực đẩy ra, khí lạnh không ngừng thổi vào qua lổ thông khí trên nắp quan tài, làm cho cậu có cảm giác như đang bị ướp lạnh.
Cổ họng rất đau, muốn gọi cũng lực bất tòng tâm, xem ra ở trong thuốc gây mê Trần Dục còn bỏ thêm cả loại thuốc khác, rồi đem cậu nhốt vào trong phòng ướp lạnh. Trương Huyền đoán chỗ này có thể là nơi để thi thể của Tống Giản và Đặng Nghiên, không ai quan tâm đến tình trạng của người chết, nói cách khác chỗ này nhất định không có ai ghé qua.
Chiêu tài miêu thân ái, lần này không cần anh chiêu tài, đem chính anh tới đây là được rồi, cậu không sợ đạn bắn, bất quá còn chưa trải qua kinh nghiệm bị đông lạnh, nếu không tốt, nói không chừng trực tiếp đông lạnh đến địa phủ luôn.
Cốp cốp. . . . . .
Tiếng gõ cắt ngang lời trách móc của Trương Huyền, cậu nghiêng tai nghe một chút, tiếng gõ nặng nề lộn xộn, từ bên cạnh vang lên, cậu cũng thử gõ gõ lên quan tài, rất nhanh, tiếng gõ kia đáp lại cậu, còn kèm theo tiếng gọi nho nhỏ.
“Là Sở Ca phải không?” cũng bị nhốt như cậu, ngoại trừ Sở Ca ra thì Trương Huyền không nghĩ ra còn có ai khác, bất quá giọng cậu khàn khàn, có thể đối phương nghe không hiểu, sau khi im lặng trong chốc lát lại tiếp tục gõ.
Trương Huyền nhanh trí, thử gõ mật mã Holmes lên vách quan tài, cái này cũng là thứ cậu học được khi ở văn phòng thám tử, Sở Ca là trưởng câu lạc bộ tâm linh, hy vọng là có tìm tòi học hỏi những thứ này.
『 Tôi là Sở Ca, anh là ai? 』
Rất nhanh, Sở Ca có đáp lại, làm cho Trương Huyền mừng rỡ như điên, vội vàng tiếp tục, 『Tôi là Trương Huyền, cậu cũng bị nhốt ở trong quan tài? 』
『Đúng vậy, tôi nghe được chú tôi cùng thuyền trưởng nói về chuyện tế sống, mới biết ông ta mang tôi ra biển đều không phải là vì thân cận mai mối. 』 Sở Ca không chỉ có biết mật mã Holmes, còn gõ rất nhanh, 『Tôi đoán chuyện giết người trên thuyền có liên quan đến bọn họ, muốn báo cho các anh biết, ai ngờ bị phát hiện . 』
『Tế sống? 』
『 Đúng vậy, truyền thuyết ở khu vực biển chết của đảo Kim Ngân, dùng người sống hiến tế cho hải thần, có thể đạt được ước nguyện. 』
Có chuyện thế này? Tại sao cậu lại không biết? Tuy rằng cậu đem trọng điểm điều tra đặt ở việc khai quật vàng bạc, nhưng nếu có truyền thuyết về tế sống, cậu nhất định sẽ chú ý tới.
『 Câu lạc bộ các cậu đi đảo Kim Ngân, không phải cũng là muốn dùng người sống để ước nguyện chứ? 』
『 Không, chúng tôi chính là muốn dùng nghi thức chiêu hồn mời hải thần hiện thân, cùng hắn giao dịch một chút, đáng tiếc vẫn không thành công. 』
Giao dịch với hải thần chết chóc? Mấy tên trong câu lạc bộ tâm linh này thật đúng là không có gì không dám làm, theo như lời Sở Ca, nếu Tống Giản và Đặng Nghiên là đối tượng tế sống, cái chết của bọn họ có lẽ là được an bài sẵn. . . . . . Không, nếu là trước đó đã an bài tốt, thì Trần Dục có thể thần không biết quỷ không hay xử lý bọn họ, tàu biển chở khách nhiều người như vậy, không ai chú ý tới việc có vài người mất tích, có lẽ, bọn họ chết là ngoài dự tính, người mà Trần Dục và Sở Chính Nam chân chính muốn giết kỳ thật là người khác.
Gió lạnh từng chút xâm nhập vào cơ thể Trương Huyền, làm cho cậu đánh mất những suy nghĩ sâu xa trong đầu, ở trong phòng ướp lạnh còn chơi trò trinh thám, có thể chưa kịp bắt được hung thủ thì cậu đã biến thành người đông lạnh mất rồi. Lâu như vậy mà vẫn không thấy chiêu tài miêu đến, xem ra là không thể trông cậy được gì, cho nên, vẫn là tự mình nghĩ biện pháp trốn thoát mới là đúng đắn.
Trương Huyền sờ sờ túi áo, thực buồn bực phát hiện bùa đều bị lấy đi mất rồi, súng đương nhiên lại càng không cần nói, ghê tởm hơn chính là ngay cả tiền lẻ cũng không buông tha, đau lòng làm cậu đem tổ tiên Trần Dục cùng Sở Chính Nam ân cần thăm hỏi một lần.
Cử động cơ thể một chút, sau gáy truyền đến tiếng vang nho nhỏ, là cái còi trừ tà Hoắc Ly cho cậu, nhét ở bên trong áo nên không bị phát hiện, cậu vội đem cái còi lên ngậm ở trong miệng, dùng sức thổi.
Còi chỉ dài có một tấc, bất quá thanh âm đặc biệt vang dội, tuy rằng biết rõ khả năng có người tới nơi này có thể tính là cực kỳ thấp, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là ngồi không.
Thực sự là ngoài dự đoán, còi thổi không được bao lâu, Trương Huyền chợt nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, rất nhanh cửa bị mở ra, có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, cậu vội gào lên: “Cứu mạng!”
Người nọ vỗ vỗ nắp, mò tới bật khóa quan tài, mở ra, nắp quan tài ở trong tiếng két két nặng nề bị đổ sang một bên, một bàn tay thăm dò vào bắt lấy cánh tay Trương Huyền.
Mùi thuốc đông y kì dị theo đó truyền vào, Trương Huyền bị sặc mùi hắt xì một cái, lẫn trong mùi thuốc đông y là mùi tử khí lạnh như băng, còn có mùi máu nồng đậm, cái tay kia theo cánh tay cậu chậm rãi di dời lên cổ, sau đó dùng sức bóp chặt.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trương Huyền xoay người một cái, từ trong đó quan tài gỗ trở mình vọt ra, giãy dụa bò lên, tay chạm phải công tắc trên vách tường, ấn mở đèn.
Đồng tử vì ánh sáng chói lóa của đèn nên trong nháy mắt co rút lại, không đợi Trương Huyền thấy rõ tình hình trong phòng, chợt nghe gió lạnh từ phía sau đánh úp tới, cũng may cậu kịp thời tránh đi, nắm tay sạt qua bên tai cậu đánh lên tường, cậu quay đầu lại. . . . . .
“Nha!”
Quỷ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là mặt quỷ cách mặt cậu chỉ một cm, đối mặt với cặp mắt chết chóc gần đến thế này, mặc dù là nhất lưu thiên sư cũng chịu đựng không nổi chấn động thị giác mãnh liệt như vậy. Trương Huyền vội lùi gấp về phía sau, lúc này mới thấy rõ bộ dạng của đối phương, là một ông già, mũi và cuống họng đều cắm ống thở trong suốt, chất lỏng màu đỏ loang lổ dính ở trên da thịt, ánh mắt dính đầy chất lỏng trắng đục, che khuất đồng tử đã lòa, theo thân hình cũng không quá cứng ngắc mà nói, người này hẳn là mới chết không bao lâu, hơn nữa bởi vì nguyên nhân nào đó mà biến thành cương thi.
Cậu sao lại xui xẻo như vậy chứ, trong phim người ta gặp tai nạn trên biển thổi cái còi nhỏ là có thể gọi được cứu viện, còn cậu như thế nào lại triệu hồi cương thi đến? Quả nhiên tin tưởng con tiểu hồ ly ngu ngốc kia thì cậu mới đúng là ngu ngốc đệ nhất thiên hạ!
Thi thể động tác rất nhanh, nháy mắt lại nhào tới túm cổ Trương Huyền, trên người không có bùa, Trương Huyền vội vàng miệng niệm chú tay vung lên, bắn vào giữa mi tâm của ông ta, thần chú dưới tình trạng suy yếu không phát huy đầy đủ tác dụng, cương thi chính là hơi hơi khụng lại một chút, Trương Huyền vội bồi thêm một cước, linh lực cùng vũ lực, đá ông ta ngã ngữa.
Nguy cơ tạm thời giải trừ, Trương Huyền quay ngoắt lại, thấy bên cạnh còn có một cái quan tài gỗ, vội tiến lại mở nắp, hỏi: “Sở Ca, cậu có làm sao không?”
“Ưm. . . . . .” Sở Ca giọng nói còn khàn hơn, miễn cưỡng phát ra một tiếng.
Nắp quan tài đậy rất chặt, Trương Huyền khí lực không đủ, vật lộn một hồi vất vả lắm mới đẩy ra được một khe hở, cương thi kia lại vọt tới, Trương Huyền vội vàng tránh né, nắp quan tài lại khép lại, cậu tức giận đến mức hung hăng tung một quyền lên mặt cương thi, đang muốn bồi thêm một cú, cánh tay lại đột nhiên bị giữ chặt, có người từ phía sau ôm chặt lấy cậu, khí lực vô cùng lớn, dễ dàng nhấc cậu lên khỏi mặt đất, tiếp theo trước mặt có người bổ nhào tới, cư nhiên là Đặng Nghiên, miệng nhe ra, hàm răng trắng dày đặc hướng về phía cổ cậu cắn.
Trương Huyền miệng vội niệm bùa chú Bắc Đẩu, tay làm chỉ quyết bức cô ta tránh ra, đồng thời tay kia thì thúc mạnh về phía sau, tính mạng gặp nguy hiểm, cậu cố dùng hết toàn lực, làm đối phương phải buông lỏng tay ra, chính cậu cũng vì dùng sức quá mạnh, té ngã nhào trên mặt đất.
Vừa mới ngã xuống đất, lão cương thi liền đánh tới, Trương Huyền cuống quít thuận thế lăn sang một bên, lúc này mới thấy rõ người khống chế mình chính là Tống Giản, xác chết của hắn và Đặng Nghiên bị để tạm ở chỗ này, dùng vải bố trùm lên, vừa rồi Trương Huyền không chú ý tới. Cậu hiện tại cho dù là suy nghĩ cho nát óc đến đủ loại giả thiết, cũng đoán không ra này ba người đã chết này như thế nào mà có thể sống lại, còn giương đôi mắt hung tợn nhìn cậu, chậm rãi tới gần.
Sở Ca còn bị nhốt ở trog quan tài gỗ, thể chất cậu ta không bằng Trương Huyền, không thể cố gắng thoát ra, lại không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không ngừng gõ vách quan tài hỏi, đáng tiếc giờ phút này Trương Huyền căn bản không có rãnh rổi để đáp lại.
Đối với một người pháp lực tạm thời không nhạy mà nói, chuyện đáng sợ nhất không phải gặp phải cương thi, mà là đồng thời gặp một lúc ba cương thi!
Đây là lời than thở duy nhất của Trương Huyền lúc này, nhìn thấy ba quái vật không ngừng tới gần, cậu nhanh chóng nhìn lướt qua phòng. Bởi vì phòng ướp lạnh chỉ mới tạm thời được sử dụng làm nơi để thi thể, nhiệt độ được điều chỉnh xuống thấp, phòng vẫn còn khá thoáng đãng, cửa ở đối diện, bất quá bị nhóm cương thi chặn đường.
Chính mình lấy một địch ba, phần thắng không lớn, vẫn là đi tìm viện binh trước, Sở Ca ở trong quan tài, cương thi không thể thương tổn cậu ta.
Đã quyết định biện pháp, Trương Huyền vội vung tay làm ra một đám mây, dương đông kích tây, đem ánh mắt bọn họ dẫn dắt tới nơi khác, lập tức phóng về phía cửa, lão cương thi tiến lên ngăn trở, bị cậu dùng một cước đá văng, Tống Giản lập tức gầm rú tấn công, Trương Huyền khí lực vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, hành động chậm chạp, ống tay áo bị Tống Giản xé rách, móng tay sắc nhọn xẹt qua, để lại mấy vết móng tay trên cánh tay cậu.
“Đáng chết!” Chỗ bị thương không quá đau đớn, chỉ có chút tê tê, hy vọng sẽ không xui xẻo đến mức bị trúng ‘thi độc’.
Thời điểm cấp bách, Trương Huyền vội vàng dùng hai tay đồng thời làm chỉ quyết, bất quá giờ phút này lực đạo không đủ, nhóm cương thi chỉ ngẩn ngơ một chút, lập tức lại hung ác nhào tới. Trương Huyền đở được nắm đấm của Tống Giản, lại thình lình bị Đặng Nghiên đá vào ngực, người va vào vách tường phía sau, rồi lại bị bật ngã trên mặt đất.
Dựa vào, mấy cái tên cương thi này, giữa ban ngày mà có sinh lực như vậy.
Một cú này đá thật là tàn nhẫn, Trương Huyền cảm thấy xương cốt toàn thân đều đau nhức, mắt thấy bọn họ lại đi lại đây, cuống quít xoay người ngồi dậy, cũng may cửa phòng ngay tại bên cạnh, đứng lên, sau khi vặn đẩy vài cái, rốt cục cửa sắt trầm trọng mở ra, lao như sét đánh ra ngoài, kịp thời đem ba quái vật giương nanh múa vuốt chắn ở phía sau cửa.
Trương Huyền khóa cửa, nghe bên trong ẩn ẩn vang lên tiếng gào rú, cậu thở nhẹ ra, lần này cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, thuận lợi trốn thoát .
Gian ngoài là phòng dự trữ, chỉ được chiếu sáng bằng một bóng đèn nhỏ, Trương Huyền đi tới cửa, mới vừa đẩy ra, chợt nghe trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, có người đi tới.
“Di, sao anh lại ở đây?” Người tới nhìn thấy Trương Huyền, ngạc nhiên hỏi.
Trương Huyền cũng sửng sốt nhận ra người quen, lập tức kéo người đó vào phòng, khàn khàn nói: “Đưa điện thoại cho tôi mượn dùng một chút.”
Tiếp nhận di động đối phương, Trương Huyền nghiêng người, nhanh chóng ấn số, đó là số điện thoại di động của Niếp Hành Phong, có điều chuông vang nửa ngày nhưng không thấy ai nghe máy.
Làm ơn đi, mau nghe máy đi!
“A lô. . . . . .”
Di động rốt cục có người nghe máy, Trương Huyền đang định nói chuyện thì chợt nghe bên tai tiếng gió lạnh vang lên, đầu bị một thứ gì đó đập thật mạnh, trước mắt hoa lên. Cậu quay đầu, nhìn đối phương nắm chặt một cây gậy sắt lớn trong tay dùng lực nện tới, chất lỏng dinh dính từ trên trán chảy xuống, che khuất tầm mắt cậu, lập tức trên trán lại là một trận đau nhức, gậy sắt lại giáng xuống, cậu loạng choạng ngã quỵ trên mặt đất, di động cũng rơi xuống.
“Alô! Alô!”
Giọng nói cấp bách của Niếp Hành Phong từ trong di động truyền đến, Trương Huyền rất muốn đáp lại anh, muốn mở mồm, lại phát hiện hữu tâm vô lực, khí lực dần dần trôi mất theo từng giọt máu chảy ra, ngay cả vùng vẫy tránh né đối phương công kích cũng làm không được.
Gậy sắt lại nện xuống một lần nữa, cậu tựa hồ nghe thấy tiếng xương sọ của mình vỡ vụn, miễn cưỡng mở to mắt, nhìn chất lỏng nồng đậm không tiếng động chảy ra, rất nhanh tụ thành một vũng máu trên mặt đất.
Lạnh lùng nhìn Trương Huyền giãy dụa từ lúc đầu đến khi trở nên yên lặng, ánh mắt dần dần dại ra, người nọ mới dừng tay, đi qua nhặt điện thoại di động lên, di động đã sớm tắt liên lạc, người nọ nhìn nhìn, bình tĩnh thả lại túi áo.
“Ngươi không nên sống thêm !” Biết rõ Trương Huyền đã không thể nghe được, kẻ đó vẫn nói.
Ánh mắt chuyển về phía phòng ướp lạnh, bên trong thực im lặng, nhưng xuyên thấu qua phần mặt kính thủy tinh trên cửa, có thể nhìn thấy ba quái vật đứng thẳng bất động ở trong phòng, kẻ đó nghĩ nghĩ, đi tới mở khóa đẩy cửa ra, sau đó xoay người đi ra ngoài, khi đi qua Trương Huyền, gậy sắt trong tay bị ném xuống bên cạnh cậu, cây gậy lăn lăn vài cái, phát ra mấy tiếng vang.
“Để cho ngươi trở thành bữa tối bọn họ đi, đây là vinh hạnh của ngươi!”
Đừng đi. . . . . .
Tiếng đóng cửa thật mạnh quanh quẩn ở bên tai, làm bừng tỉnh một tia ý niệm cuối cùng của Trương Huyền, giãy giũa muốn thoát khỏi tiếng kêu gọi của tử vong, cậu cố hết sức mở to mắt, đập vào tầm mắt chính là máu tươi tràn đầy, mùi tanh nồng gắt gao quấn quanh lấy cậu.
Cũng không cảm thấy quá đau đớn, tựa hồ như tất cả cảm giác đã bị đóng băng, lẳng lặng nằm ở nơi đó, cậu chỉ cảm thấy đến một loại giá lạnh cực độ âm hàn, khác với cái lạnh lúc ở trong quan tài, là cảm giác lạnh lẽo bị tử vong đột kích khi sinh mệnh đi đến cuối cùng.
Chẳng lẽ đây là cảm giác tử vong? Không, không phải, không ai có thể giết được cậu, cho dù là thiên thần. . . . . .
Suy nghĩ dần dần mất đi, tầm mắt trở nên mơ hồ, thân thể không thể động đậy, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng ma sát, nhóm cương thi chậm rãi di chuyển tới trước mặt, nhìn thấy cậu, trong ánh mắt đờ đẫn hiện lên sự hung ác muốn gặm nát con mồi, sau đó tay nâng lên, cùng hung hăng cắm xuống trước ngực cậu. . . . . .
“Alô!” Di động bị ngắt trong lời nói của Niếp Hành Phong.
“Là ai vậy?” Hoắc Ly ở bên cạnh hỏi.
Niếp Hành Phong lắc đầu, là một dãy số lạ, anh thử gọi lại, nhưng chỉ nghe giọng điện tử nói không thể liên lạc.
Bọn họ ở trong phòng Sở ChínhNam, mà chủ nhân căn phòng giờ phút này liền thẳng tắp nằm ở trước mặt bọn họ, máu từ trước ngực chảy xuống, nhiễm đỏ cả mặt sàn. Người phát hiện hiện trường giết người chính là Phùng Tình Tình, khi cô đi ngang qua thấy có vết máu chảy ra qua khe cửa khép hờ, sợ tới mức hết hồn, bây giờ còn tránh ở phía sau mọi người không dám thò đầu ra. Bác sĩ Đỗ giúp Ngụy Chính Nghĩa kiểm tra vết thương của người chết, nhiếp ảnh sư thần kinh thô Giang Sanh cũng không chịu tịch mịch, cầm máy chụp hình đứng ở bên cạnh chụp liên tục.
Khi Niếp Hành Phong tới cha con Bạch Tiên Khải cùng mấy nhân viên phục vụ đều đã ở hiện trường, các thành viên trong câu lạc bộ tâm linh đã ở, còn có cái kia ông già tóc bạc, đứng ở cửa đạm mạc quan sát tất cả những việc phát sinh trước mắt.
“Ông ta trúng hai phát súng, một là ở cánh tay trái thì chỉ bị trầy da, trí mạng chính là một súng trúng ngay ngực.” Ngụy Chính Nghĩa nói.
Bác sĩ Đỗ vội vàng hỏi: “Có thể là do tên tội phạm trốn ngục làm hay không?”
Lúc trước khi Ngụy Chính Nghĩa nói rõ thân phận của mình với Trần Dục bác sĩ Đỗ cũng có mặt ở đó, cho nên mới biết chuyện về tội phạm trốn ngục, bất quá những người khác không biết tình huống, Giang Sanh ngạc nhiên nói: “Tội phạm gì?”
“Hắn chính là hung thủ, trên thuyền rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh một chút trở về địa điểm xuất phát.” Ngụy Chính Nghĩa kết luận một câu, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong.
Còn tưởng rằng được lời một chuyến du lịch miểm phí, không nghĩ tới lại xui xẻo đụng phải sự kiện quỷ dị thế này, từng người từng người một chết một cách bất thường, sư phụ cũng mất tích , mặc kệ những chuyện này có phải là do tên tội phạm đó làm hay không, tình cảnh của tất cả hành khách trên thuyền đều rất nguy hiểm, cho nên việc quan trọng nhất nên làm bây giờ là lập tức trở về địa điểm xuất phát.
“Người giết Sở ChínhNamcó lẽ là người mà ông ta quen.” Niếp Hành Phong thản nhiên nói.
Biểu tình Sở Chính Nam thực bình tĩnh, chứng tỏ ông ta không có phòng bị với người đã ra tay, nhớ tới lời ông nội nói, anh cảm thấy Trần Dục cùng cha con Bạch gia đều rất đáng hoài nghi.
“Cái kia. . . . . .” Giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến, là Tiêu Vũ, cô vừa mới nghe được tin tức, vội vàng chạy tới.
Bạch Tích sợ cô nhìn thấy hiện trường giết người lại chịu kích thích, vội đi qua ngăn lại, nhỏ giọng hỏi: “Cha không phải đã bảo con ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt sao?” Từ sau khi Tiêu Vũ bị đe dọa, cô vẫn ở trong trạng thái hoảng sợ, cho nên Bạch Tích bảo nữ y tá ở bên cạnh chăm sóc cô, ai ngờ cô vẫn tới đây.
Tiêu Vũ hiển nhiên đã biết xảy ra chuyện gì, do dự một chút, nói: “Con vừa rồi có nhìn thấy thuyền trưởng Trần rất kích động đi ra từ trong phòng chú Sở. . . . .”
Niếp Hành Phong chú ý tới khi Tiêu Vũ nói lời này, trong mắt Bạch Tiên Khải chợt lóe lên sự kinh hoảng, Bạch Tích vội hỏi: “Con không nhìn lầm chứ?”
“Con và Hướng tiên sinh cùng nhau nhìn thấy, hẳn là không có nhìn lầm người.” Tiêu Vũ chỉa chỉa Hướng Văn đang đứng ở bên cạnh cô.
Hướng Văn chính là một nhân viên phục vụ, bất quá Tiêu Vũ thực khách khí gọi anh ta là tiên sinh. Cô ta nói ở trong phòng cảm thấy buồn chán, cho nên chạy ra ngoài ngắm biển, trùng hợp Hướng Văn cũng ở, hai người liền hàn huyên một lát, khi nhìn thấy Trần Dục từ trong phòng Sở Chính Nam đi ra, cô cũng không để ý, nhưng hiện tại Sở Chính Nam xảy ra chuyện, liên tưởng lại bộ dáng kích động của Trần Dục lúc ấy, cô cảm thấy được vẫn là nói ra thì tốt hơn.
Ngụy Chính Nghĩa hỏi Hướng Văn, “Anh xác định là Trần Dục?”
“Thị lực của tôi tốt lắm, tiên sinh.”
Hướng Văn rất có lễ phép khom người chào, con ngươi đen giống như đang phát sáng, làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy anh ta rất quen mắt, cảm giác đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu, nhưng lại nghĩ không ra.
“Di?” Hoắc Ly đột nhiên phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Tiểu Bạch từ trong lòng nó nhảy xuống, vọt xuống gầm giường, dùng móng vuốt lôi một con dao nhỏ ra, ý bảo mọi người xem.
Ngụy Chính Nghĩa tiến đến nhặt lên, trên lưỡi dao dính loang lổ vết máu, ẩn ẩn lộ ra mùi tanh, độ rộng của con dao trùng khớp với miệng vết thương trên người Tống Giản và Đặng Nghiên, cậu bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra Tống Giản và Đặng Nghiên là Sở Chính Nam giết, hiện tại đồng lõa của ông ta sợ sự tình bại lộ, lại giết ông ta diệt khẩu.”
Niếp Hành Phong nhìn về phía cha con Bạch gia, rất muốn biết bọn họ có dính dáng gì đến sự kiện giết người lần này hay không, lại đột nhiên phát hiện Lục Bình đứng ở cửa sắc mặt có chút quỷ dị, tầm mắt hai người giao nhau, Lục Bình lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Bác sĩ Đỗ không đồng ý với quan điểm của Ngụy Chính Nghĩa, nói: “Nhưng mà Sở tiên sinh căn bản không biết hai người kia, tại sao lại muốn giết bọn họ?”
“Đi tìm Trần Dục trước, ông ta sẽ cho chúng ta đáp án!” Ngụy Chính Nghĩa đã nhận định cái gì thì luôn khăng khăng với ý kiến đó, càng nghĩ càng cảm thấy được Trần Dục chính là tội phạm trốn ngục, bảo hai nhân viên bảo vệ phụ trách coi giữ hiện trường, chính mình xung trận đi đầu lao ra ngoài.
Niếp Hành Phong theo ở phía sau, khi đi ra ngoài phát hiện cái ông già tóc bạc kia đã không thấy đâu nữa.