Thiên Quỹ

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tôi không muốn quay lại bệnh viện nữa…”

Khương Cố Bình dụi dụi một đôi mắt gấu mèo. Là một bác sĩ lại có một đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ, Khương Cố Bình cảm thấy áp lực rất lớn, ai có thể bình thản tiếp nhận một đống quỷ hồn có hình dạng lúc chết cực kì thê thảm mỗi ngày chứ? Cho dù Khương Cố Bình tự nhận đã hành nghề y vài năm, sức chịu đựng máu tanh đã đủ nhưng vẫn không chịu nổi đám ma quỷ mặt xanh nanh vàng kia.

“Cậu cũng thấy?”

Tạ Duệ Đường nhìn bác sĩ, màu đen dưới mắt cũng không ít hơn là bao. Ai dám kêu là đồn cảnh sát vô cùng yên bình? Suốt ngày chứng kiến các đồng nghiệp đã được đắp cờ đỏ hết mang theo cái lỗ to đùng trên đầu lại vác cái bụng thủng phun đầy máu lướt qua lướt lại, thỉnh thoảng còn gặp phải đống quỷ hồn mặt mũi đầy máu nằm sấp trên vai các đồng sự, cho dù là một người đàn ông máu lạnh thật thì cũng bị đám ma quỷ kia làm cho kinh sợ đến mức tim gan đập loạn.

Mạnh Tĩnh Nguyên đang nô dịch A Hoa xâm nhập vào mạng internet của cơ quan chính phủ, nghe vậy liền cười nhạt với hai người:

“Có muốn chuẩn bị tã thấm nước tiểu không?”

Tổ hai người gấu mèo cùng im lặng không nói gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên.

“Cậu thì giỏi lắm, lúc cậu mới gặp quỷ nói không chừng còn sợ đến mức tè cả ra quần, kêu cha gọi mẹ đấy.”

Khương Cố Bình rít lên, vừa tưởng tượng ra một thằng nhóc thối bị dọa đến mức tè ra quần, anh ta liền mừng rỡ cười đến mức khóe miệng run rẩy.

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc nhìn Khương Cố Bình một cái đầy khinh bỉ, cười lạnh:

“Anh sẽ bị đồ ăn dọa sợ đến mức gọi mẹ à?”

Khương Cố Bình cứng người:

“Đồ ăn gì chứ, chúng ta đang nói về quỷ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhếch môi lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt kia tràn ngập chán ghét giống hệt như đang nhìn một đống phân.

Khương Cố Bình tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu không phải vì mấy lần trước cố gắng dùng bạo lực giải quyết anh ta đều nhận kết cục biến thành hoa văn trên tường, anh ta đã thực sự muốn bổ nhào vào xé nát gương mặt kia.

Tạ Duệ Đường và Mạnh Tĩnh Nguyên đã đánh nhau không chỉ một lần, đương nhiên biết rõ tài năng khiến người ta tức chết của tên nhóc lưu manh này, thấy Khương Cố Bình tức giận quá đỗi thì không khỏi vỗ vai anh ta an ủi:

“Nghĩ thoáng một chút, cậu không đùa giỡn lại được tên lưu manh này đâu.”

“Cảnh sát Tạ.”

Kiều Mịch bưng khay trà đứng sau lưng Tạ Duệ Đường, gương mặt tươi cười cực kì hòa nhã phía sau đám hơi nóng mù mịt đang bốc lên, anh ta ngước mắt nhìn Tạ Duệ Đường chằm chằm, nhẹ giọng nói:

“Tĩnh không phải lưu manh, xin hãy nhớ cho, được không?”

Tuy rằng Kiều Mịch vẫn lễ phép như trước lại có thái độ rất ôn hòa, nhưng Tạ Duệ Đường vẫn cảm thấy giống như bị núi Thái Sơn đè nén, lập tức ngậm miệng rồi gật đầu liên tục. Nếu như anh ta dám có gan lắc đầu, anh ta không hề nghi ngờ rằng mấy chén trà nóng kia sẽ lập tức ụp xuống đầu mình.

Giữa trời lạnh mà Tạ Duệ Đường lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Kiều Mịch không khỏi ân cần hỏi thăm:

“Cảnh sát Tạ thân ở địa vị cao, công việc chắc hẳn nặng nề? Vậy phải chú ý thân thể nhé, mệt mỏi như thế sao làm được việc.”

“Ân, tôi sẽ thường xuyên đi khám bác sĩ.”

Tạ Duệ Đường buồn khổ đáp, rất có cảm giác vừa kính trọng vừa sợ hãi như khi đối mặt với huấn luyện viên lúc mới vào cảnh sát năm đó.

Khương Cố Bình ngồi bên cạnh xem kịch vui, rất thất đức cười toe toét để lộ cả hàm răng trắng:

“Đúng thế, sáng mai tôi sẽ kê cho anh chút thuốc cường thận tráng dương.”

“Cường thận tráng dương cái đầu cậu ấy.”

Tạ Duệ Đường nghiến răng hung ác trừng Khương Cố Bình:

“Lang băm.”

“Chú ý là được rồi.”

Bỏ qua việc này, Kiều Mịch đặt nước trà lên bàn, đưa cho Mạnh Tĩnh Nguyên một bức thư:

“Lúc nãy ngài bồn cầu gửi đến.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn mày mở thư ra đọc, mày hơi chau lại:

“Tạm thời bọn họ không về được.”

Kiều Mịch nghiêng người đến đọc bức thư phúc đáp trên tay Mạnh Tĩnh Nguyên, ngôn từ của Tiết Tư Thương cực kì ngắn gọn, chỉ nói anh ta và Đường Mộng Kiệt bận tiếp mối làm ăn ở Hi Lạp, không thể về nước trong một thời ngắn.

“Hở, đạo trưởng Tiết cũng làm việc ở nước ngoài à? Người nước ngoài cũng tin đạo sĩ?”

Mạnh Tĩnh Nguyên vo bức thư lại thành cục, giấy viết thư tự bốc cháy hóa thành tro tàn trong ngọn lửa màu xanh, để mặc tro bụi tự tán đi rồi giải thích nghi hoặc của Kiều Mịch:

“Ngoại trừ Tiết Tư Thương thì còn Đường Mộng Kiệt, tên đó tuy không đáng tin, năng lực quản lý tài sản cực dở nhưng lại rất thành thạo mấy phép phù thủy ma quái, thực sự có bản lĩnh.”

Nhớ đến sở thích sưu tầm quái dị của Đường Mộng Kiệt, Kiều Mịch gõ nhẹ một cái lên đầu mình nhưng bị Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay kéo ra, anh thuận thế ngồi xuống đùi cậu, không hề ngượng ngùng mà ngẩng mặt mỉm cười, không khí màu hồng của đôi tình nhân lập tức dạt dào.

Ánh mắt Khương Cố Bình có chút ảm đạm, khó khăn lắm mới mở miệng được đánh vỡ sự hài hòa:

“Chẳng phải hai người nói rằng sẽ nhờ Tiết Tư Thương về giải quyết cục thịt đó sao? Anh ta không về được thì chúng ta phải làm sao giờ? Chẳng lẽ để mất không một manh mối?”

“Còn người nào khác có thể giúp đỡ không?”

Tạ Duệ Đường hỏi, anh ta cho rằng Mạnh Tĩnh Nguyên lăn lộn trong cái giới này lâu như vậy, nhất định là có đường tắt.

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không làm bọn họ thất vọng:

“Có chứ, còn nhớ chỗ ‘Sống lâu muôn tuổi’ không?”

“Có!”

Kiều Mịch nhớ ra, sắc mặt Khương Cố Bình thì khó coi mà Tạ Duệ Đường đương nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn qua nhìn lại hai người tò mò:

“Vật gì đó?”

“Cửa hàng quan tài.”

Khương Cố Bình nhớ đến lần ấy bị lừa gạt rồi phải đi oan uổng không ít chỗ, răng đã nghiến đến gần vỡ.

“Cái đó… Ài, trong cửa hàng đó cũng có đạo sĩ à? Đám thầy phong thủy hay đạo sĩ gì đó không phải toàn lũ lừa người ư? Sao chỗ nào cũng thấy cao nhân vậy?”

Tạ Duệ Đường nói ra tiếng lòng của người bình thường.

Kiều Mịch cười lắc đầu:

“Không phải, ông chủ và nhân viên làm ở ‘Sống lâu muôn tuổi’ không phải là người.”

Lại thêm một thứ không phải người nữa, không thể không nói áp lực của hai người sống hai mươi mấy năm theo chủ nghĩa vô thần là không lớn.

Tinh thần suy sụp cũng chỉ kéo dài trong vài giây, dù sao vẫn còn rất nhiều việc, Tạ Duệ Đường thấy Mạnh Tĩnh Nguyên đưa qua một xấp tư liệu liền đón lấy đọc kĩ, không ngờ là hồ sơ phạm tội của Chân Như Vũ. Thì ra ba mươi năm trước Chân Như Vũ là đánh chết người nên mới chạy trốn, tình trạng của vụ án cũng để là phạm nhân hiện đang bỏ trốn nên chưa được kết án. Tạ Duệ Đường xem xong vụ án liền hiểu được, ba mươi năm trước cơ quan quản lí tư liệu vẫn còn lạc hậu, lại thêm Chân Như Vũ không có trốn đi bao xa còn được người nhà hỗ trợ, lấy thân phận và cuộc sống của chị gái Chân Như Vân, kể từ đó chỉ cần hai người họ cách xa nhau rồi dùng chung một thân phận, muốn tra xét được đến bà cũng không dễ dàng.

Tạ Duệ Đường bừng tỉnh, thì ra năm đó mẹ mình không hề nhắc đến nhà ngoại, hơn nữa sau khi được gả vào nhà họ Tạ cùng không hề liên lạc với nhà mẹ đẻ là vì muốn bảo vệ cho dì út ư?

Lại cúi xuống đọc tư liệu điều tra còn kĩ càng hơn những gì mà một cảnh sát như anh có thể tra được về gia đình họ Chân, tư liệu nói thành viên chính của nhà họ Chân là cha mẹ và ba chị em, ngoại trừ hai chị em có vẻ ngoài cực kì giống nhau là Chân Như Vân và Chân Như Vũ thì còn có một cậu em trai tên Chân Triển Phong. Cha mẹ nhà họ Chân đã qua đời, Chân Như Vũ vẫn coi như đang trốn tránh nhưng thực ra đã mất từ hai mươi mấy năm trước, mẹ anh Chân Như Vân mười mấy năm trước đã bị giết hại, chỉ còn lại một mình Chân Triển Phong, địa chỉ và tiểu sử cũng được ghi chú lại rõ ràng. Ông cậu chưa từng gặp mặt này có vẻ cũng không được sống an ổn lắm, dấu chân gần như trải rộng khắp cả nước, gần đây càng dọn nhà nhiều lần hơn.

“Chân Triển Phong này sao càng nhìn càng giống một tên tội phạm bỏ trốn vậy.”

Khương Cố Bình nhỏ giọng thì thầm.

So với Chân Như Vũ kết hôn sinh con, Chân Triển Phong thực sự đáng nghi hơn nhiều.

“Những tư liệu này có được từ đâu?”

Tạ Duệ Đường cảm xúc rối rắm lên tiếng hỏi, nghĩ đến bản thân xông pha tra án nhiều năm còn không bằng một tên nhóc lưu manh ngồi lì trước máy tính suốt nửa tiếng đồng hồ, bảo anh không buồn bực thế nào được?

Mạnh Tĩnh Nguyên cầm ba lô lên cầm cục thịt nhét vào trong, thờ ơ nói:

“Quỷ… Kiều Mịch, anh ở lại nhà chờ tôi.”

Quỷ… Tạ Duệ Đường bắt đầu lo nghĩ đến chuyện tìm đạo sĩ để bái sư, sau này tuyển người phải tuyển cả quỷ, không sợ không phá được án. Nghĩ như vậy, anh ta đứng dậy nhét tài liệu vào trong túi quần:

“Đúng là vừa khéo, gần đây Chân Triển Phong ở ngay thị trấn bên cạnh, chúng ta phân công ra, tôi đi tìm ông ta, cậu đi giải quyết cục thịt đó đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên hất hàm ra chiều đồng ý, khoác ba lô lên vai chuẩn bị ra ngoài, không ngờ Kiều Mịch lại lập tức túm chặt lấy tay áo của cậu khiến cậu phải nghiêng mặt nhìn sang có ý dò hỏi.

“Tôi không đi cùng được à?”

Kiều Mịch tuy rằng thường phản ứng có chút chậm với mọi chuyện, không nắm được trọng điểm hoặc là biểu hiện không được nhiệt tình lắm, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ngu ngốc, hiện giờ anh nhạy bén cảm nhận được Mạnh Tĩnh Nguyên khác với lúc thường, giống như đang trốn tránh, thậm chí còn có phần nôn nóng, đây là loại cảm xúc mà tình nhân ngang ngược của anh không nên có.

Không lường được đồ ngốc ngàn năm xưa nay vốn ngoan ngoãn lại ngăn mình lại, Mạnh Tĩnh Nguyên hơi kinh ngạc, nhưng được đôi mắt bình tĩnh ôn hòa lại cứng đầu kia nhìn chằm chằm lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời, e rằng còn tiếp nữa sẽ phát triển thành không tốt… Điều này tuyệt đối khiến khóe miệng cậu run lên. Cân nhắc hơn thiệt một lượt, Mạnh Tĩnh Nguyên chịu thua:

“Không được, bởi vì tôi sẽ thuận đường về thăm ông bà một chuyến, anh cứ ở trong nhà chờ tôi.”

“À…”

Kiều Mịch đã từng đến khu nhà ở cao cấp kia một lần, dù đứng từ rất ra vẫn cảm nhận được bầu không khí tản ra từ đó khiến anh rất không thoải mái. Hiểu được Mạnh Tĩnh Nguyên là muốn bảo vệ anh, Kiều Mịch cũng không khăng khăng nữa:

“Vậy cậu đi sớm về sớm nhé.”

“Sẽ về trước giờ cơm tối. Hắc Khuyển, bảo vệ Kiều Mịch cho tốt, bằng không xách đầu đến gặp tao.”

Hắc Khuyển gật đầu.

Cúi người hôn lên môi Kiều Mịch một cái, Mạnh Tĩnh Nguyên nhanh chóng rời đi.

“Tôi cũng đi đây.”

Tạ Duệ Đường theo sát đằng sau bước ra khỏi viện.

Căn nhà lại trở nên yên tĩnh, Kiều Mịch liếc mắt sang Khương Cố Bình đang ngồi bên bàn nhìn mình chằm chằm, bèn vươn tay thu dọn hai cái chén không:

“Bác sĩ Khương không cần quay về bệnh viện à?”

“Ừ, tôi đang nghỉ phép.”

Ánh mắt di chuyển theo dáng người thon gầy đang bận rộn, Khương Cố Bình thờ ơ đáp:

“Tôi ở đây không sao chứ?”

“Ừ, cũng được, nếu buồn thì dùng máy tính thoải mái nhé.”

Kiều Mịch ôn hòa bỏ lại một câu rồi lại bắt đầu bận rộn công việc.

Khương Cố Bình ‘ừ’ một tiếng, lại đứng dậy buồn bực không nói một câu theo sát phía sau Kiều Mịch giống như hồn ma ngầm theo đuôi. Mà Kiều Mịch phát huy thần kinh mạnh mẽ của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến cái đuôi này, nên làm gì thì làm, bận trước bận sau còn thuận tiện chỉ huy đám yêu ma quỷ quái trong viện làm việc.

Mắt thấy Kiều Mịch lo liệu hết những việc nhà này giống như một người hầu nhưng vẫn mỉm cười cực kì hạnh phúc, Khương Cố Bình cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi:

“Kiều Mịch, sao cậu lại ở cùng cái tên nhóc thối… Ặc, Mạnh Tĩnh Nguyên kia, rõ ràng gia đình cậu ta rất giàu có nhưng cứ ở lì trong cái nhà rách này, lại còn bắt cậu làm trâu làm ngựa, tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa, cậu ở cùng với cậu ta không thấy khổ cực sao?”

“Không hề.”

Kiều Mịch cười nhạt:

“Bác sĩ Khương, viện này rất tốt, đây là nhà tôi nên tôi tình nguyện lo liệu hết cả, sao có thể vất vả được? Tĩnh quả thực còn trẻ tuổi, nhưng mỗi lần gặp chuyện cậu ấy đều rất thành thạo đáng tin, tính tình dù có chút trẻ con nhưng không mất vẻ phong nhã. Tĩnh rất đáng yêu, tuổi tác không quan trọng.”

“Gì chứ!”

Khương Cố Bình khóc thét.

“Chỉ có cậu cảm thấy tên nhóc đó đáng yêu có được hay không?!”

Kiều Mịch khó hiểu:

“Nhiêu đó thôi chẳng phải là đủ rồi?”

“Nhưng…”

Khương Cố Bình á khẩu không đáp lại được, nhưng có thể anh ta vẫn không cam lòng nên rốt cuộc không giấu được những lời thầm kín:

“Vậy vì sao cậu không chọn tôi? Tôi còn trưởng thành hơn Mạnh Tĩnh Nguyên, dịu dàng hơn cậu ta, yêu cậu sớm hơn cậu ta, gặp chuyện gì tôi cũng hi sinh thân mình để bảo vệ cậu, sao cậu không thử tiếp nhận tôi?”

Kiều Mịch chăm chú nhìn Khương Cố Bình đang vội vàng PR cho mình, ánh mắt bình tĩnh, cho dù nghe được lời thổ lộ chân tình cũng không hề có chút xao động như trước:

“Bởi vì người tôi thích là Tĩnh.”

Một câu này coi như trực tiếp phán án tử hình, Khương Cố Bình sững sờ ngây người.

“Bác sĩ Khương, anh về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Dứt lời, Kiều Mịch xoay người rời đi, để lại một mình Khương Cố Bình đứng như tảng đá trong viên.

Hắc Khuyển rung đùi đắc ý khuyên nhủ:

[Người trẻ tuổi, đã thấy đường ra chưa? Cánh rừng lớn như thế tội gì cứ nằng nặc treo cổ trên một cái cây mục?]

Khương Cố Bình xoay người liếc mắt trừng con chó biết nói này, căm hận nói:

“Loại chó tiểu tiện lung tung như mày thì biết cái gì?!”

Nói xong liền xoay người vào phòng khách.

[Mẹ nó, thằng nhóc thối mi có ý gì! Xem ông đây có gặm đầu mi ra không?!]

Hắc Khuyển sủa cắn hét vào trong phòng nhưng không có làm thật.

Tiếng thở dài sâu kín truyền đến từ bên dưới tảng đá chặn miệng giếng, Thẩm Phong cảm khái:

[Ý của Khương đại phu chính là ‘Khát nước ba ngày cũng chỉ múc một gáo’, đúng là si tình quá.]

[Cút! Mi không nói ông cũng biết, ông đây cũng không phải đồ ngốc!]

Thẩm Phong than:

[Đa tình luôn bị vô tình hại.]

Tiểu Mai nghiêng đầu:

[Đúng rồi, anh thì là Tiểu Hắc.]

A Hoa cười điên cuồng:

[Oa ha ha ha, ngạo kiều, ngạo kiều…]

Khương Cố Bình âm trầm quá độ, thất tình còn ở trong cái nhà ma quái quỷ này thật đúng là khổ sở.

Trong phòng bếp, Kiều Mịch rút chủy thủ ra nói với kiếm linh trắng toát:

“Dạy tôi cách sử dụng anh.”

[… Bạch Vu, nghệ thuật ngôn từ của cậu càng lúc càng không ổn.]

Truyện Chữ Hay