“Đó là thứ gì?”
Chân Triển Phong nhìn thấy hình một cô bé có ba cái đầu trong màn hình máy tính cùng biểu hiện có trí khôn kia thì tràn ngập mòng đợi:
“Cậu là hacker à?”
Kết quả là phải nhận mấy ánh mắt mang theo sự khinh bỉ ở mức độ khác nhau, Kiều Mịch không coi thường ông ta nhưng lại giáng cho ông ta một đòn thực tế.
“Đó là một con quỷ tên A Hoa luôn quanh quẩn ở trên mạng, tài giỏi hơn hacker nhiều, cho dù thường ngày hay xâm phạm vào việc riêng bí mật của cư dân mạng, thỉnh thoảng còn nói mấy lời không ai hiểu nhưng thực chất bản tính cô ấy không xấu, là một cô gái tốt.”
“…”
Khương Cố Bình tiếp tục quấn miệng vết thương, Tạ Duệ Đường tiếp tục đè lên vết thương, Mạnh Tĩnh Nguyên dứt khoát vùi đầu vọc máy tính, vẻ mặt Chân Triển Phong tái nhợt, còn Hắc Khuyển tỏ ra thấu hiểu rồi đặt một cái móng vuốt lên vai ông ta an ủi:
[Kiều ngốc chính là người như vậy, quen chút là được rồi.]
“Yêu quái!!!!!!”
Chân Triên Phong kinh hoàng nhảy dựng lên, kết quả là bị cửa gỗ ngã đổ dưới đất chặn ngang nên ngã cắm đầu xuống, không còn động tĩnh gì.
“Ai, cậu…”
Kiều Mịch chạy qua nâng người dậy, Khương Cố Bình bước lên xem xét rồi chẩn đoán là bị dọa ngất một lúc, không làm sao cả.
Mắt thấy Chân Triển Phong ngã dập mũi máu chảy ròng ròng, Hắc Khuyển cụp đầu xuống lúng túng:
[Ặc, Kiều ngốc, chuyện này không liên quan đến ta, là ngươi không cho ta biến về hình dáng nhỏ gọn, đừng có trừ đồ ăn của ta nhé.]
[Tăng đồ ăn.]
Mạnh Tĩnh Nguyên hạ thánh chỉ xuống khiến Hắc Khuyển mừng rõ vẫy đuôi tít mù.
Kiều Mịch nhìn hai hàng máu mũi kia liền phụ Khương Cố Bình đỡ ông cậu ruột qua phản nằm, sau đó mới nói với Hắc Khuyển:
“Được rồi, mày có thể biến nhỏ đi.”
Lỗ tai Hắc Khuyển rung rung, cảm thấy hai từ ‘có thể’ kia quả thực là có khí phách, nhưng không dám pha trò nữa mà lập tức xoay nhẹ một cái biến về dáng hình chó nhỏ, vội vàng cọ bên chân Kiều Mịch nịnh nọt:
[Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, Mạnh thiếu gia nói tăng đồ ăn, tăng đồ ăn.]
“Ừ được, đồ ngọt sau bữa ăn còn có thể tăng gấp đôi cho mày.”
[Hoora!]
Chân Triển Phong chỉ bất tỉnh một lát, lúc tỉnh lại thì kinh hãi không thôi mà nhìn qua, phát hiện yêu quái đã biến mất mới co người lại trong góc giường nhìn Kiều Mịch chằm chằm, hai mắt sâu lắng.
Tạ Duệ Đường đỡ chiếc tay đã được băng bó xong xuôi đi ra, theo thói quen tìm hiểu trước tiên:
“Cậu, những con quỷ này là thế nào?”
Chân Triển Phong nghe được câu hỏi của Tạ Duệ Đường thì lập tức phục hồi tinh thần:
“À, tôi cũng không rõ lắm, mấy năm trước, có một ngày tôi ra ngoài thì suýt nữa bị xe đâm chết, khi ấy có một đạo sĩ nói là do quỷ làm nên cho tôi một lá bùa. Tôi vốn không tin, nhưng các cậu xem… Đám dấu tay máu bên ngoài đó chúng ban đầu vốn chỉ có một hai cái, về sau thì càng lúc càng nhiều, tôi bắt đầu tin tưởng lời đạo sĩ kia nói nên mua rất nhiều bùa chú bảo vệ tính mạng của ông ta về dùng. Nhưng bất kể tôi có đi đâu thì sẽ bị quỷ tìm đến rất nhanh, tôi chỉ có thể trốn tiếp. Hôm nay nếu không nhờ có mọi người thì chắc tôi không trốn thoát được.”
Theo ánh mắt của ông ta, mấy người nhìn thấy lá bùa đã cháy rụi chỉ còn một nửa ở trên cửa sổ, Khương Cố Bình đẩy cửa sổ ra ngó nghiêng thì thấy vách tường bên ngoài cũng đầy dấu tay, đáy lòng nháy mắt không hiểu sao lại sợ hãi, chỉ ngại có quỷ bất chợt xuất hiện nên lại rụt đầu về.
Mạnh Tĩnh Nguyên mặc kệ mấy người này mà mở website ra tìm kiếm, click mở vài địa chỉ Internet, trong đó có một trang mạng là của một người bạn giữ độc quyền về các loại bùa chú.
“Hử, đạo sĩ còn đi bán bùa trên mạng?”
Kiều Mịch kinh ngạc.
Hắc Khuyển phát ra mấy tiếng thở mạnh khì khì trong mũi:
[Có chứ, cái tên gian thương Tiết Tư Thương đó mở shop online cũng rất nổi tiếng, nhưng hàng gã bán đắt muốn chết, trình độ kinh tế giống như cậu mi thì không gánh vác nổi đâu.]
“Ồ? Vậy sao Đường Mộng Kiệt đó nghèo túng thế? Anh ta có thể mở shop online cùng với Đạo trưởng Tiết mà, không phải sao?”
[Tên ngu ngốc đó là đồ ăn chơi trác táng, vốn là tên giàu có đời thứ hai nhưng giờ hắn không giàu nữa, chỉ ngu thôi, thói chơi sưu tầm đã đốt trụi tiền rồi.]
“Ai nha, vậy thì đúng là rất ngốc.”
Hắc Khuyển trò chuyện với Kiều Mịch câu được câu chăng, hoàn toàn không nghe lọt tai lịch sử chạy trốn trối chết đầy máu và nước mắt mà Chân Triển Phong thao thao bất tuyệt nãy giờ.
“À, té ra không phải ông cố ý muốn chết.”
Mạnh Tĩnh Nguyên lăn chuột máy tính, mắt không hề rời màn hình xem xét từng lịch sử trình duyệt của Chân Triển Phong, chế giễu:
“Còn có tâm tình lên diễn đàn post bài? Ông còn có thể sống đến bây giờ thực sự có thể coi là kì tích.”
“Cậu có ý gì?”
Chân Triển Phong dù sao cũng coi Mạnh Tĩnh Nguyên như thiên sư bắt quỷ, nghe cậu nói vậy thì trong lòng càng không thoải mái:
“Tôi lên mạng thì có gì không đúng? Tôi chạy trốn khắp nơi nên vốn cũng chỉ có thể dựa vào internet để kiếm tiền, chẳng lẽ phải chịu chết đói?”
Chân Triển Phong không nghĩ rằng chuyện này có gì không ổn, thứ nhất ông chỉ là sống tạm, thứ hai ông chạy trốn khắp nơi đều là tránh tránh né né kinh sợ không thôi, lên diễn đàn post bài giải tỏa áp lực thì sao?
Tạ Duệ Đường nhớ đến tư liệu điều tra về Chân Triển Phong thì biết nghề nghiệp của ông ta là một tay bút tự do, chuyên môn viết bài cho mấy tạp chí và tờ báo nhỏ lẻ, thu nhập cũng không cao.
Thấy dáng vẻ Mạnh Tĩnh Nguyên cười lạnh không nói gì, Chân Triển Phong thiếu chút nữa bị ép chết, nhìn sang Kiều Mịch đứng cạnh nhưng hoàn toàn không có ý định bênh vực gì cho cậu mình, ông ta thầm hạ quyết tâm mang cháu ngoại trai rời khỏi lưu manh này rồi đi phiêu bạt cùng nhau.
“Chẳng lẽ cái tên đạo sĩ mở shop online kia chính là hung thủ? Lão gửi bùa cho ông nhằm hỗ trợ cho đám quỷ quái đến tấn công ông, sau đó ép ông phải mua thêm nhiều bùa nữa?”
Chân Triển Phong nghe vậy thì bừng tỉnh:
“Ra là vậy ư?!”
“Ngu ngốc.”
Đây là bình luận của Mạnh Tĩnh Nguyên.
“Cậu!”
Người bị hại và Conan rởm cảm thấy bị tổn thương nên đều nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này A Hoa đã quay về, ba cái đầu nho nhỏ nhảy nhót trên màn hình:
[Mạnh thiếu gia, Mạnh thiếu gia, tên kia ở thành phố khác cách đây rất xa, muốn kêu Thẩm Phong đi qua dìm gã chết đuối trong bồn tắm không? Hai là kéo gã đó xuống nước rồi ném đi mười vạn tám ngàn dặm?]
Chân Triển Phong rùng mình lại liếc mắt nhìn Kiều Mịch, bắt đầu tự hỏi xem nếu cháu ngoại trai này đi theo mình thì bản thân còn có thể sống được bao lâu?
Mạnh Tĩnh Nguyên vẫy tay với Kiều Mịch, kéo người qua hỏi:
“Muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Để anh hỏi chút đã.”
Kiều Mịch không cảm thấy hứng thú lắm, quay đầu lại trưng cầu ý kiến của Chân Triển Phong:
“Cậu, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Tôi cũng muốn biết.”
Khương Cố Bình cướp lời, Tạ Duệ Đường im lặng đứng nghe bên cạnh cũng gật đầu.
Chân Triển Phong đương nhiên gật đầu, ông ta bị đuổi bắt vài năm nên chắc chắn muốn tìm hiểu cho rõ, chết cũng phải thành quỷ rõ ràng chứ.
Kiều Mịch nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên, lúc này cậu mới chậm rãi chỉ vào màn hình:
“Là do diễn đàn này, đó là lí do vì sao mà post bài lên cũng có vấn đề.”
A Hoa tiếp nhận công việc giải thích, cô thao tác hình ảnh để ánh mắt mọi người có thể tập trung xem rõ ràng:
[Tôi xem qua một lượt thì những bài post này dù có nội dung cực kì mang tính tranh luận, toàn những kẻ cứng đầu hiếm thấy đấu võ mồm gay gắt. Chuyện này thực ra rất bình thường, nhưng mà trong đám người gửi bài post này lên không chỉ có ông chú họ Chân cậu ruột của Tiểu Kiều mà những người khác cũng bị quỷ quấn lấy, phần lớn đều đã chết, vận may của ông chú cũng không tệ đâu.]
Chân Triển Phong sợ đến run cả người, kinh hãi nhìn chằm chằm vào mấy chữ rồng bay phượng múa dưới góc chân của trang diễn đàn:
“Vì sao?! Chẳng lẽ đây là diễn đàn do quỷ mở?!”
[Không phải, là có kẻ thích chơi quỷ thích diễn đàn này.]
A Hoa lắc đầu quầy quậy, miệng lại chậc chậc mấy tiếng:
[Là một quỷ sư thiếu não biến thái.]
“Có ý gì?”
Kiều Mịch không hiểu lắm, mà ngoại trừ Mạnh Tĩnh Nguyên ra thì những người khác cũng đần mặt.
A Hoa nói tiếp:
[Quỷ sư kia đại khái là fan cuồng của Death Note nên muốn tiến hành thiên mệnh chăng? Đáng tiếc dáng vẻ gã quá xấu xí, còn không đẹp trai bằng một nửa Light nữa, trông y như một con ếch. Chị đây mở máy tính của gã ra xem thì ngoại trừ một đống phim A, anime và game ACG cao H ra thì cũng tìm được đáp án trong nhật kí điện tử của Quỷ sư. Thì ra lí do gã đoạt mạng người là bởi gã cho rằng những kẻ cặn bã đó không cần sống sót, gã muốn đại diện chính nghĩa nên gã quyết định đổi mạng cho các người.]
“Đổi mạng?”
[Ừ ừ, gã đến bệnh viện tìm một vài người bệnh nan y, sau đó ra vẻ thần thánh trang nghiêm nói với đám sơn dương kia rằng ‘Ta có thể cứu rỗi các người’, sau đó đổi mệnh của những ‘kẻ đáng chết’ cho họ, hiểu chưa? Gã muốn bắt các người đi rồi lừa gạt quỷ sai, mấy gã Quỷ sư chuyên thích làm chuyện này… Sau đó gã liền thành ân nhân cứu mạng của những người bị bệnh nan y kia, không biết rằng nếu như mệnh cách bị đổi thì sau khi chết nhất định sẽ bị âm ty phát hiện, có lẽ kiếp sau chỉ được vào Súc sinh đạo, có thể… Chỉ có Thượng đế là không sao cả thôi, đúng không?]
Những người nghe được đều sững sờ, đại khái chỉ hiểu là có một thằng điên đang chơi trò làm Thượng đế.
Sự thực hiện giờ đã chệch đường quá mức, Khương Cố Bình chẩn đoán:
“Gã nên đi vào khoa Thần kinh.”
Đôi mày của Tạ Duệ Đường nhíu chặt:
“Cũng đã hại mấy mạng người rồi, nên bị bắt quy án.”
[Mẹ nó, bệnh nghề nghiệp của hai người nặng thế cơ à? Gã này là Quỷ sư thì nên để những người hành nghề chuyên nghiệp đến dọn dẹp, đương nhiên không cần mấy người xía vào.]
“Giết người? Không hay lắm đâu.”
Khương Cố Bình nói.
“Hình phạt riêng? Cái đó có khác gì người phạm tội.”
Tạ Duệ Đường nhăn mày.
Kiều Mịch thấy hai người một chó đấu võ mồm thì ngẩng mặt lên, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Tĩnh Nguyên đang nhìn mình chăm chú, anh mỉm cười:
“Khát không? Vừa rồi anh thấy trong này có nước, chỉ là cốc không được sạch.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày:
“Không khát, ngồi xuống đây.”
Hai người vừa ngồi một chỗ liền bắt đầu ngọt ngào sến súa, ngay cả chó cũng không nhìn nổi mà đưa hai móng lên che mắt.
Chân Triển Phong nhìn một đám không đáng tin trong phòng thì suýt chút nữa tức nghẹn trào máu, ông ta đặt tay lên ngực ấn xuống như thể muốn đè nén cảm giác nôn nao như dòng nước cuộn trào mãnh liệt đang dâng lên, yếu ớt ỏi:
“Vậy thật ra phải giải quyết như thế nào?”
Vì thế mọi người cùng nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên, mấy chuyện ma quỷ này chỉ cậu ta có thể làm chủ.
Mạnh Tĩnh Nguyên lại nhìn Kiều Mịch, mà Kiều Mịch ngồi bên cạnh lại tỏ vẻ tin tưởng hoàn toàn:
“Tĩnh, nên giải quyết sao giờ?”
Là Kiều Mịch mở miệng, hơn nữa Mạnh Tĩnh Nguyên biết rõ Kiều Mịch cũng mong muốn có thể giúp đỡ người thân duy nhất, cậu không hề khách sáo cầm bút ghi chép của Chân Triển Phong lên phóng bút thật nhanh, Kiều Mịch nhìn thấy một vài chữ rồi một chuỗi số ở đằng sau. Sau đó Mạnh Tĩnh Nguyên xé một mảnh tờ giấy ghi chép ra, cầm theo một lá bùa đưa cho Hắc Khuyển:
“Hóa cho Tiết Tư Thương.”
Hắc Khuyển tung ta tung tăng chạy vào buồng vệ sinh của căn phòng thuê nhỏ bé rồi ném cả lá bùa và tờ giấy kia vào trong bồn cầu, đóng lại. Mấy người tò mò nhìn theo thì thấy nắp bồn cầu vừa mới đóng lại vang lên ba tiếng gõ thong thả lễ độ, sau đó một cánh tay đẩy ra từ bên trong rồi xoay tròn một vòng giống như muốn xác nhận tình hình, tiếp theo nó xòe tay về phía Hắc Khuyển làm động tác đòi tiền. Hắc Khuyển im lặng ngoác mõm ra để lại hai dấu răng trên bàn tay kia, bàn tay run rẩy đổi thành hình OK, nhận thư xong lập tức đóng nắp bồn lại, không bao lâu sau một phong thư bay ra từ khe hở của bồn cầu rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Đó là thứ gì?!”
Tổ ba người hóa đá đồng thanh.
Kiều Mịch:
“Đó là ngài bồn cầu của Đạo trưởng Tiết, đáng tin hơn thư chuyển phát nhanh nhiều. Hắc Khuyển, mày gặm nó mà không sợ bẩn à?”
Hắc Khuyển đảo mắt chó thầm mắng mỏ Kiều Mịch – Hừ, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.
Mạnh Tĩnh Nguyên cầm lá thư lên mở ra xem rồi lập tức thiêu nó thành tro, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ:
“Tiết Tư Thương có quan hệ không tệ với Tam giới, anh ta đã đồng ý giải quyết vấn đề này, hiện giờ là lúc ông nên giải quyết vấn đề cho chúng tôi.”
Nói rồi ánh mắt lập tức bắn về phía Chân Triển Phong.
Chân Triển Phong nghe nói mọi chuyện đã được giải quyết thì thở phào một hơi, vui mừng lộ rõ trên nét mặt:
“Nghĩa là tôi không phải trốn đông lủi tây khắp nơi nữa? Quỷ sẽ không đến tìm tôi nữa?”
Mạnh Tĩnh Nguyên nhíu mày không vui, cậu không thích người khác nói lải nhải rồi bỏ qua vấn đề của cậu.
Kiều Mịch hiểu rất rõ tính cách của Mạnh Tĩnh Nguyên nên lập tức xoa xoa đầu cậu, lại kêu Tạ Duệ Đường hỏi manh mối từ chỗ Chân Triển Phong. Chân Triển Phong nghe nói vấn đề này có liên quan đến cái chết của hai người chị thì cũng vô cùng quan tâm, sau khi nghe Tạ Duệ Đường kể rõ chuyện của hai người chị thì đôi mày ông ta đã nhíu lại thật chặt, vẻ mặt bi thương.
“Còn có những chuyện như vậy nữa ư? Vậy là các cháu hoài nghi cái chết của chị Vân có liên quan đến tình nhân của chị Vũ?”
“Đó chỉ là một manh mối.”
Tạ Duệ Đường vòng vo rồi lại hỏi:
“Ông biết được bao nhiêu chuyện về tình nhân của Chân Như Vũ? Hi vọng ông có thể nói ra thật rõ ràng.”
Chân Triển Phong thở một hơi thật dài, mặt hơi xoay đi một chút, ánh mắt nhìn về phía ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ dần trở nên xa xăm, xa như thể không làm sao tập trung được, đáy mắt hoàn toàn trống rỗng:
“Tôi không biết quá nhiều. Lúc các chị rời khỏi nhà thì tôi mới lên tiểu học, có một ngày nghe thấy chị hai nói với chị cả rằng đã giết mất đối tượng của chị ấy, sau đó cứ như thế. Chị cả rất dịu dàng, cho dù không chấp nhận gả cho người đàn ông kia nhưng vẫn phân vân vì cha mẹ. Chị hai lại không giống chị cả, chị ấy rất mạnh mẽ, vì không muốn nhìn thấy chị cả lén khóc mỗi ngày mà quyết định đi từ hôn giúp chị ấy. Kết quả là không ngờ tính cách của kẻ đó rất xấu xa, chị hai cũng không mềm mỏng, một lời không hợp là bắt đầu xô xát, cuối cùng biến thành như thế. Đây là một gã trưởng thành, chị hai lúc ấy mới là một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi thì biết nói cái gì? Đúng vận mệnh trêu ngươi ngoài sức tưởng tượng.”
Nói đến đây, Chân Triển Phong thu tầm mắt lại quẩn quanh trên gương mặt Tạ Duệ Đường cùng Kiều Mịch, người trước còn đỡ, biểu hiện trên mặt còn tỏ ra rất thổn thức, người sau lại bình tĩnh thản nhiên không chút xao động.
Đây thật sự là con trai của chị hai sao? Chân Triển Phong hoài nghi nhưng lại không thể nào phủ nhận việc Kiều Mịch có mang theo bóng dáng của Chân Như Vũ, tuy rằng khác biệt về hai giới tựa như một băng một lửa, một động một tĩnh nhưng bản chất vẫn là bướng bỉnh cùng mạnh mẽ như nhau.
“Cháu… cảm thấy cha mẹ cháu thế nào?”
Kiều Mịch khẽ ‘a’ một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ nói với Chân Triển Phong:
“Cháu không biết bọn họ, không biết bất kì một ai trong cha mẹ cả.”
“À… Vậy sao?”
Chân Triển Phong phát hiện mình không thể gánh nổi trách nhiệm với người cháu ngoại trai này, ông ta rút nửa điếu thuốc lá, thấy không ai ngăn cản mới trực tiếp châm thuốc rít một hơi, chậm rãi kể:
“Sau đó, liên lạc giữa hai người chị gần như hoàn toàn đứt đoạn… Là gần như, bởi lẽ thỉnh thoảng vẫn nhận được một bức thư, đầu tiên là chị hai, sau đó là chị cả đều đứt đoạn, cha mẹ thương nhớ thành bệnh, không lâu sau cũng qua đời. Cậu đã thử tìm kiếm hai người nhưng chỉ phí công vô ích.”
Đương nhiên, chị hai nhà họ Chân trốn đến quê nhà họ Kiều rồi bị sét đánh chết, chị cả nhà họ Chân lại chết cả nhà chỉ còn sót lại một đứa con trai trôi dạt khắp nơi, tìm ở đâu được?
“Vì thế tôi không biết rõ lắm tình hình của hai chị ấy, nhưng…”
Ngoặt hết khúc nọ đến khúc kia mà vẫn ấp a ấp úng, vẻ mặt mọi người đều bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, Mạnh Tĩnh Nguyên là rõ ràng nhất:
“Tác giả à, năng lực kể chuyện của ông quá tệ.”
Chân Triển Phong bị lời này chặn nghẹn, tức giận liếc nhìn tên lưu manh này một cái rồi nghiến răng nói tiếp:
“Mấy lá thư các chị gửi tôi luôn mang theo bên người, trong đó một phong thư của chị hai từng nhắc đến việc chị ấy đã tìm được người mình có thể dựa dẫm cả đời ở một trường Y nào đó. Chị ấy cũng từng nhắc tới nỗi lo của mình bởi lẽ thân phận của hai người cách nhau nhiều lắm, chị chỉ là một người phục vụ trong khách sạn, còn người kia lại đang học đại học.”
“Thư đâu?”
Tạ Duệ Đường vươn tay, thúc giục Chân Triển Phong giao thư ra.
Thực sự không có bao nhiêu cả, hai chị em cộng lại mới gom được mười bức, nhưng bọn họ vốn đã không hi vọng manh mối này có thể mang đến thu hoạch lớn nên cũng không hụt hẫng quá.
“Thỉnh thoảng cũng có gửi quà về, nhưng không hề giấy ghi chú gì cả nên không giữ lại được.”
Chân Triển Phong nói.
Cũng đúng, nếu đã muốn bao che tội phạm bỏ trốn thì không ai dám tỏ ra phô trương thái quá.
Tạ Duệ Đường phát huy bản lĩnh xem hồ sơ thường ngày nhanh chóng đọc lướt qua đám thư kia, rút được manh mối khả nghi còn dừng lại mở ra xem, nhìn qua nhìn lại đến khi chắc chắn không còn tìm được manh mối gì có giá trị thì không khỏi có phần ủ rũ.
“Khương…”
Khương Cố Bình lại tìm được tên của cha Khương ở trong một bức thư. Những người khác cũng nhìn thấy, Tạ Duệ Đường dùng một loại ánh mắt đã được cởi bỏ nghi ngờ mà nhìn thẳng Khương Cố Bình. Khương Cố Bình cảm thấy cổ họng mình như thít lại, nhìn Kiều Mịch không tỏ vẻ gì bên cạnh chỉ khiến anh ta khổ sở mỉm cười thật khó coi:
“Tôi… Về thẳng nhà hỏi ông bố xem, sẽ mau chóng cho mọi người câu trả lời.”
Nếu như đã lấy được thứ mình muốn thì không cần phải ở lại thêm, Tạ Duệ Đường và Kiều Mịch không có cảm giác thân mật với người cậu này hơn người xa lạ bao nhiêu, đối phương rõ ràng cũng thế, chỉ tùy tiện quan tâm vài câu rồi chuẩn bị đi.
Chân Triển Phong đuổi theo Kiều Mịch hỏi:
“Có muốn đi cùng với tôi không? Tôi nghĩ sau này sẽ chuyển đến nơi khác, tìm một công việc yên ổn, cháu đi cùng nhé?”
Cảm giác bàn tay nắm lấy tay mình siết chặt lại, Kiều Mịch ngẩng đầu đưa mắt trấn an người yêu đang nôn nóng bất an, vỗ vỗ đầu cậu trấn an sự xúc động rồi mới cười thân thiết với cậu mình:
“Không được ạ, cháu đã có gia đình của mình rồi.”
“Có thể… Cháu như vậy sẽ không có tương lai.”
“Cậu, cháu vốn đã không có tương lai rồi, là cậu ấy cho cháu, tương lai của cháu nằm ở trên người Mạnh Tĩnh Nguyên.”
Kiều Mịch thản nhiên nói hết những lời này, hơi dừng lại một chút rồi mới cầm lá bùa hộ mệnh của mình đưa cho Chân Triển Phong:
“Cái này mạnh hơn thứ cậu mua trên mạng nhiều, cậu đeo đi, nếu lại gặp quỷ thì đến tìm cháu. Nếu có thể giúp được gì cháu nhất định sẽ dốc sức.”
Chân Triển Phong có cảm giác mình lại nhìn thấy được chị hai năm đó, giết người xong vẫn rất bình tĩnh đi cạnh ông vừa tan học về – Tiểu Phong à, chị phải đi rồi, em phải chăm sóc gia đình nhé. Mạnh mẽ hơn cả đứa con trai là ông, chị hai vẫn luôn chăm chăm bảo vệ ông và chị cả cứ thế xoa đầu ông, phất tay chào rồi mạnh mẽ bước lên con đường chạy trốn.
Tấm lưng kia hòa vào giữa những cánh đồng xanh mơn mởn, thanh thản tự nhiên lại không mất đi vẻ mạnh mẽ thường ngày, dũng cảm bước tới như đại bàng sải cánh lao lên trời cao.
Chân Triển Phong chợt bừng tỉnh, ông biết mình không giữ nổi cháu ngoại trai này, bỏ lỡ dù sao cũng là bỏ lỡ, đã bị người ta cướp mất rồi.
“Ừ… Cái đó, cháu bảo trọng… Nếu cuộc sống sau này không được tốt thì có thể liên lạc với cậu… Cậu không có bao nhiêu năng lực nhưng bị quỷ đuổi giết vẫn có thể sống đến được ngày này, mang theo cháu bên cạnh cũng không sợ chết đói.”
Đây đã là lời hứa hẹn lớn nhất của Chân Triển Phong. Mạnh Tĩnh Nguyên tuy khó chịu, nhưng thấy Kiều Mịch rất vui vẻ vì nhận được sự quan tâm thật lòng thì không so đo nữa, dứt khoát quay mặt sang một bên giả như mắt điếc tai ngơ.